CHƯƠNG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: "Để anh cắm vào cơ thể của em đi, em là của anh. Để anh bắn vào trong cơ thể của em đi, anh muốn em. . . . . . ."

Đêm khuya lạnh lẽo, gió lạnh đầu đông thổi qua những cành cây trụi lủi.

Đường phố đêm khuya yên lặng không một bóng người, Thẩm Quảng Vũ mặc một chiếc áo khoác màu đen, vội vàng băng qua mấy cửa hàng đã đóng cửa, rẽ vào một con hẻm ngoằn ngoèo và khuất nẻo. Anh đi vào bên trong thêm mấy mét, nhìn trái phải xung quanh không thấy người mình đang mong đợi, mày không khỏi hơi nhăn lại. Lại đi vào bên trong mấy bước, đột nhiên một bàn tay vươn ra từ một đống gậy tre dựa bên tường túm lấy cổ tay của anh. Thẩm Quảng Vũ kinh ngạc, tay kia không bị nắm lập tức đấm tới.

"Là anh đây!"

Tống Thừa Văn vội lên tiếng, nắm đấm vung về phía mặt hắn nhanh chóng dừng thế công. Khó khăn lắm mới ngừng lại, may mà hắn hét lên đúng lúc, nếu chậm hơn 1/10 giây thì e là khuôn mặt tuấn tú của hắn sẽ bị đánh sưng tấy lên mất.

Thẩm Quảng Vũ thu tay lại, mắng: "Tống Thừa Văn, anh còn dám chơi trò đánh lén này! Không thấy ấu trĩ à?"

Tống Thừa Văn bị mắng vẫn cười ha ha, lại duỗi tay nắm lấy cổ tay của Thẩm Quảng Vũ, dùng sức kéo người ta vào lòng mình ôm chặt lấy: "Anh nghĩ là em sẽ thích sự bất ngờ này."

"Bất ngờ cái beep, hoảng sợ thì đúng hơn." Thẩm Quảng Vũ hừ một tiếng nói, tay vén áo của Tống Thừa Văn lên chui vào, dán lên bụng của hắn.

"Shhhh. . . . . . ." Tống Thừa Văn bị lạnh giật mình một cái, nhưng vẫn không ngăn cản hành động của Thẩm Quảng Vũ, cam tâm tình nguyện để anh tùy ý sưởi ấm: "Sao tay em lạnh vậy? Lúc ra ngoài không đeo găng tay sao?"

Thẩm Quảng Vũ: "Em quên."

Tống Thừa Văn cười cười: "Anh hiểu, nhất định là quá nhớ anh, vội vàng đi gặp anh nên không để ý tới những chuyện khác chứ gì."

"Ha!" Thẩm Quảng Vũ đảo mắt khinh thường, nắm tay đâm đâm vào bụng của Tống Thừa Văn, nói: "Có quỷ mới nhớ anh!"

Tống Thừa Văn giữ lấy mặt của Thẩm Quảng Vũ làm cho anh hơi ngẩng đầu lên một chút, hai mắt chứa đầy tình yêu lẳng lặng nhìn Thẩm Quảng Vũ, cười nói: "Thật sự không nhớ anh sao? Còn anh thì nhớ em đến mức cơm quên ăn, tối quên ngủ, cả ngày đều trông ngóng được gặp em một lần. Quảng Vũ, em nói xem em có phải là hắc bạch vô thường hóa thành hay không, sao lại câu mất hồn của anh đi rồi."

Mặt của Thẩm Quảng Vũ hơi đỏ lên, có chút không được tự nhiên chuyển tầm mắt đi, mạnh miệng nói: "Có phải anh xem phim Quỳnh Dao nhiều quá không, buồn nôn đến mức em sắp ói ra. . . . . . . . Ư. . . . . . ."

Anh vẫn chưa nói xong thì miệng đã bị môi của Tống Thừa Văn chặn lại.

Bốn cánh môi dính sát vào nhau, Thẩm Quảng Vũ run run một chút nhưng không kháng cự. Tống Thừa Văn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà đưa đầu lưỡi vào. Tay Thẩm Quảng Vũ đẩy bụng của Tống Thừa Văn, nhưng hắn vẫn không lùi bước, đầu lưỡi ra sức cậy mở khớp hàm của Thẩm Quảng Vũ. Thẩm Quảng Vũ do dự 2 giây, từ từ buông lỏng khớp hàm, đầu lưỡi của Tống Thừa Văn lập tức vòi vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi của anh.

"Ư. . . . . . . Ư. . . . . . ." Thẩm Quảng Vũ bị hôn đến mức ý loạn tình mê, đầu óc ngây ngất. Từ diện mạo đến từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của Tống Thừa Văn đều ôn ôn hòa hòa, nhưng mà nụ hôn của hắn lại rất cuồng dã và cường thế, mang theo sự chiếm dục mãnh liệt.

Vừa hôn xong, hô hấp của Thẩm Quảng Vũ đã hỗn loạn, thở hồng hộc.

Tống Thừa Văn hôn hôn lên trán của anh, cười nói: "Lúc trước một mình em đánh gục mười mấy tên côn đồ cũng chưa thấy em thở như vậy, sao chỉ bị anh hôn mà đã thở hổn hển rồi?"

Thẩm Quảng Vũ nghe vậy liền trừng mắt liếc Tống Thừa Văn một cái, thấy bộ dạng cười đến đắc ý dào dạt của hắn, trong lòng lại có chút lúng túng. Rút tay ra khỏi áo của Tống Thừa Văn, chụp mạnh lấy chỗ gồ lớn giữa háng của Tống Thừa Văn.

"Ư. . . . . . ." Hô hấp của Tống Thừa Văn cứng lại, không khỏi giật mình một cái. Từ lúc ôm lấy Thẩm Quảng Vũ vào lòng, con cu trong quần hắn đã không nhịn được mà cứng lên. Hiện giờ bị Thẩm Quảng Vũ nắm chặt, cho dù cách mấy lớp vải nhưng Tống Thừa Văn vẫn cảm thấy vô cùng kích thích. Dương vật nhanh chóng căng trướng trở nên càng thô càng cứng hơn, bị quần lót bó buộc cực kỳ khó chịu.

Thẩm Quảng Vũ nắm lấy gậy thịt cứng rắn của Tống Thừa Văn cách một lớp quần, cười nói: "Hừ! Còn không biết xấu hổ mà nói em, em cũng chỉ là thở gấp mấy hơi mà thôi. Anh thì giỏi rồi, chỗ này cứng như vậy có lẽ đâm thủng được cả tường đấy!"

Tống Thừa Văn liếm liếm vành tai của Thẩm Quảng Vũ, giọng nói trầm thấp như nhiễm hơi thở tình dục: "Thứ đó của anh cứng như vậy, em có thích không? Có thứ cứng rắn như vậy, đảm bảo em không phải lo lắng cho tính phúc sau này, em nói có phải không, hửm?"

"Cút!" Thẩm Quảng Vũ nhất thời mặt đỏ tai hồng.

"Anh không cút!" Tống Thừa Văn ôm lấy Thẩm Quảng Vũ càng chặt hơn, cười nói: "Anh không tin là chỉ có mình anh cứng. Quảng Vũ, phía dưới của em nhất định cũng cứng rồi, để anh sờ thử xem."

Nói xong, hắn duỗi tay sờ soạng xuống dưới háng của Thẩm Quảng Vũ nhưng bị anh ngăn lại.

Tống Thừa Văn sững sờ 2 giây, yên lặng thu tay lại. Hắn đặt cằm lên vai Thẩm Quảng Vũ, giọng nói có chút mất mát: "Quảng Vũ, em vẫn không muốn để anh chạm vào sao?"

Đây là lần thứ 11 Thẩm Quảng Vũ từ chối hắn.

Ánh mắt Thẩm Quảng Vũ hơi trốn tránh, nói: "Ai nói không cho anh chạm? Giờ ai đang ôm, vừa nãy là ai hôn, chẳng lẽ là quỷ sao?"

"Quảng Vũ, em hiểu ý của anh là gì mà." Tống Thừa Văn nói.

Thẩm Quảng Vũ mím môi, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nhưng chốc lát sau, anh không đáp lại lời của Tống Thừa Văn, mà chỉ yên lặng kéo phéc-mơ-tuya của hắn xuống, lấy con cu trong quần lót của Tống Thừa Văn ra, nắm chặt ra sức vuốt lên xuống.

"Ưm. . . . . . ." Tống Thừa Văn thoải mái rên rỉ, hơi thở nóng rực phả vào bên tai của Thẩm Quảng Vũ. Hắn hôn hôn lên vành tai của Thẩm Quảng Vũ, lại cắn nhẹ lên dái tai, thâm tình thủ thỉ: "Quảng Vũ, anh yêu em, em có biết anh yêu em nhiều tới mức nào không. Cho anh đi, Quảng Vũ, cho anh được không?" Hắn vừa nói vừa duỗi tay từ từ hướng ra phía sau của Thẩm Quảng Vũ, bắt lấy cặp mông của anh dùng sức vuốt ve: "Quảng Vũ, để anh cắm vào cơ thể của em đi, được không? Em là của anh, em là của một mình anh thôi, để anh bắn vào trong cơ thể của em đi. Anh muốn em, Quảng Vũ. . . . . . . ."

Ngôn từ gợi tình kia trêu chọc trái tim của Thẩm Quảng Vũ, khiến nhịp tim của anh tăng lên không ngừng, dục vọng trong cơ thể đang kêu gào. Bị Tống Thừa Văn xoa mông, anh có thể cảm giác được lỗ thịt của mình đã ướt, nước bên trong tiết ra đã chảy ra ngoài.

Anh cũng cực kỳ khao khát được gậy thịt thô cứng của Tống Thừa Văn hung hăng xỏ xuyên vào, ma sát chỗ ngứa ngáy đói khát bên trong lỗ dâm. Nhưng mà, cơ thể của anh không bình thường, anh không thể để Tống Thừa Văn biết. . . . . . . . .

Thẩm Quảng Vũ mạnh mẽ ngăn dục vọng của cơ thể mình, nhanh chóng vuốt gậy thịt cho Tống Thừa Văn.

"Ư. . . . . . Quảng Vũ, anh yêu em. . . . . . Anh muốn bắn. . . . . . Ư. . . . . ."

Tinh dịch sôi sục muốn bắn ra, hô hấp của Tống Thừa Văn càng thêm dồn dập. Gần lúc cao trào, hưng phấn của hắn đạt tới cực điểm, cũng càng thêm thô bạo vuốt ve mông của Thẩm Quảng Vũ, ngón tay cách mấy lớp quần đâm đâm vào vị trí miệng lỗ của Thẩm Quảng Vũ, nhắm mắt ảo tưởng gậy thịt của mình đang cắm vào chỗ sâu trong lỗ thịt của anh hung hăng ch!ch đ!t. . . . . . . .

Hành động này của Tống Thừa Văn cũng khiến Thẩm Quảng Vũ càng thêm hưng phấn, lỗ thịt chảy ra càng nhiều nước dâm, thậm chí cảm thấy bên trong lỗ thịt bắt đầu ngứa ngáy.

Thẩm Quảng Vũ khó nhịn co rút lỗ hậu, duỗi tay còn lại nắm lấy hai túi thịt của Tống Thừa Văn bắt đầu xoa nắn.

Gậy thịt được tuốt, trứng dái được xoa nắn, Tống Thừa Văn sướng đến mức không nói lên lời. Cuối cùng cũng không thể nhịn được, phun ra từng luồng tinh đặc trong tay của Thẩm Quảng Vũ.

Tinh dịch màu trắng ngà đặc sệt phun ra không ngừng, bắn hơn mười luồng mới dừng lại. Thẩm Quảng Vũ thả gậy thịt của Tống Thừa Văn ra, nhìn thấy trên tay dính đầy tinh dịch, nhíu nhíu mày nói: "Sao anh bắn nhiều vậy?"

Tống Thừa Văn thở hổn hển mấy hơi mới bình phục lại hô hấp, lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau tay cho Thẩm Quảng Vũ, cười nói: "Anh tự mình vuốt cũng không ra nhiều như vậy."

Giúp Thẩm Quảng Vũ lau khô tay xong, hắn lại lau qua loa tinh dịch trên gậy thịt mình, sau đó đút gậy thịt vào quần, kéo phéc-mơ-tuya lên.

Thẩm Quảng Vũ cúi đầu nhìn tinh dịch rơi xuống đất, im lặng không nói, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tống Thừa Văn vươn tay ôm lấy anh, cười nói: "Sao vậy em, thấy tiếc hả?"

"Hả?" Thẩm Quảng Vũ khó hiểu: "Tiếc gì?"

Tống Thừa Văn: "Tiếc anh không bắn tinh vào trong lỗ nhỏ của em, đều bắn hết ra ngoài, quá lãng phí!"

Thẩm Quảng Vũ đảo mắt khinh thường, cong khuỷu tay đập hắn một cái, hừ lạnh nói: "Ai thèm cái thứ bẩn thỉu đấy của anh, vừa tanh vừa hôi!"

Tống Thừa Văn cười ha ha, đột nhiên lấy trong túi áo khoác ra một chai rượu Mao Đài nhỏ.

Thẩm Quảng Vũ ngạc nhiên nói: "Sao anh lại mang rượu theo? Trong túi anh còn giấu thứ gì nữa, để em xem nào."

Tống Thừa Văn để mặc Thẩm Quảng Vũ lục túi của mình, mở nắp chai Mao Đài ra, ngửa đầu uống một ngụm, rượu cay nồng tiến vào liền nắm lấy cằm của Thẩm Quảng Vũ làm cho anh ngẩng đầu lên, sau đó dứt khoát hôn xuống, đem rượu trắng trong miệng đẩy vào miệng của Thẩm Quảng Vũ.

Thẩm Quảng Vũ chỉ uống bia, đây là lần đầu tiên nhấm nháp rượu trắng. Vị cay nồng đó khiến anh nhíu mày thật chặt.

Tống Thừa Văn nhìn bộ dạng do dự ngậm rượu của anh, cười nói: "Sao vậy em, chưa từng uống rượu trắng hả? Không dám uống? À, cũng phải, em mới 19 tuổi, uống rượu trắng vẫn là quá sớm. Đừng cố ép bản thân, không uống được thì nhổ ra đi."

Người trẻ tuổi đều không chịu được sự khiêu khích, Thẩm Quảng Vũ liếc mắt nhìn Tống Thừa Văn một cái, nuốt rượu xuống một cái ực. Rượu chui xuống bụng, cơ thể lập tức nóng lên, nhưng sặc đến mức anh suýt chút nữa ho thành tiếng.

Tống Thừa Văn cười cười, lại uống một ngụm rượu trắng, sau đó lần thứ hai hôn Thẩm Quảng Vũ, rượu lại chảy vào trong miệng của anh. . . . . . . .

Thật ra Thẩm Quảng Vũ cũng không thích uống rượu, cũng rất ít khi uống, bình thường đi vũ trường mục đích chủ yếu của anh là vì nhảy, cho dù là "nhập gia tùy tục" thì cũng chỉ uống một chút bia. Bình thường anh cũng chỉ cầm trong tay, thi thoảng mới uống mấy ngụm, cho nên từ trước đến giờ anh chưa từng say, cũng không biết tửu lượng của mình thật ra cực kỳ kém.

Cho nên sau lần đút rượu thứ ba của Tống Thừa Văn, Thẩm Quảng Vũ liền cảm thấy đầu mình quay quay. . . . . . . .

Hết chương 54.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro