Phiên ngoại 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Yến lập tức hoảng sợ.

Không đợi hắn mở miệng, Gia Ý đã đẩy hắn ra, thanh âm chứa đầy tức giận, "Được được, thiếp đã hiểu ý của người rồi! Người đi ra ngoài, đi ra ngoài!"

Nàng hiểu cái gì?

Lúc này trong lòng Tạ Yến nào còn đạo lý lớn gì đó? Hắn vô cùng hối hận, muốn giải thích, nhưng Gia Ý căn bản không thèm nghe, mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, dùng hết sức lực đẩy hắn ra ngoài, "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Người mau đi thượng triều! Mau đi xử lý chính vụ đi!"

Tạ Yến muốn lưu lại, nhưng lại sợ lực đạo của mình khiến nàng bị thương, chỉ có thể theo ý nàng bị đẩy ra bên ngoài, mở miệng giải thích, "Trẫm hiện tại thượng triều gì chứ...... Không phải, Bảo Châu, trẫm không có ý đó..... Bảo Châu nàng cẩn thận một chút....." Nhìn nàng không màng tất cả đẩy hắn ra ngoài, Tạ Yến thật sự sợ nàng sẽ khiến bản thân bị thương, vội vàng cho nàng thấy tâm ý của mình, "Trẫm chỉ là nói tên Phùng Ý kia mà thôi, nàng tất nhiên là quan trọng nhất trong lòng trẫm!"

Nhìn dáng vẻ nức nở đầy nước mắt kia của Gia Ý quả thực là chịu ủy khuất cực lớn, "Rõ ràng vừa rồi người không nói như vậy! Người nói thiếp phiền! Thiếp không muốn nghe người nói nữa, ô ô ô người xấu! Kẻ lừa đảo! Người chính là không thích thiếp! Người chỉ coi trọng......" Nói đến đây, Gia Ý đã khóc không thành tiếng, sau khi đẩy được Tạ Yến ra ngoài, nàng trực tiếp 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.

"Bảo Châu..... Bảo Châu..... Trẫm không có ý đó....." Nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc ngày càng thương tâm, Tạ Yến vô cùng luống cuống, "Trẫm sai rồi, là trẫm không tốt, nàng đừng khóc được không?"

"Trẫm sai rồi, trẫm thật sự sai rồi, nàng mở cửa nghe trẫm nói, Bảo Châu?"

Thường Hỉ An thấy cảnh này cũng không biết nói gì, chỉ có loại cảm giác cuối cùng đến rồi.

Từ lúc vạn tuế gia bị đá xuống giường, ông liền biết sớm muộn gì ngày này cũng tới.

Gia Ý quả thực thương tâm muốn chết, khóc nức nở không ngừng, Tạ Yến vô cùng đau lòng, vừa tức vừa hối hận về những lời mình đã nói, đầu óc hắn thật là bị tên Phùng Ý dán lại mới có thể ăn nói hồ đồ như vậy!

Hắn gõ cửa nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Không thể để nàng cứ tiếp tục khóc như vậy, Tạ Yến cắn chặt răng, quyết định phá cửa đi vào.

Thường công công thấy trận thế này, nhanh chân tiến lên giữ chặt vạn tuế gia nhà mình.

"Thường Hỉ An!" Lòng Tạ Yến nóng như lửa đốt.

Thường công công lập tức dùng ngón tay chỉ về phía cửa sổ đang khép hờ.

Gia Ý ôm đầu gối ngồi dưới đất, nước mắt như là không đáng giá tiền, lạch cạch không ngừng rơi xuống, nghĩ tới khả năng Tạ Yến thực mau liền không thích mình nữa, nghĩ tới trong bụng mình còn có bé con, nàng càng cảm thấy bi thương!

Gia Ý thậm chí còn nghĩ tới, nếu sau này dị quốc muốn lấy sủng phi là nàng ra làm điều kiện trao đổi để đổi lấy hòa bình, dựa theo cách nói của Tạ Yến, nàng cũng rất có khả năng sẽ phải rời xa quê hương, cốt nhục chi lìa..... Anh anh anh, dù sao nàng cũng xinh đẹp như vậy.....

Xong rồi, ngoài hòa thân, hoàng gia sẽ không muốn hài tử có mẫu thân là một vết nhơ, xong rồi, xong rồi......

Gia Ý càng nghĩ càng khổ sở tuyệt vọng, hãm sâu trong đó không thể tự thoát được, mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, lông mày cũng mũi đều nhăn lại, nhìn vô cùng đáng thương.

Tạ Yến vừa nhảy từ cửa sổ vào nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn cực kỳ hối hận, vội vàng chạy tới, ôm lấy nàng vào lòng, "Bảo Châu, trẫm sai rồi, trẫm thật sự biết sai rồi....."

"Ô ô ô...... Quá mức......" Gia Ý đầu tiên là bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa sợ tới mức run lên, sau đó nâng ngón tay chỉ vào hắn, "Dựa vào cái gì người xem thường Phùng Thị lang? Ô ô ô, người ta đối tốt với nương tử của mình, Tạ Yến chàng có bản lĩnh, có bản lĩnh thì đối tốt với thiếp đi! Còn nói cái gì đạo lý quốc gia để qua loa lấy lệ vơi nhân gia..... Người chính là không muốn tốt với thiếp, ô ô ô, người thật quá đáng!"

Cái mũ này bị chụp thật sự có chút lớn, Tạ Yến vội vàng nói, "Được được được! Bản lĩnh trẫm rất lớn! Bảo Châu, trẫm muốn đối tốt với nàng, sẽ mãi đối tốt với nàng! Trẫm......"

"Người hiện tại nói như vậy....." Gia Ý lau nước mắt trên mặt mình, "Thiếp biết! Thật ra trong lòng người căn bản không nghĩ như vậy..... Ô ô ô! Người muốn lừa thiếp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro