Chương 95. Lãnh cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này, Gia Ý lại mang theo Lộc Linh đi tới lãnh cung.

Hiện tại cũng đã vào thu được một thời gian, lãnh cung ở phía sườn Tây của hoàng cung, tuy không đến mức rách nát, nhưng cũng là hiu quạnh hoang vu.

May mắn trước khi đi Lộc Linh cho nàng mặc thêm nhiều quần áo.

Gom lại ống tay áo, bước chân của Gia Ý nhanh hơn.

Ngoài cửa có vài thị vệ, thấy là Gia Lương nghi gần đây sủng quan lục cung, cũng không dám cản lại, khách khách khí khí cho vào.

Bên trong lãnh cung không có người ở, cửa sổ và cửa đều bị khóa lại.

Phía bắc cỏ dại đã mọc thành một khóm lớn, trên đất có dấu chân hỗn loạn, mà tận cùng bên trong mới là một cái giếng cạn.

Gia Ý đánh bạo tiến lên, giày giẫm lên cành cây khô phát ra tiếng răng rắc, nghe được làm người khác có chút khiếp sợ.

Lộc Linh đỡ nàng, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Miệng giếng đã bị chặn lại, bên trên đều là dấu vết bị mưa gió mài dũa qua, rêu xanh mọc lên khắp miệng giếng, nhìn qua có chút cổ xưa.

Gia Ý có chút muốn mở nắp giếng nhìn xem bên trong, duỗi tay nâng viên đá lớn trên miệng giếng, ừm, nàng thật là không biết lượng sức.

Nhưng thật sự là cũng không có biện pháp nào, nàng thở dài, nhìn chằm chằm cái giếng kia đến xuất thần, đột nhiên một con mèo đen không biết nhảy từ chô nào ra tới, nhảy qua miệng giếng, thẳng tắp nhảy tới chỗ nàng.

"Nương nương cẩn thận!"

Chuyện này xảy ra quá nhanh, Gia Ý cũng bị chuyện bất ngờ này dọa cho khiếp sợ, theo bản năng lui về phía sau, lại không đề phòng dẫm vào một tảng đá.

Tốc độ của mèo đen nhanh như tia chớp, Lộc Linh không kịp nghĩ gì nhiều, chie biết nương nương không thể bị thương, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Gia Ý.

Nhưng mà con mèo đen kia như là có nhân tính vậy, khi tới gần hai người, lại nhẹ nhàng nhảy xuống đất, quơ quơ cái đuôi, liếm chân trước, sau đó bất động.

Gia Ý và Lộc Linh kinh ngạc liếc nhìn nhau, có chút sợ hãi cùng nghi hoặc.

"Lộc Linh, ngươi biết con mèo này là của ai không?"

"Hẳn là con mèo do lão thái phi khi còn sống nuôi." Lộc Linh cẩn thận mà nhìn chằm chằm con mèo kia, "Sau khi lão thái phi tạ thế, chủ tử trong cung cho rằng mèo đen không may mắn, đều không muốn nuôi, vốn dĩ là đem đi xử lý, nhưng mà không biết thế nào để cho con mèo này chạy thoát, nghe nói tới lãnh cung nên cũng không ai quản. Chắc có lẽ là do một vài cung nữ cho nó ăn....."

"Ý là nó vẫn luôn ở lãnh cung?" Đôi mắt Gia Ý sáng một chút.

"Có lẽ là vậy." Lộc Linh hiểu ý chủ tử, nhưng cũng bất đắc dĩ, "Nhưng mà nương nương, nó chỉ là một con mèo, đừng nói là nó có nhìn thấy hay không, cho dù thấy thì có thể làm thế nào?"

Nó không làm được gì, nhưng hệ thống có thể nha!

Hệ thống:.... Không! Ta không thể!

Gia Ý cao thâm khó đoán cười, "Chỉ cần nó thấy..... Tê!" Vừa mới đi được vài bước, cổ chân liền truyền tới cảm giác đau đớn.

Lộc Linh nhanh chóng đỡ lấy nàng, "Nương nương làm sao vậy?"

Gia Ý cau mày hút khí, "Ta..... Chân ta vừa rồi hình như bị trật....."

Thời điểm Tạ Yến tới không cho nô tài thông báo, vừa mới đi tới cửa liền nghe thấy thanh âm đáng thương của Gia Ý.

"A..... Nhẹ chút..... Đau..... Đau!"

Tạ Yến nhảy dựng, không hề nghĩ ngợi mà 'đông' một tiếng đẩy cửa phòng ra.

Gia Ý bị tiếng động này dọa sợ tới mức run lên, luống cuống kéo ống quần xuống, liền thấy Tạ Yến trầm mặt đi từ sau bình phong tới.

"Hoàng..... Hoàng Thượng!" Nàng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng lên, lại không chịu nổi sự đau đớn ở mắt cá chân, đứng không vững sắp ngã xuống phía trước.

Trong lòng Tạ Yến căng thẳng, tiến lên ôm chặt nàng, "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Hắn cẩn thận nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, lập tức nói với Thường công công ở bên ngoài: "Thường Hỉ An, truyền thái y!"

Gia Ý lộ vẻ mặt xấu hổ, "Từ từ! Hoàng Thượng, tần thiếp không có việc gì..... Không có việc gì, chỉ là..... Chân đau một chút....." Bôi chút thuốc là được rồi.

"Chân đau? Để trẫm nhìn xem." Mày Tạ Yến vẫn đang nhíu lại, đỡ nàng ngồi xuống, ngồi xổm chuẩn bị vén ống quần nàng lên xem.

"Hoàng Thượng đừng!" Gia Ý xấu hổ mà nhìn thoáng qua cung nữ trong phòng, tuy rằng bọn họ cúi đầu, nhưng mà, Tạ Yến dù sao cũng là ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể để hắn làm như vậy được chứ! Gia Ý muốn kéo Tạ Yến lên, "Tần thiếp không có việc gì, thật sự không có việc gì!"

Tạ Yến ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Tiếng kêu đau vừa mới nghe ở cửa cũng không phải là giả, tiểu gia hỏa này yêu thích cái đẹp, ngượng ngùng cho hắn xem, nhưng mà hắn sẽ ghét bỏ sao?

Ánh mắt kia tựa như đang nhìn hài tử vô cớ gây rối, dỗ dành nói: "Trẫm biết nàng đẹp, nhưng trẫm chỉ là lo lắng, cho trẫm nhìn xem....."

Đây cùng đẹp hay không đẹp có quan hệ gì? Gia Ý đầy mặt dấu chấm hỏi.

Ai, thôi, nếu hắn không để bụng, muốn xem thì xem đi.

Gia Ý nhấc chân lên, quơ quơ trước mặt hắn.

Tạ Yến vén ống quần lên, liền thấy mắt cá chân tinh tế xinh đẹp thường ngày lúc này đã sưng như cái màn thầu, sắc mặt 'bá' một chút liền đen.

"Thường Hỉ An! Lập tức gọi thái y tới đây!"

Thường tổng quản ngoài cửa nghe được tiếng quát lớn của vạn tuế gia, vội không ngừng nói: "Vâng vâng vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro