Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đột nhiên có tiếng chuông cửa.
"Ồ! Có khách đến. Tôi..." Điền Ninh đứng dậy, có chút bối rối.
"Không sao đâu! Cô cứ ngồi đi, để tôi đi xem ai đã." Tiếu Quân đặt chiếc cốc xuống và đỡ Điền Ninh ngồi xuống trước khi cô bước đến cửa.

"Xin lỗi anh cần tìm ai?" Tiếu Quân nói và nhìn vào màn hình được kết nối ở cổng.
"Xin lỗi có cô Võ Tiếu Quân ở nhà không ạ? Tôi có một món đồ cần giao đến!" Người đàn ông trả lời lại.

"À! Anh đợi một chút" Tiếu Quân ấn nhẹ vào chiếc nút bên cạnh màn hình, cánh cổng bên ngoài từ từ mở ra. Chiếc xe bán tải nhỏ cũng từ từ lăn bánh. Tiếu Quân cùng lúc mở cửa ra.

Hai người đàn ông bước xuống xe, một người đi đến phía Tiếu Quân và một người vẫn loay hoay lấy vật gì đó từ thùng sau của xe.

"Cô là Võ Tiếu Quân?" Người đàn ông đặt câu hỏi

"Đúng! Là tôi đây." Tiếu Quân gật đầu

"Mời cô ký xác nhận, ở đây" Người đàn ông đưa mảnh giấy về phía Tiếu Quân

Tiếu Quân gật đầu và ký tên vào.

"Cô Võ không biết cái này nên để đâu?" Người đàn ông còn lại đã đẩy chiếc thùng gỗ cao hơn nửa người đến trước cửa và hỏi.

"À?" Tiếu Quân có phần ngạc nhiên "Xin lỗi! Nhưng đây là cái gì vậy?"

"Cô không biết sao?" Người đàn ông cũng ngạc nhiên với phản ứng của Tiếu Quân "Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm giao hàng thôi. Tôi cũng không biết bên trong là gì. Tuy nhiên nơi gửi không phải là ở trong nước, mà là Đài Loan" Anh chỉ tay vào nơi gửi trên tờ giấy.
"Vậy các anh đưa nó vào trong giúp tôi. Đặt ở phòng khách được rồi" Tiếu Quân cũng né người để hai người đàn ông khiên chiếc thùng vào. Điền Ninh trong phòng khách cũng đưa sự chú ý vào chiếc thùng vừa được đặt xuống.
"Vậy là xong rồi. Chúng tôi đi trước" Người đàn ông kiểm tra lại thùng gỗ và giấy tờ trong tay và sau đó quay đi.
"Các anh đợi một chút" Tiếu Quân gọi với theo.
"Còn gì nữa không?"
"Các anh có thể nào giúp tôi mở chiếc thùng gỗ này ra được không?" Tiếu Quân hỏi.
"À! Được thôi." Hai người gật đầu.

Chiếc thùng gỗ được gói một cách rất cẩn thận, sau một lúc thì họ cũng gỡ bỏ được chiếc thùng ra khỏi. Tiếu Quân và Điền Ninh đều có thể nhìn thấy những gì bên trong - một cây thông nhỏ cao nửa mét.
"Vậy không còn gì, chúng tôi đi trước."
"Cảm ơn." Tiếu Quân tiễn họ đến cửa.
Điền Ninh bất động nhìn vào cái cây ở giữa phòng khách.
"Ai lại gửi cái cây này đến đây nhỉ?" Tiếu Quân quay lại nhìn và không tài nào đoán ra được ai đã gửi đến và gửi đến với mục đích gì?
"Không chừng có ở đây!" Điền Ninh chỉ và nhìn vào một tấm thiệp được kẹp dưới gốc cây. Sau đó gỡ nó ra.
Không có thông tin về người gửi trên tấm thiệp, chỉ có hai từ được viết bằng bút màu xanh ngọc khá đẹp.
Trái tim của Điền Ninh đột nhiên như ai bóp nghẹn. Có lẽ cô đã nhận ra được nét chữ này là của ai.
"Vậy sao?" Tiếu Quân nhận lấy tấm thiệp từ tay Điền Ninh. Nhưng cô phát hiện dường như có chuyện gì đó với Điền Ninh "Cô không sao chứ?"
"À! Tôi không sao, có lẽ do ngồi lâu rồi đột ngột đứng lên nên có chút choáng váng."
Tiếu Quân mở tấm thiệp, trong đó có một tờ giấy với rất nhiều dòng chữ.
Nhìn thoáng qua chữ ký bên dưới, Tiếu Quân chỉ có thể mỉm cười. "Đừng quan tâm vì sao anh đã chuyển nó được về cho em. Nhưng anh chắc rằng nó chính là cây mà em đã rất thích khi nhìn thấy lần đầu tiên ở bãi biển" Cô nhìn những dòng chữ trên tấm thiệp. "Anh còn nhớ rất rõ nụ cười khi em nhìn thấy nó. Anh mong em sẽ giữ mãi nụ cười hạnh phúc này! Anh tặng em, xem như một món quà bất ngờ dành cho em. Yêu em! Tự Lực"
Ở bên cạnh, Điền Ninh thất thần nhìn vào cây thông trước mặt và nụ cười hạnh phúc của Tiếu Quân. Ngay lúc này cô cảm thấy thật sự rất đau đớn. Tại sao lại là cây này? Tại sao lại để cho mình nhìn thấy?
"Cây này rất dễ thương, em muốn mang nó về nhà!"
"Sao mà em có thể trồng cây trong phòng được?"
"Em sẽ chăm sóc nó thật tốt, để nó thật cao lớn... Anh sẽ chăm sóc nó cùng em chứ? ... Em xem là món quà Giáng sinh anh tặng em được không? ... Khi Giáng sinh, chúng ta trang trí nó, có được không?"
"Khi cây thông lớn, anh sẽ quay lại gặp em chứ?"
"Anh chắc chắn sẽ quay về!"
"Anh hãy yên tâm đến Hồng Kông. Anh nhìn xem, em đã chăm sóc rất tốt cái cây. Nó đã thích nghi được môi trường mới. Cũng như em, em sẽ ở đây mãi mãi đợi anh"
Những chuyện xảy ra trong quá khứ như thướt phim chiếu chậm trước mặt cô. Điền Ninh cảm thấy bản thân không thể đứng vững nữa, cô bước lại ghế sofa.
"Anh ấy đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?" Tiếu Quân mỉm cười nhìn vào cây thông trước mặt. "Làm thế nào mà có thể trồng một cái cây trong nhà chứ? Tôi còn không biết nên làm gì với nó đây!"
"Cây thông Noel." Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Ngay khi nghe Điền Ninh nói, Tiếu Quân rất vui mừng. Đúng vậy, không lâu nữa sẽ đến Giáng sinh, dùng nó làm cây thông Noel trang trí trong nhà thì sẽ rất tuyệt, Điền Ninh rất thông minh. Quay lại nhìn Điền Ninh, Tiếu Quân cảm nhận được dường như cô có một chút gì đó không thoải mái. Nhưng cô lại không thể đoán được đó là gì.
"Cây này rất dễ thương" Điền Ninh nhẹ nhàng nói: "Nếu cô treo một món quà, trang trí một vài dây neon chắc chắn sẽ rất đẹp."
Tiếu Quân mỉm cười. "Nhưng tôi lại không biết cách trồng cây, tôi không biết liệu nó có thể đợi Giáng sinh không."
"Không khó lắm đâu." Điền Ninh tự tin nói. "Cây thông rất mạnh mẽ, nó sẽ không sao đâu. Chắc chắn nó sẽ có thể cùng cô đón Giáng sinh năm nay và nhiều năm sau đó."
"Điền Ninh!" Tiếu Quân nhìn vào mắt Điền Ninh vì ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cây. "Cô không phiền nếu chăm sóc nó cùng tôi và đợi đến lúc Giáng sinh chứ?"
"Chăm sóc cùng cô?" Điền Ninh nghe thấy lời đề nghị của Tiếu Quân và đột nhiên quay đầu lại.
"Ừm! Đúng rồi" Tiếu Quân gật đầu.
"Tôi.." Điền Ninh do dự. Cô biết rằng mình thực sự rất muốn đồng ý. Sau một thời gian khá lâu không ngờ nó đã quay về bên cô. Đột nhiên nghĩ đến trước đây Điền Ninh bất ngờ đứng dậy "Không! Không" cô lắc đầu liên tục.
"Điền Ninh?" Tiếu Quân bị sốc bởi hành động của Điền Ninh. "Cô có ổn không?"
"Tôi ... tôi..." Điền Ninh đột nhiên có chút bối rối. Cô sợ rằng Tiếu Quân sẽ nhìn thấy thứ gì đó. "Tôi nghĩ tôi vẫn còn việc phải làm, tôi phải đi trước." Cô nhặt chiếc túi lên và chỉ muốn đi khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Điền Ninh ..." Tiếu Quân thấy cô hoảng loạn thậm chí còn bất ngờ hơn "Cô..."
"Xin lỗi, tôi đã làm phiền cô quá lâu. Đã trễ rồi" Điền Ninh nói nhanh, mặc dù phải đối mặt với Tiếu Quân nhưng đôi mắt cô chỉ hướng xuống sàn "Tôi về trước! Cám ơn cô" Khi cô vừa nói xong, liển nhanh chân bước ra cửa.

"Tạm biệt."
Nhìn Điền Ninh vội vã rời đi. Tiếu Quân có chút tò mò. Cô nhìn lại cái cây nhỏ trong phòng khách. Cô không hiểu điều gì đã khiến Điền Ninh dường như thất thần và có biểu hiện bất thường như vậy. Có phải là do cây không? Tuy nhiên, cái cây này do cô phát hiện ở Đài Loan. Tại sao nó lại dẫn đến sự khó chịu của Điền Ninh. Hay là Tự Lực sẽ biết?
Ồ, làm thế nào là ảnh có thể? Tiếu Quân mỉm cười và cô ngày suy diễn lung tung hơn. Tất cả mọi chuyện liên quan đến Điền Ninh cô đều nghĩ sẽ liên quan đến Tự Lực. Với một cái tát vào mặt, Tiếu Quân quyết định không suy nghĩ những chuyện không cần thiết này. Cô quỳ xuống và nhìn vào cây thông trước mặt, Tiếu Quân không thể nhịn cười. Tự Lực rất để tâm đến cô, ngay cả khi cô chưa nghĩ ra anh đã biết cô muốn gì!

Nhưng nghĩ đến chuyện chăm sóc nó, Tiếu Quân cau mày. Sau đó cô nghĩ về những chậu cây nhỏ mà cô từng trồng trong văn phòng. Thật sự khó khăn để giữ nó luôn xanh tốt. Còn với cây thông này, cô chưa từng có kinh nghiệm gì cả. Có lẽ cô cần phải đi mua một quyển sách để xem làm thế nào để chăm sóc nó. Nghĩ đến khi có quá nhiều việc phải làm, Tiếu Quân thở dài nhưng trong tận đáy lòng có sự ấm áp và hạnh phúc rất lớn.

"Văn phòng của chủ tịch Lương Đại xin nghe" Timmy nhấc điện thoại và trả lời. "Ah, anh Trương!"

"Tôi đang ở sân bay. Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở Hồng Kông"
"Tôi sẽ gọi tài xế đến đón anh!" Timmy cẩn thận nói.
"Tốt." Tự Lực gật đầu. "Lực Thiên đã gửi bản thống kê các loại đá cần sử dụng chưa?"
"Bản thống kê của Lực Thiên.. " Timmy dừng lại. "Anh Trương! Ông Diệp đã rời Hồng Kông và đi đến Vân Nam...
"Tôi biết rồi!"Tự Lực cau mày. Chắc chắc phải có lý do đặc biệt Diệp Vinh Thiêm mới bỏ tất cả công việc và đi bất ngờ như vậy. "Tôi muốn biết liệu anh ta có xử lý tất cả những việc anh ta phải làm không." Tự Lực lo lắng. Diệp Vinh Thiêm đã vội vàng và bỏ bê mọi việc ở công ty.
"Ông Diệp đã có thông báo lại" câu trả lời của Timmy khiến Tự Lực cảm thấy có chút nhẹ nhõm. "Công việc mà ông chịu trách nhiệm về cơ bản đã hoàn tất, một số đã bắt đầu thực hiện và bản kế hoạch về lô đá của Đài Loan đã được giao cho Denis. Miễn là hợp đồng Đài Loan được giải quyết ... "
"Tôi đã giải quyết rồi" Tự Lực nhìn vào chiếc cặp trong tay. Bên trong là hợp đồng vừa được ký ở nửa tiếng trước. "Timmy! Cô đã gửi báo cáo tiến độ phát triển gần đây cho Đường Thị và Hoa Diệp chưa?"

Để có được quyền phát triển Thành phố không khói công lao của Đường thị là rất lớn. Bởi vì anh đã xa Hồng Kông nhiều ngày, Tự Lực sợ rằng do quá bận rộn mà đã bỏ qua vấn đề này. Mặc dù sự phát triển của Thành phố không khói không xảy ra vấn để gì nhưng cũng phải cẩn trọng vì nó liên quan mật thiết đến danh tiếng của Lương Đại. Tự Lực không hy vọng rằng uy tín mà anh nỗ lực thiết lập sẽ bị lung lay.

"Tôi đã gửi qua vài ngày trước!" Timmy trả lời và quay lại phía sau để lấy một cái gì đó "Anh Trương! Sáng nay, Hoa Diệp đã gửi một bản fax và nói rằng dường như việc phân bổ nguồn vốn đang gặp vấn để. "
"Cái gì?" Tự Lực cau mày "Chuyện gì đã xảy ra? Họ đã nói gì?"
"Họ nói là họ đã kiểm tra tài khoản và đối chiếu sổ sách. Nhận thấy rằng số liệu của nguồn vốn chuyển vào không trùng khớp với số liệu có trong tài khoản..." Timmy vừa xem fax vừa trả lời Tự Lực.
"Lần chuyển vốn nào?" Tự Lực lạnh lùng hỏi
"Cách đây một tuần!"
"Một tuần." Tự Lực nhẩm lại, đó là lúc anh qua Đài Loan.
Điều này anh đã phát hiện khi ở Đài Loan, nhưng số lượng chênh lệch không quá lớn. Hôm nay dù Hoa Diệp không lên tiềng chắc chắn anh cũng giải quyết cho ra lẽ. Với thủ đoạn này, Tự Lực chỉ biết lắc đầu ngao ngán! Trình độ còn quá thấp
"Được rồi, tôi biết rồi" Tự Lực trả lời trợ lý: "Lúc đến đón tôi nhớ gửi bản fax của Hoa Diệp theo, để tôi xem trước"

"Dạ! Tôi biết rồi"

Sân bay Hồng Kông.
"Anh Trương, ở đây."
Khi Tự Lực vừa đi ra, ngay lập tức anh thấy Denis đứng cách đó không xa và vẫy tay chào mình.
"Anh cầm lấy!" Tự Lực đưa cặp tài liệu cho Thomas. Anh bước tới chỗ Denis.
"Anh Trương, xe đang đợi bên ngoài!" Denis nói.
Tự Lực im lặng vì nghĩ rằng điều này là vô nghĩa. Không lẽ chiếc xe lại biến mất? "Anh có đem theo thứ tôi cần không?" Bây giờ anh chỉ quan tâm đến bản fax của Hoa Diệp.
"Có! Nó đang ở trong xe" Denis dẫn đường.

Tự Lực gật đầu.

Chiếc Mercides Benz màu đen đang đợi sẵn

Tự Lực bước đến cúi xuống và ngồi vào "Lái xe." Anh nói với tài xế.
"Anh Trương, đây là bản fax Hoa Diệp mà tôi đã mang theocùng với bản báo cáo chúng tôi đã kiểm tra và đối chiếu." Denis lấy tờ giấy và lấy tài liệu từ ghế sau.
"Có phát hiện gì?" Tự Lực nhìn vào bản fax trong tay và cau mày. Trong ba ngày, số tiền được huy động là 37 triệu. Tuy nhiên, tổng số tài khoản thực được báo cáo là 29 triệu và chênh lệch là khoảng 8 triệu.
"Ban đầu chúng tôi xác minh và biết rằng vấn đề này xuất phát từ Lực Thiên." Những lời của Denis trùng khớp với những gì Tự Lực nghĩ.
"Lực Thiên Thế Kỷ." Tự Lực ngẩng đầu lên.

"Hơn nữa anh Diệp lại không ở Hồng Kông ..." dường như Denis đang giải thích lý do tại sao Lương Đại lại hành động.
"Tài khoản của Lực Thiên không do Diệp Vinh Thiêm quản lý" Tự Lực khịt mũi.
Người phải chịu trách nhiệm cho vấn đề này là Mã Chí Cường. Khi nghĩ về lời hứa của mình dù là vì Vinh Thiêm hay Điền Ninh, Tự Lực thở dài. Không phải thành kiến với Mã Chí Cường nhưng lần này thực sự là anh ta đã phạm một sai lầm lớn. Là lãnh đạo tài chính của Lực Thiên, anh ta thực sự đã cho phép những sai lầm như vậy xảy ra!
"Anh Trương, chúng ta nên giải quyết thế nào?"
"Quay trở lại công ty trước đã." Trương Tự Lực nhìn vào các tài liệu trong tay và cuối cùng quyết định quay lại công ty trước.

"Anh Trương! May quá anh về rồi?" Timmy thấy mọi người bước vào và ngay lập tức chạy đến.
"Có chuyện gì vậy?" Tự Lực thấy Timmy có vẻ lo lắng, liền hỏi.
"Phía Đường thị cũng vừa gửi một bản fax và nói về vấn đề nguồn vốn có sự chêch lệch." Timmy đưa một bản fax và nhìn Tự Lực.
"Sớm muộn gì cũng tới!" Tự Lực cau mày
"Đường Thị hy vọng rằng chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt và trả lời họ."
"Tôi biết rồi." Tự Lực thở dài. "Phải, đơn xin tài trợ của Lực Thiên đã được phê duyệt hết chưa?"
"Lần đầu tiên là vào tuần trước, lần hai vẫn chưa được phê duyệt."
"Cô ngay lập tức thông báo cho Bộ phận Tài chính để tạm thời đóng băng tất cả các hoạt động tài chính của Lực Thiên. Tất cả các báo cáo tài chính từ Lực Thiên phải được xem xét hai lần trước khi được thông qua. Ngoài ra, nếu số tiền vượt quá 10 triệu, phải được chuyển lên để tôi xem xét."
"Dạ! Tôi sẽ đi ngay" Timmy nhìn Tự Lực với khuôn mặt lo lắng
"Khoan đã! Trước tiên lấy tất cả các bản báo cáo của Lực Thiên cho tôi xem trước" Tự Lực lên tiếng trước khi bước vào văn phòng.
Lực Thiên lần này chắc chắn sẽ có cơn địa chấn lớn. Timmy cảm thấy như vậy.

Với báo cáo tài chính của Lực Thiên Thế Kỷ, Tự Lực lái xe về nhà. Một thoáng suy nghĩ về chuyện ngày mai. Tất cả chắc chắn sẽ được sáng tỏ. Tuy nhiên không hiểu vì sao anh lại không muốn làm lớn mọi chuyện. Vì lợi ích của Thành phố không khói thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hơn nữa, anh còn một lời hứa quan trọng với một người. Anh sẽ giữ lời hứa.

Trở về nhà, Tự Lực mở cửa mùi thơm thịt sườn xộc vào mũi mình. Tiếu Quân đâu? Chắc là đang nấu ăn rồi? Tự Lực tò mò và đi vào bếp.
Dưới ánh sáng màu trắng, Tiếu Quân đang tập trung vào bếp của mình. Liếc nhìn vào bên trong và nhìn thấy chai giấm trên bàn. Tự Lực không thể không mỉm cười với hình dáng này. Cô tập trung đến mức không hay anh về mà còn đứng sau lưng cô nữa. Bất ngờ ôm chằm lấy cô. Tiếu Quân giật mình quay lại "Tự Lực! Anh về rồi sao?"
"Còn không phải anh sao?" Tự Lực mỉm cười và nhìn vào trong nồi. "Em đang nấu món gì vậy? Thật sự rất thơm đó"
"Sườn sốt chua ngọt" Tiếu Quân nói với một tiếng thở dài: "Em đang học cách nấu. Mong là sẽ ngon" Cô mỉm cười

"Em nấu cái gì cũng ngon cả. Cơm không cũng ngon" Tự Lực siết lấy eo cô kéo lại người mình, sau đó tựa cằm lên vai cô

"Vậy lát anh ăn cơm không nhé" Tiếu Quân mỉm cười nhìn Tự Lực

"Này!" Tiếu Quân nhanh chóng nắm tay anh lại "Đừng nghịch nữa. Để em nấu đã, anh đi tắm đi."
Tự Lực mỉm cười "Với nồi sườn này, em đã đủ điều kiện để trở thành bà Trương."
"Còn nói nhảm nữa! Nhanh tắm đi" Tiếu Quân mỉm cười gỡ tay Tự Lực ra khỏi eo mình và đẩy anh đi

"Em tắm chưa?" Một ánh mắt tinh nghịch, Tự Lực vừa chuẩn bị bước lên cầu thang thì quay lại hỏi.

"Đi tắm đi" Tiếu Quân biết rõ anh có ý đồ gì mà. Cô đã không quay lại nhìn Tự Lực mà chỉ tập trung vào nồi sườn trên bếp.

Tự Lực mỉm cười và nhanh chóng lại chạy lầu.

"Em có thể mở một tiệm ăn để bán sườn chua ngọt rồi đó" Tự Lực trêu chọc Tiếu Quân. "Thật sự rất ngon"
"Còn phải nói sao?" Tiếu Quân nhướn mày và mỉm cười "Hơn nữa anh đã không được ăn cơm nhà lâu rồi nên đặc biệt thấy ngon đó"

"Với món ngon như vậy! Tối nay em xứng đáng được thưởng" Tự Lực bỏ đũa xuống và nhìn Tiếu Quân

"Không phải đã có phần thưởng rồi sao?" Tiếu Quân bỏ qua chuyện Tự Lực muốn đề cập

"Vậy là em nhận được nó rồi à?" Tự Lực nhớ đến cây thông
"Không phải ở đó à?" Tiếu Quân nhìn vào góc phòng khách. "Em muốn biết làm cách nào mà anh lại có thể đào cây này và gửi về đây?"

Tự Lực không nói, chỉ tiếp tục cầm đũa lên.
"Em còn đang suy nghĩ không biết nên làm gì với nó. Thì may mắn Điền Ninh đã nhắc nhở em" Tiếu Quân nhìn vào cây thông và mỉm cười. "Chúng ta có thể biến nó thành cây thông Giáng sinh."
"Điền Ninh?" Miếng sườn ở giữa đôi đũa rơi xuống. "Làm sao cô ấy biết cái cây này? Cô ấy đã ở đây sao?"
"Hôm đó cô ấy đến để tránh mưa. Nên đã thấy người giao hàng giao đến" Tiếu Quân quay đầu lại. "Này! Anh làm sao để đồ ăn rớt lên bàn vậy?"
Tự Lực nhìn vào bàn và mỉm cười. "Vì vậy anh mới cần một người ở bên cạnh để chăm lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ."
"Em no rồi!" Tiếu Quân đi dậy.
Tự Lực thấy cô đi và nở một nụ cười nhẹ. Sau đó anh vẫn quay lại với món sườn trên bàn.
"Sao nhiều tài liệu đến vậy?" Tiếu Quân đi đến ghế sofa và thấy các thư mục chất đống. "Bộ chuyện ở Đài Loan chưa được giải quyết sao anh? Mà phải mang nhiều việc về nhà như vậy?"
Ngay khi nghe những gì Tiếu Quân đề cập, tâm trạng đang tốt của Tự Lực ngay lập tức biến mất, một chút đau đầu anh đặt đũa xuống và cau mày.
"Thế nào? Có phải là vấn đề rất nghiêm trọng không?" Tiếu Quân nhìn thấy biểu cảm của Tự Lực, cô cũng đoán bảy hoặc tám phần. Nếu đó là một vấn đề nhỏ, anh sẽ không như vậy.
"Có một số vấn đề với các tài khoản của công ty" Tự Lực cố gắng nhấn mạnh: "Không quá lớn. Anh muốn xem xét kỹ hơn, chứ không có gì quan trọng"
"Hãy thư giãn" Tiếu Quân đến và đặt tay lên vai Tự Lực. "Mọi thứ nên được làm từng bước một."
Tự Lực đặt tay lên vai cô. "Anh không muốn làm bệnh nhân của em đâu. Đừng làm bác sĩ tâm lý ở nhà."
"Được rồi!" Tiếu Quân mỉm cười "Anh ăn xong thì lên làm việc đi. Để em dọn cho" Nói xong Tiếu Quân gom những chiếc đĩa lại

Tự Lực đứng dậy và kề vào tai Tiếu Quân thì thầm "Cảm ơn em! Tối nay còn một điều bất ngờ nữa dành cho em."
Tiếu Quân ngước mắt lên và nhìn thấy vẻ mặt của Tự Lực. Cô đột nhiên đỏ mặt. "Anh ... thật đấy!"

Buổi sáng, tại văn phòng chủ tịch Lương Đại.
Từ lúc đến công ty đến giờ, Tự Lực không biết đã bao nhiêu lần cau mày và thở dài. Nhìn vào bản báo cáo và đống sổ sách trên bàn anh chỉ muốn quăng hết vào sọt rác. Đêm qua anh đã rất nhiều lần xem xét kỹ lưỡng, đối chiếu và so sánh không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng người bị tình nghi nhiều nhất đó chính là Mã Chí Cường và Diệp Vinh Trạch.

Đối với hai người này, Tự Lực không biết nên đánh giá loại nào. Trước đây, một người đã chiếm dụng tiền công và từng ở tù. Vinh Thiêm từng bảo đảm cậu ta đã đã được cải tạo sau khi anh rời khỏi tù và hứa sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.

Tự Lực cũng hiểu nên tha thứ và cho họ có cơ hội sửa đổi. Tuy nhiên dường như Vinh Thiêm và cả Điền Ninh đã vẽ ra một con đường hoàn hảo hoặc đã cố tình sắp xếp hết hết mọi thứ để Vinh Trạch và Mã Chí Cường tưởng rằng mọi chuyện đều rất dễ dàng và chỉ cần đi theo con đường đã được sắp đặt sẵn mà không lường trước được những khó khăn có thể xảy ra. Tự Lực lắc đầu bất lực. Có lẽ không nên bao dung nữa.

Ở Lương Đại theo thông lệ, những vấn đề liên quan đến nguồn vốn phát triển của công ty đều phải được đưa ra trước cuộc họp hội đồng quản trị. Tuy nhiên lần này, được xem lại ngoại lệ duy nhất của Tự Lực. Anh chỉ muốn giải quyết việc này thật nhanh chóng và nhỏ gọn. Anh không muốn làm lớn chuyện.
Nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 9:45, Tự Lực ngước lên và dựa người vào ghế suy nghĩ một lúc.

Một tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Tự Lực ngồi thẳng dậy.
"Anh Trương! Ông Mã và ông Diệp đã đến, họ đang chờ bên ngoài."
"Cho họ vào!" Tự Lực lạnh lùng nói khác với vẻ suy tư ban đầu

Vài phút sau, hai người bước vào từ ngoài cửa, Tự Lực nhìn lên. Mã Chí Cường hoàn toàn lạnh lùng và Diệp Vinh Trạch dường như cũng chẳng thiện cảm hơn.

"Hai người ngồi đi" Tự Lực chỉ vào cái ghế và ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài. "Tôi không sẽ nhận bất kỳ cuộc gọi nào nữa."
"Được rồi! Tôi hiểu rồi." Timmy gật đầu, quay người và đi ra cửa.
"Tôi muốn hai người đến đây hôm nay có một số việc cần nói." Tự Lực cau mày, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh.
"Anh Trương cứ nói đi!" Mã Chí Cường không lạnh, không nóng. "Chúng tôi đang sẵn sàng để được nghe nh dạy bảo."
Giọng điệu của Mã Chí Cường khiến Tự Lực dường như không thể bình tĩnh nữa. "Anh Mã chắc chắn đã rất cố gắng! Tuy nhiên..." Tự Lực nhấn mạnh. "Không biết những bản báo cáo anh đã xem xét kỹ chưa?"
"Mọi báo cáo liên quan đến bộ phận của tôi, tôi đều kiểm tra cẩn thận." Mã Chí Cường rất kiên quyết. Anh không mong muốn Tự Lực xem thường mình. Ít nhất anh đã rất cố gắng trong suốt thời gian vừa qua.
"Thật vậy sao?" Tự Lực nói với vẻ cảm động. "Tôi muốn hỏi là sự phân bổ nguồn vốn của Lực Thiên, ​​anh Mã và anh Diệp chịu trách nhiệm đúng không?" Tự Lực nhìn Diệp Vinh Trạch, người im lặng từ lúc bước vào đến giờ và dường như đang cố tình tránh ánh mắt của anh.
"Tôi chịu trách nhiệm và Vinh Trạch hỗ trợ." Mã Chí Cường cảm thấy khó chịu khi nghe câu hỏi rào trước đón sau của Tự Lực.

Mặc dù từ lúc bước vào đến bây giờ chưa đầy 10 phút nhưng nhìn biểu cảm của hai người. Tự Lực đã hiểu rõ ai chính là người đứng sau chuyện này, anh cũng không bất ngờ gì nhiều. Kết quả trùng khớp với suy đoán của anh. Tự Lực cũng nghĩ nên cho cả hai một cơ hội cuối cùng, nhất là người đó.

"Anh Diệp" Tự Lực quay lại và nhìn thẳng về phía Diệp Vinh Trạch. "Bản kế hoạch của cậu có được cấp trên xem xét không?"

Nghe đến điều này, Mã Chí Cường càng thêm khó chịu. Anh không mong Tự Lực nghi ngờ anh lại còn kéo của Diệp Vinh Trạch xuống nước. "Anh Trương! Các kế hoạch của Vinh Trạch tôi đều đích thân xem qua. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, anh có thể tìm tôi." Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng với giọng nói gằng mạnh của Mã Chí Cường.

Thấy rằng cơ hội cuối cùng Mã Chí Cường cũng đã từ chối, Tự Lực nghĩ nếu họ là nhân viên của mình thì thật lòng anh đã đuổi họ từ rất lâu rồi. Một chút sót lại của sự chân thành, Tự Lực nhìn vào Mã Chí Cường "Anh Mã, thực sự nắm được hết tình hình của Lực Thiên?"
"Tất nhiên!" Mã Chí Cường nhướn mày và trông có vẻ khiêu khích. "Hôm nay tôi cũng muốn hỏi anh Trương vì sao quỹ Lực Thiên hôm nay đã bị đóng băng? Đã có chuyện gì?"
Tự Lực mất hết kiên nhẫn. "Anh đọc báo cáo trước đi" anh ném tài liệu đang cầm trên tay xuống trước mặt Mã Chí Cường.
Mã Chí Cường nhìn xuống và thầm tự hỏi, đây không phải là báo cáo của Lực Thiên sao? Sao nó lại bắt mình xem.
Diệp Vinh Trạch kiễng chân và nhìn thấy các tài liệu, khuôn mặt anh trắng bệch.

Tự Lực không nói cầm cốc cà phê và từ từ chầm chậm uống. Sắp có kịch hay để xem rồi. Tự Lực cũng không nóng lòng.
Dần dần nhìn vào những dòng note được tô màu đỏ, sắc mặt Mã Chí Cường biến sắc. Diệp Vinh Trạch bên cạnh sắc mặt trở nên xám xịt.
Tự Lực đối mặt với hai khuôn mặt với nhiều sắc thái khác nhau. Anh biết rằng hai người này thực sự là thủ phạm. Một người không có kiến ​​thức và kẻ ngốc cứ ngỡ mình thông minh. Anh đang kềm chế hết mức để không phải làm điều gì mất kiểm soát.
"Anh Mã! Bản báo cáo cũng đâu có nhiều chữ đến mức đọc đến giờ vẩn chưa xong. Thế nào? Tôi yêu cầu anh cho tôi một lời giải thích hợp lý tại sao tám triệu trong tài khoản lại biến mất không có lý do?"
Mã Chí Cường nhìn vào con số trong bản báo cáo. Thật sự với 8 triệu này anh hoàn toàn không thể giải thích được.

Nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ của Mã Chí Cường, Tự Lực càng chắc rằng ai là chủ mưu trong chuyện này. "Thế nào? Anh Mã"
"Tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm!" Mã Chí Cường ngạo nghễ nói: "Tôi chắc chắn sẽ điều tra vấn đề này. Chắc chắn sẽ có câu giải thích hợp lý với anh"
"Thật tốt!" Tự Lực cười khẩy. "Anh Diệp cũng nên giúp anh Mã một tay?"
"Tôi?" Diệp Vinh Trạch vẫn không dám nhìn Tự Lực.

"Tôi có thể tự giải quyết và sớm có câu trả lời cho anh" Mã Chí Cường muốn giải vây cho Diệp Vinh Trạch nhưng trong mắt Tự Lực đó không khác gì trò hề "Không có gì nữa, chúng tôi về trước"

"Còn nữa..." Tự Lực nói "Các tài khoản và nguồn vốn được chuyển đến Lực Thiên tạm thời ​​vẫn sẽ bị đóng băng. Nếu mọi thứ chưa được giải quyết, thủ phạm chưa được điều tra ra chắc chắn mọi chuyện vẫn sẽ trì hoãn vô thời hạn. Tất cả những dự án tôi sẽ đích thân xem xét và hủy bỏ ưu tiên viện trợ vốn"

Mã Chí Cường im lặng và rời đi. Diệp Vinh Trạch trước khi rời đi cũng đã ngước nhìn Tự Lực, nhưng bắt gặp ánh mắt của Tự Lực liền quay lưng đi nhanh chóng.

Một tên nhút nhát, một tên ngốc. Tự Lực cười khinh bỉ. Nhấp một ngụm cà phê khác, Tự Lực quyết định không nên quan tâm đến những thứ tầm thường này nữa. Dù sao quyết định cuối cùng cũng nên trao cho Diệp Vinh Thiêm. Anh ta cũng chịu trách nhiệm về vấn đề này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro