Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nhẹ thổi.

Đám mây trắng đến phát sáng ở xa xôi tung bay trên sắc trời xanh thẳm, nhiệt độ của Thái Dương trở nên càng ngày càng thấp, khí trời thật giống không sai dáng vẻ, chí ít trời trong nắng ấm.

Mà tâm tình của hắn cũng thật giống không sai dáng vẻ.

Không nghĩ tới chính là--

Tối hôm qua, không có thuốc lá, dĩ nhiên cũng có thể vượt qua.

Điểm lên một điếu thuốc, nhìn thuộc hạ bận rộn, Hijikata đột nhiên nhớ tới một chuyện như vậy.

Tuy nói hắn trước đây cũng là như vậy bận rộn, có điều như bây giờ nhàn quá có phải là không nên.

"Toshi."

Đại tinh tinh Gorilla, Kondou đột nhiên xuất hiện.

Hijikata nhìn về phía y, chẳng biết vì sao có một luồng dự cảm không tốt tuôn ra, được rồi, hắn vừa thu hồi.

"Em ngày mai có một chuyến công tác, đại khái, bốn ngày. Vốn nên là do anh đi, thế nhưng anh chuẩn bị muốn cùng Otae-san đi gặp ba mẹ, nếu như bây giờ thay đổi, nàng sẽ đánh chết anh."

Kondou cầm lấy bờ vai của hắn khóc lóc...

Hắn nghiêng đầu đi, chậm rãi đẩy ra con tinh tinh nào đó. Có chút hoài nghi độ chân thực trong câu nói của y, anh ấy, thật sự đuổi tới nơi Otae-san? ?

?

(Thế giới tan vỡ....)

Có điều, chuyện này vẫn đúng là hắn không thể nào quản được.

"Em biết rồi."

Hijikata đột nhiên đứng dậy.

"Em lập tức về nhà chuẩn bị một chút."

"Toshi! Thật sự cảm tạ em rồi!"

"..."

Kondou trên mặt đầy lệ cảm động, không biết lòng người nào đó đã sớm bay tới Yorozuya trên người tên đầu quắn nào đó.

Đi công tác a....

Lại còn mấy ngày không thấy được Đầu quắn, anh có thể hay không nhớ hắn? Nên đi.

Hijikata ngẩng đầu lên.

Con ngươi màu xanh lam dần dần phóng to.

Không sai, hắn bây giờ nhìn đến là một sự việc khiếp sợ. Để hắn ngẫm lại, Sougo hiện tại vài tuổi, tiểu Kagura vài tuổi, bọn nó có tính hay không yêu sớm.

Sougo: Mười chín.

Kagura: Không rõ.

.

"Đùng----"

Tràng pháo tay lanh lảnh từ phía trước truyền đến.

Hijikata cười cười, xem ra là hắn nghĩ quá nhiều.

"Muốn ăn đậu hũ của bản nữ vương? ! Đợi một trăm năm nữa đi, ta chỉ là đến thu rong biển ngâm aru."

Hắn liền muốn thân cận nàng, nàng vậy mà ở giây tiếp theo nắm trong tay tán ô màu tím quay về hắn, động tác lưu loát tấn tốc đến cực điểm.

Một ngã tư đường bất mãn từ trên mặt Sougo tuôn ra, thật khiến người ta nổi nóng.

"Ngươi để ta hôn một chút ngươi sẽ chết sao?"

Chanh chua thiếu nữ lắc lắc ngón tay, cắn rong biển ngâm mơ hồ không rõ trả hắn một câu.

"Bản nữ vương chính là không cho aru."

"..."

Hồng mâu bốc ra ánh sáng lạnh, Sougo chán ghét xoay người.

Khiến người ta nổi nóng.

Hắn làm sao lại thích một con lợn cái.

Mẹ ở nhà khóc than mà.

Gin-san hiện tại đối mặt với vấn đề khó to lớn.

Hazzzz.

Thở dài một hơi, Gintoki đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, xoay người, mặt hướng về phía hai hùng hài tử đã bị thu mua.

"Các ngươi ở đây trông nhà cẩn thận cho Gin-san, ta phải về làm cơm cho Oogushi-kun!"

"Hừm, sớm một chút cùng mayonaise tinh kia ly hôn đi aru."

Gintoki liếc nàng một cái.

Xem đi...

Chanh chua thiếu nữ nào đó cũng đã là một bộ dáng vẻ bị thu mua.

Liền một tháng rong biển ngâm không đủ? Ít nhất cũng phải dọa dẫm một năm a! Sớm biết lúc trước đem hùng hài tử này bán cho một lãng quân lấy chút tiền tiêu vật nha.

"Còn có! các ngươi tự ý đem chuyện của ta nói ra, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đây!"

Gintoki đi tới, một cái giáng xuống đầu hai tiểu quỷ.

Có điều nói đi nói lại, tiếp tục cùng Oogushi-kun chung sống cũng không sai!

Không đúng! Sự tình của Rina còn chưa giải quyết đây! Có nên hay không trưng cầu ý kiến Oogushi-kun một chút.

Không đúng! Tại sao lại muốn trưng cầu ý kiến của Oogushi-kun!

Chết tiệt, Gin-san tại sao lại vì chuyện như vậy mà buồn bực a!

Gintoki phát điên nắm cái đầu quắn của mình vò vò, một cước bạo lực đem cửa mở ra, một bóng người quen thuộc đập vào mi mắt, lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, anh có chút giật mình, liền hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

"Oogushi-kun ngươi tại sao lại ở nhà."

"Bởi vì ta ngày mai đi công tác."

Hijikata hồi đáp, đi vào phòng ngủ của mình.

Gintoki cũng ma xui quỷ khiến đi vào theo.

"Đi mấy ngày?"

Đi nơi nào không quan trọng, đi mấy ngày mới quan trọng à.(Gintoki ngươi đang suy nghĩ cái gì! Đừng làm chuyện điên rồ. )

"Khoảng ba, bốn ngày."

Hijikata một bên chậm rãi thu thập quần áo, một bên trả lời vấn đề của anh, ngón tay thon dài chạm được chăn bông mềm mại, đột nhiên nhớ tới một ít chuyện.

Hắn nhìn về phía anh.

"Thân thể của em không sao chứ . . . "

"..."

Gintoki nhất thời quay mặt đi.

"Gintoki?"

"Không cho gọi tên ta!"

"..."

Thái độ vì sao lại chuyển biến nhanh tới vậy.

Hijikata trong lòng một trận buồn bực, chỉ thấy Gintoki xoay người hướng về phòng bếp chạy đi.

Sau đó, cái bụng của hắn vang lên.

Nói đến, Hijikata vẫn không có cẩn thận quan sát dáng vẻ làm cơm của Gintoki, thả xuống vật thể trong tay, Hijikata đi theo.

Nhìn anh vo gạo, nhặt rau, rửa rau, thái rau.

Tiếng nước ào ào, thế giới to lớn như thế, trong mắt hắn nhưng chỉ chứa đựng bóng hình bận rộn của anh.

"Oogushi-kun! ngươi muốn làm gì!"

Một lúc lâu sau, người nào đó rốt cục không nhẫn nại được, bạo phát...

Màu trắng bạc dao phay cắm xuống cái thớt gỗ phát sinh âm thanh như là đang thị uy.

Hijikata khoát tay áo một cái.

"Em không cần để ý đến tôi."

"Có còn muốn hay không ăn cơm?"

Gintoki lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Ọtttttt~~~~"

Cái bụng của người nào đó kháng nghị giành trước một bước trả lời. Sự thực chứng minh, vẫn là thân thể thành thật nhất.

Gintoki lạnh lùng liếc hắn một cái. (Thứ ánh mắt này là học từ Hijikata.)

"Cút ra ngoài!"

Một tiếng âm thanh nghiêm nghị rống lên.

Hijikata rất thức thời 'lăn' ra ngoài.

Cuối cùng.

Vẫn không thể nào hỏi được...

Gintoki nắm chặt dao phay, có chút hối hận để Hijikata cút ra ngoài.

Nếu như để hắn tiếp tục ở lại, còn có thể nói chút gì đó, thời điểm nói được nửa câu, anh là có thể đem câu chuyện dẫn tới, sau đó là có thể tự nhiên hỏi một chút ý nghĩ của hắn.

Nếu như từ chối, mình như thế nào từ chối nàng mới tốt đây.

Đối Rina, tuy rằng tình cảm trước đây đã không còn, nhưng là nhìn cặp kia trong veo con ngươi của nàng, anh không nói ra được, dù sao cũng là bằng hữu, có chút không đành lòng nhìn nàng có ánh mắt ảm đạm.

Chỉ là cái nghi thức thôi mà...

"Em đến cùng là đang suy nghĩ gì..."

Âm thanh Hijikata đột ngột vang lên.

Bởi vì nghe thấy một luồng đồ ăn mùi khét, người nào đó liền vội vã đi vào tắt bếp.

"Cái kia..."

Gintoki nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

Ai biết hắn đột nhiên quay đầu lại, gõ nhẹ lên trán anh.

Tí tách.

Thời gian chầm chậm lưu chuyển.

Không tên, căng thẳng trong lòng Gintoki nháy mắt biến mất.

"Không có gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro