Episode XLI Envisagement (Dự tính trước)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode XLI Envisagement (Dự tính trước)

Editor: Rosaine

Beta: Rosaline


Chuyện của Theodore rốt cục lấy một loại phương thức giải quyết làm tôi tương đối hài lòng, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói là vượt ra khỏi dự liệu của tôi, một người hoàng tử trước rất nhanh sẽ tấn thăng làm công tước, hơn nữa mấy giờ trước Bega Anna đúng hẹn biểu thị đi theo Weafer, tôi đã có thể kiểm soát được hai tên thuần huyết, cái này chiếm phân nửa thuần huyết hiện nay. Tuy rằng tước vị của tên thuần huyết Bega Anna kia rất thấp, nhưng tôi mơ hồ ý thức được, thuần huyết không có nghĩa là sức mạnh mạnh mẽ mà thôi, nó có lẽ là điều kiện tất yếu phát động một ít lực lượng, chẳng hạn như hồn tinh cùng phách nhận.

"Đúng rồi, Augustine, thời điểm anh vừa ở nơi đó Theodore muốn nói cái gì? Chính là chuyện liên quan tới phách nhận." Tôi và Augustine chen ở trên một cái ghế an tĩnh trong thư phòng, nói đúng ra tôi đang ngồi ở trong ngực hắn, bất quá chúng tôi cũng đều tự cầm văn kiện khác nhau phân công nhau thẩm duyệt, tuy rằng tư thế thật có chút không đứng đắn.

"Ừ? Sự kiện kia sao? Chờ một chút." Ánh mắt của Augustine quét một chuyến, cấp tốc đem vật trong tay nhìn xong ký tên, đặt vào trên đống xử lý xong, mở một đạo kết giới che âm.

"Ta là nghĩ tới một loại khả năng, mặc dù ngay cả tự ta cũng còn đang hoài nghi." Hai tay hắn nắm ở thắt lưng của tôi trượt đến trên đầu gối của tôi lần nữa kéo trở lại trên bắp đùi của hắn, lông mày bình tĩnh chỉnh sửa lại một chút mạch suy nghĩ, "Lăng, em còn nhớ rõ giấc mộng kia của em sao? Lại nói tường tận xem."

Tôi đem văn kiện trong tay thả lại trên đống xử lý, đem tất cả một lần nữa miêu tả lại một lần.

"Đối với người trong mộng kia, em nghĩ như thế nào?" Augustine hỏi tôi nói, "Nếu như kết hợp sợ hãi dị thường mấy ngày nay của em, ta có thể nghĩ tới chỉ có một ý nghĩ kỳ lạ có khả năng, hắn là..."

"Xuỵt... Đừng nói ra tên của hắn." Não trước khi còn chưa phản ứng kịp, ngón tay của tôi đã ngăn lại ở tại ngoài miệng của Augustine. Đợi tôi ý thức được động tác của mình, tôi và Augustine đều đã hiểu ý nghĩa sau phản ứng bản này, mà phản ứng này lại khiến cho bên trong phòng lâm vào một yên lặng mang theo sợ hãi.

"Chẳng lẽ thật..."

Augustine mấy phút sau khi ngây ngốc há mồm ngơ ngác nhìn tôi, tôi rũ mi mắt, bỏ ngón tay ra.

"Ta nghĩ là thật... Trong bút ký của ông cố ngoại cũng nhắc tới vị bệ hạ kia..."

Augustine hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, bàn tay bao lại tay của tôi, "Lăng, phải nói là chuyện tốt, chuyện tốt cực lớn."

"Biết đâu đi..." Tôi tựa ở trong ngực hắn, cái kết luận này tôi cũng sớm liền nghĩ đến qua, giấc mộng kia là thật, chẳng đến tột cùng là lấy linh hồn xuất khiếu hay là cái hình thức gì khác, tôi được vị bệ hạ kia triệu kiến, đây cũng là chuyện vô thượng quang vinh tự hào đi, thế nhưng tôi lại không hưng phấn nổi chút nào, trong đầu chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, phản ứng duy nhất đó là sợ hãi.

"Bởi vậy, rất nhiều chuyện liền có thể giải thích... Cái loại sức mạnh này của hồn tinh cùng phách nhận vượt qua phạm trù chúng tôi có thể tưởng tượng, nhưng nếu như người chế tạo chúng là vị bệ hạ kia, như vậy thì có thể giải thích vì sao chỉ có em có thể sử dụng hồn tinh."

"Ừm? Có ý tứ?" Tôi ngẩng đầu nghi ngờ nói.

"Ý của ta là, người chế tạo có quyền chọn người sử dụng đi."

Tôi chợt tỉnh ngộ lại, mở to mắt, "Anh là nói sủng ái của vị bệ hạ kia?"

Augustine gật đầu, tôi nhất thời có loại cảm giác hoang đường mà dở khóc dở cười. Sủng ái của vị bệ hạ kia —— sủng ái của bệ hạ Satan, loại tiêu chuẩn này không cách nào đo lường, quả thực tựa như trúng số độc đắc. Nhưng mà đây nhưng cũng là nguyên tắc không cách nào phản bác, bởi vì huyết tộc chúng ta vốn là tôn thờ ngài ấy làm chủ, vốn là tất cả liền đều tuỳ ý ý chí của hắn. Chỉ là cái chuẩn tắc này ở tâm lý của toàn bộ huyết tộc khác hầu như chỉ là một loại tồn tại lý tưởng hóa, một loại tín ngưỡng trống rỗng.

"Cho nên biết đâu trừ em ra, người nào đều không thể sử dụng hồn tinh, phách nhận biết đâu giống nhau, hay là khác nhau."

Tôi gật đầu, tuy rằng bộ dáng kia của Theodore cũng không giống như là người thu được ân sủng bệ hạ Satan, thế nhưng ai biết được, dù sao tâm tư của bệ hạ Satan không phải chúng tôi có thể phỏng đoán được.

"Mặc kệ thế nào lấy được hồn tinh đem trở về, đây là đồ vật của Weafer chúng ta." Tôi siết nắm tay, thế nhưng đối thủ là Termeur, cái thân vương này được xưng là giảo hoạt từ trăm năm trước liền lên kế hoạch cho lần ăn cắp này, hôm nay đắc thủ tự nhiên sẽ không dễ dàng trả.

"Là phải nghĩ biện pháp, " Augustine xem thấu suy nghĩ của tôi, "Tốt nhất đi trước thăm dò tình huống thăm dò một chút."

"Đi tòa thành King Skeleton? Sợ rằng điện hạ Termeur sẽ trực tiếp sắp xếp mấy công tước vây khốn em, hoặc là trực tiếp đem em đi giết."

"Không, bảo bối, em đã quên sẽ cử hành hội nghị thân vương sao? Công tước Marceau, nga, không, nên gọi điện hạ Lorenz Bega Anna rồi, hắn vừa lên ngôi, vốn là hôm qua nên cử hành hội nghị, nhưng điện hạ Lorenz kiên trì phải chờ tới em tỉnh lại, cho nên chậm lại ngày kia."

"Nga, đúng nha, em đích xác đã quên." Tôi vỗ vỗ đầu, cơ hội tốt cơ hội tốt như thế, lâu đài Vatican Pyle từ xưa chính là khu trung lập, cấm tất cả vũ lực, Termeur cho dù có bản lãnh đi nữa, cũng không dám phá hư điều quy củ này.

Ở dưới cục diện hội nghị thân vương như vậy không thể nghi ngờ là hết sức quan trọng, nét mặt mọi người biết đâu sẽ không nói cái gì, nhưng là cơ hội cho phép đem hội nghị lần này trở thành một lần lén nói chuyện với nhau. Tôi vốn muốn đem Theodore cùng nhau mang đi xem Termeur sẽ có phản ứng gì, nhưng tình huống thân thể của Theodore như cũ không được tốt lắm. Hắn đã dọn vào trong căn phòng tốt Meyera phái người chỉnh lý, cũng từ trong lâu đài Gentle Skeleton mang đến một ít con rối tương đối có khả năng để bổ sung nhân thủ. Vị quản gia kia của hắn Meliza cũng theo tới, tôi xem ở trên một mảnh thâm tình của cô ta đối với Theodore, cô ta đồng ý chuyển tộc, dù sao cũng một cái tử tước cũng không ảnh hưởng được đại cục. Bất quá tôi cũng không có hứng thú tự mình cho cô ta sơ ủng lần thứ hai, liền do Theodore làm chuyện này, đây vốn chính là hắn mang tới, huống chi bản thân Meliza cũng càng có khuynh hướng nhận sơ ủng đến từ người mình ái mộ. Về phần phần lớn quý tộc khác của lâu đài Gentle Skeleton xuất phát từ cảm giác vinh dự gia tộc đối với cử động của Theodore bày tỏ tức giận, đều tìm nơi quý tộc khác Dudley nương tựa. Bất quá làm tôi không có nghĩ tới là, Lens bị giam lỏng ở sau khi lâu đài Gentle Skeleton không còn tồn tại nữa đi tới tòa thành của tôi.

"Chuyển tộc?" Tôi vừa đút Thụy, vừa quay đầu nhìn hắn, "Lens, ta nhớ không lầm, ngươi thật giống như đã từng đối với ta rất cừu hận?"

"Đúng vậy," hắn đứng ở nơi đó, mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt phức tạp mà mâu thuẫn không nói ra được "Lăng, ngươi là một ác ma chân chính, ngươi từng bôi nhọ danh dự của ta, làm thân vương tộc của ta bị thương nặng, thế nhưng ta vẫn là bị ngươi cuốn hút."

Tôi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười tà, "Ha hả, đây là lý do ngươi muốn chuyển? Nói thật trực tiếp mà, bất quá ta thích." Tôi đứng lên, Thụy ăn no phẩy phẩy cánh trở lại trên đầu của tôi, tôi vừa cười vừa đi đến trước mặt hắn, thình lình bị cánh tay hắn kéo tói, đưa đến trong lòng.

"Vì sao ta không thể vượt qua ngươi! Bằng không ngươi chính là của ta..." Hắn cúi đầu, do dự có thể hay không hôn tôi, mà tôi cũng đang do dự có hay không nên cho hắn thêm cái hôn kích thích hắn một chút, nhưng vào lúc này, cửa thư phòng được mở ra, Augustine cùng Theodore đi tới thấy động tác mập mờ của tôi và Lens, người sau lộ ra ghen tuông kinh thiên động địa, một người khác nhưng chỉ là cười cười, nhưng cười đến để cho tôi rợn cả tóc gáy.

"Lại bị bắt gian, Lens, ngươi thực sự là xui xẻo." Tôi bịu môi, lôi tay hắn ra, trở lại trên ghế salon. Augustine tự nhiên ngồi vào bên cạnh tôi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ôm chầm thắt lưng của tôi.

"Chuẩn bị xong?"

"Ừ, bất quá bây giờ cách hội nghị thân vương còn có chút thời gian, trước tiên đem chuyện Lens giải quyết rồi đi." Tôi gật đầu, trong lòng cũng hiểu được Augustine hỏi cũng không phải chuẩn bị tình huống hội nghị, chỉ sợ là đang nhắc nhở tôi làm tốt công tác buổi tối chờ ghen tuông của hắn phát tác đi...

"Chủ nhân, ngài không có sao chứ?" Theodore tuy rằng có thể xuống giường, nhưng thoạt nhìn vẫn còn có chút có vẻ bệnh. Từ ngày đó trở đi, hắn nói chuyện trở nên câu nệ lên.

"Đương nhiên không có việc gì, chớ khẩn trương." Tôi ý bảo hắn cũng ngồi xuống, tiếp theo nâng đầu nhìn Lens từ trên xuống dưới, "Weafer chúng ta hình như đột nhiên nổi tiếng lên, một người Hầu tước, là có chút tác dụng, bất quá..." Tôi đột nhiên ngáp một cái, "Quên đi, còn chưa phải lúc cho ngươi chuyển tộc."

"... Tại sao!"

"Bởi vì chí ít công tước trở lên mới có thể cho ngươi sơ ủng lần thứ hai a, chúng ta ở đây ba người công tước đều cùng ngươi không thân chẳng quen, mà ta mới vừa tái ủng cho Theo, hiện tại lười trở lại một lần."

"Ngươi..." Hắn đối với giải thích của ta nghiến răng nghiến lợi, "Đây là một chuyện nghiêm chỉnh, điện hạ Weafer!"

Tôi hướng về phía vẻ mặt của hắn ha hả mà nở nụ cười sau một lúc, đột nhiên thu lại nụ cười, "Tốt, ta đây liền tự mình cho ngươi lý do nghiêm chỉnh. Nghe cho kỹ, Lens. Elscandia." Tôi ngồi thẳng thân thể, "Ta cần ngươi quay về Sade, giúp hoàng tử của các ngươi đăng cơ làm cho địa vị vững chắc thật tốt, sau đó hướng dẫn hắn hướng về phía Weafer chúng ta cúi đầu xưng thần."

"Ngươi..." Hắn hít sâu một hơi, lui về phía sau từng bước, "Ngươi lại muốn đùa giỡn cái quỷ kế gì sao!"

"Không có," Tôi nhún nhún vai, "Là ngươi muốn ta đem lý do nghiêm chỉnh nói cho ngươi biết, ta hiện tại rõ ràng mà nói cho ngươi biết, ngươi lại hoài nghi ta, ai... Thật là một người biết làm khó người khác."

"... Ngươi không sợ ta nói cho đại nhân Chris, sau đó tính toán ngược lại ngươi sao?"

"Nếu như ngươi muốn làm như vậy ta cũng không có biện pháp, thế nhưng," Tôi đem tay khuỷu tay đặt ở trên vai Augustine, cong lên khóe miệng, vén lên một lọn tóc đặt vào bên môi hôn, "Ngươi nói ngươi say đắm ta, mà ngươi lại không cách nào vượt qua ta, cho nên ngươi chỉ có thể nghe ta bài bố." Tôi dừng một chút, "Được rồi, hiểu rồi liền nhanh lên quay về Sade đi thôi, khi thời điểm bọn họ cần nhân thủ nhất xuất hiện, sẽ tìm một chút lý do có thể tin, đỡ phải để cho bọn họ hoài nghi."

Tôi phất tay một cái, để cho người tiễn khách, tiếp theo trở mình liền ghé đến trong lòng Augustine, cố gắng cọ hắn để cho hắn chớ vì cái ôm kia mà ghen, lại quên mất trong phòng còn có một người.

"Chủ nhân, ngài thật tin tưởng hắn sẽ nghe sắp xếp của ngài?"

Thanh âm của Theodore từ bên kia truyền đến, tôi ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt của hắn mang theo không tín nhiệm, đó là một loại ánh mắt màu sắc mang theo địch ý cùng bi thương. Hắn hiện tại hoàn toàn là người của Weafer, hết thảy đều sẽ lấy tôi làm trung tâm lo lắng, chỉ là mặc dù tước vị của hắn tăng lên một bậc, mặc dù là người hầu của thân vương tôi đây, như cũ có loại cảm giác tính bài ngoại ở chung quanh hắn. Loại cảm giác tính bài ngoại này có một bộ phận đến từ chính tộc nhân của Weafer, nhưng bộ phận lớn hơn lại đến từ chính bản thân hắn, bởi vì hắn trộm đi hồn tinh, làm người hầu của tôi lại làm ra chuyện phản bội tôi. Cho dù tôi tha thứ hắn, nhưng là chính hắn nhưng không cách nào cho phép việc đó tiêu tan, nhất là bây giờ hắn làm một tộc nhân Weafer. Tình hình bây giờ của Lens cùng hắn của ban đầu không sai biệt lắm, biết đâu tệ hơn, bởi vì Lens thậm chí không phải người hầu của tôi, tôi làm quyết định với Lens đang gợi lên đoạn hồi ức khó chịu của hắn, cho nên mới phải lộ ra vẻ mặt như thế đi. Thế nhưng tôi cũng không hy vọng hắn như vậy, một Theodore luôn đắm chìm trong trong áy náy không khí trầm lặng lại dùng cái gì? Có Roy một con dơi đóng băng là đủ rồi, trong tộc tôi cũng không nên có thêm một con dơi trầm mặc gì gì đó.

"Theo, nếu như ngươi là đang ghen, liền nói rõ." Tôi vén tóc lên một chút, hướng hắn vui tươi hớn hở nói.

Theodore nhất thời ngây ngẩn cả người, đứng không nhúc nhích, trên mặt biểu tình theo thời gian trôi qua dần dần từ kinh ngạc biến thành sáng tỏ, lại biến thành cảm kích, cuối cùng rốt cục mang theo nụ cười, thế nhưng năm giây sau mỉm cười lại biến thành cười âm hiểm.

"Đúng vậy, chủ nhân thân ái, người hầu của ngài xác thực đang ghen tỵ, đố kị ngài tự nhiên mà tặng hầu tước Elscandia cái hôn kia."

Tôi vừa muốn vì hắn khôi phục bình thường mà cảm thấy nhẹ nhõm thế nhưng sau một khắc liền phản ứng ngược lại, ở trong lòng hô to thảm a. Suy tính thế nào để cho Theodore thoát khỏi bóng ma, tôi dĩ nhiên quên mất còn có chuôi kiếm hiếm có như thế bị hắn nhớ kỹ.

"Nga? Điện hạ nhỏ của ta, ta thế nào không biết ngài lúc nào hào phóng như vậy chứ ——?" Quả nhiên, thanh âm âm trầm bổng của Augustine dán đến truyền vào đến lỗ tai tôi, bao bọc tay của tôi cũng bắt đầu hướng về phía dây lưng của tôi tìm kiếm. Tôi vội vàng nhảy ra khỏi trong ngực của hắn, chọc ra họa như vậy.

"Augustine, cái kia... Anh nghe em giải thích, cái kia là có nguyên nhân của..."

"Ta rửa tai lắng nghe đây, điện hạ nhỏ của ta, đến tột cùng là lý do như thế nào đây?" Augustine từng bước một tiến tới gần, tiếp đó ra tay bày ra kết giới giam cầm trước khi tôi kịp thuấn di, rất nhanh đem tôi chặn ngang chặn đứng, đưa lưng về phía Theodore tựa như hung bạo đem tay đưa vào trong quần cùng áo của tôi.

"A... Ngô... Theo! Ngươi quá... phận!" Tôi cố gắng quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, "Quả thực không đem... Chủ nhân ta đây... A, a... Để vào mắt!"

"Nga, không, chủ nhân thân ái của ta, ta đối với ngài sùng kính như người Ai Cập cổ đối với mặt trời, làm sao dám không đem ngài để vào mắt chứ?"

"... Theo...!"

"Vẫn còn có công phu nghĩ nam nhân khác? Xem ra là ta không đủ ra sức đây."

"A! Đừng, Augustine... Ừ, ừ, lại dùng lực một chút... Ừ..."

"Thoải mái sao, bảo bối của ta?" Thanh âm mê hoặc của Augustine ở bên tai tôi, tôi cảm giác mình mau chóng tới cực hạn, bỗng nhiên hắn vậy mà rút tay lại, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, chúng ta nên đi mở hội nghị thân vương, trở về lại tiếp tục, bảo bối."

Augustine hôn một cái tôi, sau đó nhanh nhẫu thay tôi kéo lên khóa kéo cài nút dây lưng, đem tôi ôm ngang.

"Theodore, ngươi cũng nên đi về nghỉ ngơi, đừng tưởng rằng Lăng tha thứ ngươi, ngươi có thể mê đắm mà nhìn Lăng chằm chằm, còn không mau đi vì chủ nhân của ngươi chuẩn bị ngựa xe? Bảo bối, chúng ta đi thôi."

Augustine ôn nhu nói, thế nhưng ta chỉ có một loại cảm giác bị hai người kia hại thảm lại khổ nhưng nói không được.

EPOCH TWO

Epitaph Says, Your Death Is Destined

←Chương trước: Episode XL: EMIGRATION←

→Chương sau: Epidose XLII: ECCENTRIC→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro