2. Bốn Nụ Hôn, Ta Cứu Huynh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mà ta xuyên không bằng cách nào thế?"

Lam y thiếu nữ vẫn ngồi trên bụng bạch y nam tử, nàng nghiêng mặt ngẫm nghĩ hồi lâu.

"Ah ta nhớ ra rồi!"

Một lúc sau, nàng bước ra khỏi nhà tắm với bộ đồ ngủ tai thỏ màu hồng ban nãy trên người. Nàng phóng nhanh lên giường, ôm lấy con cá heo gấu bông vào lòng, nàng đưa mắt nhìn đến Nguyệt Quang Mị Châu trên bàn, ánh mắt nuối tiếc hiện hữu.

Nàng thôi không nghĩ đến nó nữa, nàng quay sang cầm lấy chiếc điện thoại lên, chu hôn mi gió một cái để mở khóa. Màn hình điện thoại sáng lên, hiện ra hình ảnh của một tiểu hòa thượng, mắt phượng đỏ rực, vô cùng phong hoa tuyệt đại.

Trượt kéo lên là hình ảnh của một nam nhân khác, một thân lục y tao nhã thoát tục, tiêu sái tuấn lãng không ai sánh bằng.

"Hôm nay là ngày rằm, có lẽ trăng sẽ rất tròn, rất sáng! Thật muốn xem thử!"

Thẩn thờ nhìn vào điện thoại, nàng chuyển tầm mắt đến chiếc rèm cửa màu đen, bẩm lẩm một mình. Vừa dứt lời, nàng liền vỗ tay hai cái.

Rèm cửa bỗng nhiên tự động lùa về hai phía, cánh cửa kính trong suốt cũng rụt rịch mở ra theo. Cả ngôi nhà của nàng đều lắp đặt bằng hệ thống cảm ứng âm thanh. Chung quy cũng chỉ vì cái tính lười tận trong xương tủy của nàng.

Cửa mở trả lại cho nàng khung cảnh bầu trời đêm yên tĩnh, lấp lánh ánh sao. Mặt trăng to tròn, sáng long lanh như một quả cầu pha lê.

"Hảo mỹ ah!"

Nàng phấn khích, say sưa ngắm nhìn, khẽ khen ngợi mỹ cảnh chốn nhân gian.

Nàng chợt thấy ánh trăng này có chút quen quen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải?

Nàng vội vỗ vào đầu mình, mắng. "Quả Quả ngươi điên rồi sao? Mặt trăng chỉ có một! Hôm nay là nó, ngày mai cũng là nó. Sao lại không quen cho được!"

Nàng không thèm suy nghĩ vẩn vơ nữa, vỗ tay ba cái, tắt đèn đi ngủ. Nhưng nàng không tài nào chợp mắt được, cứ nằm trở hướng lăn qua lăn lại mãi.

Bỗng ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu một luồng sáng vào phòng ngủ của nàng!

Quả Quả vội vàng ngước lên nhìn.

Thì bất chợt Nguyệt Quang Mị Châu ở dưới bàn phát sáng cực đại, khiến cho cả căn phòng của nàng sáng nhất đêm nay. Quả Quả bị chói mắt, không thể thấy gì được nữa. Nên phải nhanh chóng khép mi, lấy tay che mắt lại để tránh tổn thương đến mắt.

Quả Quả bỗng dưng cảm thấy cơ thể nàng có chút kỳ lạ!

Nàng đang bị cuốn vào một nơi nào đó. Còn lúc này thì...

Hình như là nàng đang rơi???

Quả Quả hé mắt ra một chút xem xét thử tình hình. Trong mắt nàng chỉ thấy một màu xanh da trời tươi mát, thật đẹp! Dưới lưng, gió mát rượi, lồng lộng thổi tà áo nàng tung bay phấp phới.

"Khoan đã!"

"Ban nãy trời còn đang tối, làm sao sáng nhanh vậy được???"

Quả Quả bừng tỉnh, nàng suýt nữa bị màu lam này che mờ lý trí. Cũng bởi nàng là một kẻ lam khống chính hiệu mà!

"Hơn nữa ta còn có cảm giác như mình đang... rơi từ một nơi rất rất cao xuống???"

Quả Quả sợ hãi chuyển mống mắt về phía đuôi mắt, hơi hơi liếc nhìn xuống bên dưới.

"Ôi mẹ ơi! Cái quái gì vậy trời? Ta đang rơi xuống thật nè? Cao như vậy... té xuống chỉ có nước thịt nát xương tan ah!"

Quả Quả mếu máo, hốt hoảng than khóc khi nàng nhận ra mình đang cheo leo giữa không trung bao la, rộng lớn. Nàng vẫn tiếp tục rơi tự do xuống đất. Khoảng cách này có thể nói là xa vạn trượng! Nàng hét toáng lên, làm chao đảo cả đất trời.

"Là mơ là mơ thôi! Oa... oa... oa....! Lão thiên ah, ta đã làm gì nên tội? Sao lại đối xử với ta thế này cơ chứ?"

Nàng sợ sệt hết liếc mắt nhìn xuống khoảng không bên dưới lại vừa hoảng hốt vùng vẫy. Hai tay không ngừng vỗ vỗ vào má hòng đánh mình thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Cánh môi hồng run lẩy bẩy nức nở kêu gào vang vọng chói tai.

Nhưng đây không phải là mơ!

"Chơi gì kỳ vậy? Còn trò nào ác hơn nữa không? Tố hết ra luôn đi!!!"

"Anh hùng hảo hán nào đó ơi! Mau hiện thân cứu giúp ta đi! Cứu mạng! Cứu mạng ah!"

Quả Quả vừa bi vừa phẫn, nàng tiếp tục nhăn mày nhíu mặt, nhắm mắt, la hét inh ỏi trong tuyệt vọng. Còn rơi là chuyện của lực hút Trái Đất, nên rơi thì vẫn cứ tiếp tục rơi thôi.

Số phận nàng quả thật là rất bi đát ah!

Quả Quả buồn thỉu buồn thiu cúi đầu thở dài, kết thúc đoạn hồi tưởng kinh hoàng kia.

"Cô nương... cô nương... cô có thể đứng dậy được chưa?" Bạch y nam tử thấy Quả Quả vẫn trầm ngâm ngồi trên bụng hắn, hắn ảo não nhẹ cất tiếng nhắc nhỡ.

Quả Quả chợt bừng tỉnh quay về với thực tại. Nàng liền ngửi thấy mùi máu tanh cùng với mùi độc dược trên người bạch y thiếu niên. Nên nàng lo lắng nhìn khắp người hắn hỏi han không ngớt lời.

"Bạch y tiên tử mắt của huynh trúng độc rồi! Huynh còn bị thương nữa? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"À còn nữa ta có chuyện muốn hỏi...???"

Quả Quả chưa kịp nói tròn câu đã bị một tên hắc y nhân vừa vung đao lên cao, vừa lao đến cắt lời.

"Có chuyện gì thì chờ xuống Diêm Vương rồi nói luôn một thể đi!"

Lúc đầu khi nàng chưa rơi xuống, cả bọn hắc y nhân còn tưởng là đại cao thủ nào xuất hiện. Hóa ra chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối tay không tấc sắt, lại còn ham mê nam sắc. Xem ra không có gì đáng trở ngại. Giết thêm một người cũng chả sao! Hắn đây sẽ ra tay làm việc tốt giúp hai người làm đôi uyên ương đoản mệnh chốn Âm Ty.

"Ah!"

"Chờ đã!"

Quả Quả thời khắc này mới nghiêng đầu nhìn sang, nàng hoảng sợ giương thẳng tay lập chưởng cản lại trước mặt, hét lên.

"What's the hell? Chuyện gì nữa đây? Cứ tưởng rơi trúng mỹ nam là chuyện tốt...!! Nào ngờ...!!! Cái quái gì vậy trời!!!"

"Haiz... ta vừa mới xuyên qua, chẳng lẽ lại phải chết ngay ở đây à? Xuyên vào đâu không xuyên lại xuyên ngay vào giữa trận hỗn chiến? Đúng là con ghẻ mà!"

Quả Quả bi thống khổ sở, thâm tâm không khỏi gào rú, khóc lóc tỉ tê, than thân trách phận. Vận số của nàng đúng hẩm hiu, đúng nhọ nồi mà!

Quả Quả đột nhiên nội tâm vùng lên, phất cờ khởi nghĩa. Tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ quật cường khó đốn ngã.

"Không! Ta không thể chết được! Ta chỉ vừa mới xuyên qua đây. Ta còn nhiều chỗ chưa đi! Còn nhiều mỹ cảnh chưa được ngắm! Còn nhiều món ngon chưa được nếm thử! Ta còn chưa gặp được nhiều mỹ nam! Ta còn chưa khuynh đảo thiên hạ! Làm sao dễ dàng chịu chết như vậy được!"

Quả Quả nhanh nhẹn, bắt đầu phân tích cặn kẽ hoàn cảnh hiện tại.

"Theo tình hình rối ren này, ta cần phải phân định rõ vấn đề. Dựa vào phán đoán của ta thì..."

"Nhiều người đuổi đánh một người, ỷ đông hiếp yếu giữa thanh thiên bạch nhật, là không thể chấp nhận được. Đã thế còn mang mặt nạ che mặt, tức là một đám người xấu xa, chuyên làm những việc thương thiên hại lý."

"Còn dám làm cho mỹ nam bị thương? Chính là phạm phải nguyên tắc ngầm của ta. Không thể tha thứ được!"

Quả Quả đôi mày liễu rủ, nâng lên hạ xuống, đôi khi lại nhíu lại, trong lúc đưa mắt suy xét về bọn hắc y nhân ở đối diện.

Nàng quay về nhìn bạch y thiếu niên dưới thân, ánh mắt lại không giấu được sự si mê háo sắc. "Hơn nữa bạch y tiên tử này đẹp như vậy, phong thái dịu dàng, nho nhã, chính trực. Chắc chắn phải là người tốt rồi. Ta nên thấy chuyện bất bình ra tay nương cứu mới hợp lẽ!"

Quả Quả gian manh ra mặt, nàng lại nhẹ cong môi cười tà mị, "Nhưng cũng không thể làm chuyện không công được ah!"

Quả Quả ngay lập tức liền làm ra bộ dạng yểu điệu thục nữ, yếu đuối đáng thương. Đôi mắt sợ hãi đẫm lệ hoe mi, ngước nhìn năm tên hắc y nhân, nàng vừa đứng lên vừa thút thít bảo, "Mấy vị đại ca à, có gì từ từ nói, có được không? Mấy huynh làm người ta sợ đó!"

Năm tên hắc y nhân nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh dễ vỡ ấy của Quả Quả, liền có chút yếu lòng, tay cầm đao kiếm đều mềm nhũn ra, không còn sức động thủ nữa.

"Người các ngươi nhắm đến là ta! Không liên quan gì đến vị cô nương này! Đừng làm hại cô ấy!"

Bạch y thiếu niên khó khăn đứng dậy, dù mắt không nhìn rõ nhưng hắn vẫn cố gắng lần bước tới, giương tay ra hai lần bắt lấy cổ tay nàng mới nắm được cổ tay nàng, kéo về núp phía sau lưng hắn, nghiêm nghị cất lời.

"Đúng là đáng mặt nam nhi đại trượng phu!" Quả Quả trong lòng thầm đắc ý, búng tay ngợi khen bạch y nam nhân đang gắng gượng chắn trước nàng, bảo vệ cho nàng.

"Nữ nhi có thể đi! Nam nhân phải để thủ cấp lại!" Tên hắc y nhân cầm đầu, chĩa mũi kiếm về phía họ, nghênh mặt đáp.

"Như vậy..." Quả Quả bước lên, đứng ngay bên cạnh bạch y nam tử, dẹp đi điệu bộ yếu đuối kia, nhanh hơn chớp mắt, nàng đã lật mặt, cười vui vẻ nói. "Không tốt lắm!"

"Nếu như cả hai ngươi đều muốn chết. Vậy thì bọn ta sẽ thành toàn cho các người!" Dứt lời, tên hắc y nhân đó vung kiếm chém xuống.

"Chầu Diêm Vương đi!"

"Hả???"

"Xảy ra chuyện gì???"

Thời điểm này, chỉ thấy lưỡi kiếm đang chen vào giữa khoảng trống ngang ngực của bạch y thiếu niên và Quả Quả. Nhưng không thể động được nữa. Quả Quả một tay còn đang chạm nhẹ vào bụng bạch y thiếu niên, một tay thì điểm ngón trỏ và ngón giữa vào cổ tay hắc y nhân kia.

Trước đó, khi hắc y nhân vừa lao đến chém xuống. Quả Quả phản ứng nhanh nhẹn vội đẩy bạch y thiếu niên ra, né tránh hướng mũi kiếm đang tới. Tay còn lại chớp lấy thời cơ, điểm huyệt trên cổ tay đang cầm chuôi kiếm của hắc y nhân, khiến cả cánh tay hắn bất hoạt, không thể động đậy được.

Tên hắc y nhân kia kinh ngạc tột độ, hai mắt trợn tròn, sửng sốt nhìn chăm chăm vào cánh tay cứng đầu không chịu nghe lời, muốn nhúc nhích cũng không thể. Hắn bỗng cảm nhận được hình như từ cánh tay này, bắt đầu truyền đi khắp cơ thể cảm giác cứng đờ. Khiến cho cả người hắn dần đông cứng, không thể hoạt động được.

Bốn tên hắc y nhân còn lại, đứng xung quanh cũng vô cùng kinh hoàng khiếp đảm, khi trông thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt họ.

Bạch y nam tử tuy hai mắt không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể mờ ảo chứng kiến được những chuyện đã xảy ra trước đó. Nội tâm hắn cũng vô cùng chấn động, không ngờ một nữ nhi nhỏ nhắn, mỏng manh, tay không tấc sắt như nàng. Lại dễ dàng hạ gục được một nam nhân to lớn hung hãng, trong tay còn đang cầm cự kiếm cuồng vũ! Hắn có vẻ đã quá xem nhẹ nàng rồi!

"Bạch y tiên tử giờ chúng ta thương lượng chút đi!" Quả Quả chạy sang bên cạnh, cẳng tay nàng liền đặt trên vai bạch y nam tử, hân hoan bảo.

Thiếu niên bạch y khẽ nghiêng đầu sang, nhướng mày như muốn nghe thử Quả Quả muốn thương thảo chuyện gì với hắn.

"Ta sẽ cứu huynh thoát khỏi đây. Sau đó chữa luôn cả đôi mắt đang bị trúng độc của huynh. Phí cứu giúp hai nụ hôn, phí chữa trị hai nụ hôn. Huynh thấy thế nào?" Vừa nói Quả Quả vừa giơ hai ngón tay bên này, rồi giơ thêm hai ngón bên kia ra, ngoắc ngoắc như tai thỏ.

Mày kiếm nhanh chóng hạ xuống thấp. Bạch y nam tử nhẹ giọng mắng một tiếng, mắng người mà thanh âm lại có thể ngọt ngào, êm ái, dịu dàng thế này, thì đây là lần đầu tiên Quả Quả được nghe thấy nga!

"Cô háo sắc! Thừa nước đục thả câu!"

Bạch y nam tử vội tránh xa Quả Quả ra một chút. Kết quả làm cho nàng mất đi điểm tựa, xuýt té nhào xuống đất.

"Đáng hận! Cô đã làm gì thủ lĩnh của bọn ta? Đừng có mơ thoát khỏi đây!" Một tên hắc y khác tức giận liền vác kiếm phóng đến chỗ bạch y thiếu niên và Quả Quả.

Quả Quả tức tốc nắm tay bạch y thiếu niên, kéo hắn xoay một vòng đứng ở phía sau nàng, để nàng che chở cho hắn.

Nàng dùng chân nâng một hòn sỏi nhỏ ở dưới đế giày lên mũi giày. Nàng co chân nhắm ngay tên hắc y nhân đang phóng đến, đá hòn sỏi vào ngực trái của hắn. Quả Quả vừa hành động vừa khẽ cười một cái phong hoa tuyệt đại, lên tiếng.

"Hỏi lần nữa, huynh đồng ý hay không?"

Tên hắc y nhân bị trúng chiêu, lập tức hóa đá đông cứng như một pho tượng. Một chân trụ một chân co, một tay đang vung kiếm tới và một tay giang ra phía sau. Hắn khiếp sợ đến mức răng môi run rẩy không nói được nên lời.

Ba tên hắc y nhân còn lại kinh hoàng vô độ, bọn chúng liếc nhìn nhau, tay cầm chuôi kiếm, chuôi đao đều run bần bật không dám xuất thủ.

"Hai ngàn lượng vàng có được không?" Thiếu niên bạch y ở phía sau đối lưng với Quả Quả, hắn hơi nghiêng mặt về phía nàng, nhẹ kiến nghị.

"Hai ngàn lượng vàng? Nhà mặt phố ah!" Quả Quả cười tít mắt, lắc đầu xua tay, điềm nhiên nói. "Hai ngàn lượng vàng không phải là con số nhỏ! Nhưng ta thích được mỹ nam hôn hơn! Không đổi!"

"Một nụ hôn!" Bạch y nam tử giơ một ngón tay lên, quả quyết nói.

"Ta cứu huynh, đáng lý ra huynh nên lấy thân báo đáp ta mới phải. Đằng này phí cứu chữa ta chỉ đòi bốn nụ hôn, huynh cũng keo kiệt với ta?" Quả Quả ngoảnh lại, có chút buồn bã biểu lộ.

"Cô???" Bạch y thiếu niên nghe xong, không khỏi nghẹn lời.

"Giá cả chỉ có thể tăng lên, không thể đổi cũng không thể giảm! Nếu huynh cứ cằn cưa mãi, lát nữa ta sẽ tăng giá đó nga!" Quả Quả lại tiếp tục kêu ca.

Nàng vừa búng tay rong róc nói vừa chỉ trỏ minh họa. "Chắc giá! Bốn nụ hôn, ta cứu huynh! Huynh đồng ý chứ?"

Bạch y nam tử bị Quả Quả dồn vào ngỏ cụt không còn đường lui. Hắn bây giờ không còn sức chống đỡ, mắt lại không nhìn rõ. Còn lam y thiếu nữ này tuy háo sắc nhưng cũng có chút tài cán. Tính mạng của hắn lần này xem ra phải trông cậy vào nàng rồi! Điều quan trọng nhất hiện giờ chính là có thể sống tiếp. Sau đó hãy nói đến những chuyện khác đi!

"Được!" Bạch y thiếu niên gật đầu đồng ý.

"Đập tay xác nhận!" Quả Quả đắc ý trong lòng, nàng tinh ranh nhướng nhướng mày, bảo.

"Thành giao!" Thiếu niên bạch y và Quả Quả quay lại đập tay với nhau. Xác nhận đồng ý thỏa thuận giá cả ngay trước mặt năm tên hắc y nhân.

Hai tên hắc y nhân ở hai hướng, liếc mắt nhìn nhau gật đầu, định ra tay. Thế mà, vừa được bạch y nam tử đồng ý trao bốn nụ hôn, thì Quả Quả đã nhanh chóng động thủ trước.

Quả Quả khom người một tay nhặt mấy hòn sỏi. Một tay kéo bạch y thiếu niên lăn qua lưng nàng, đứng ở bên kia để tránh lưỡi đao đang nhắm vào hắn mà đến.

Trong khi đó, nàng ngẩng đầu, búng viên sỏi vào tên hắc y nhân ở phía trước nàng. Hắn bị viên sỏi điểm trúng huyệt đạo, liền tức khắc đứng yên như trời trồng vậy!

"Vị đại ca này, thật ngại quá, ta lỡ tay rồi!" Quả Quả tinh nghịch, tỏ ra vô cùng hối lỗi, chắp tay xá xá.

Còn tên hắc y nhân định tấn công bạch y thiếu niên, đã bị nàng chuyển đổi mất múc tiêu. Kết cục một đao của hắn liền chém vào khoảng không.

Hai tên hắc y còn lại nhắm vào Quả Quả , cùng tấn công nàng. Quả Quả lách người né tránh lưỡi đao sắc bén. Hai ngón tay liền điểm vào bả vai một tên hắc y nhân trước.

Quả Quả lại búng một viên sỏi ra, điểm huyệt thêm một tên hắc y nhân cuối cùng. Sau khi xử lý xong, nàng nhìn qua một lượt năm tên hắc y nhân đều bất động, không thể làm được gì nữa. Nàng vội làm bộ làm tịch gãi đầu ngại ngùng nhận lỗi. Nhưng thanh âm lại không giấu được sự hoan hỉ.

"Lỡ tay! Lỡ tay thôi! Mong các huynh đừng trách!"

"Thật ngại quá! Vì để các huynh đài không đuổi truy sát hai người bọn ta nữa. Ta chỉ nghĩ ra được cách này thôi. Mong các huynh lượng thứ cho!"

Quả Quả vừa cúi đầu chắp tay vừa nhẹ nhàng nói. Nghe như nàng cũng vô cùng ủy khúc khi đối xử với họ như vậy.

Một lúc sau, nhìn lại năm tên hắc y nhân, chỉ thấy bọn chúng bị nàng trói lại với nhau thành một mớ hỗn độn. Trong khi đó, tay họ đều bị trói ra sau lưng bằng chính những dây thắt lưng của họ. Đặc biệt, năm đôi chân của họ cũng trói bị ngược ra phía sau, dây được dùng để trói chính là... quần của họ!

Vì họ bị nàng điểm huyệt, nên không thể động đậy được, nàng mặc sức mà làm trò hành hạ họ. Quả Quả liền tháo thắt lưng của từng người ra, trói hai tay họ lại trước. Sau đó tuột quần từng người họ xuống để trói khóa chân họ lại. Nàng vẫn còn chút lương tâm đã chừa lại tiết tử cho họ giúp họ che đi phần nhạy cảm trên cơ thể.

Không cần phải nói cũng đủ biết năm tên hắc y nhân này đang xấu hổ đến dường nào! Thật không ngờ có ngày họ lại bị một nữ tử đối xử thế này!

Nàng vất vả đá lăn những khúc gỗ di chuyển đến gần nhau, bắt họ quỳ xuống đối lưng nhau thành một vòng tròn nhỏ. Rồi trói chân với chân lại cùng nhau, nối tay theo tay trói lại.

Trói xong xuôi năm tên hắc y nhân đó, Quả Quả phủi tay sạch sẽ rồi quay lại tìm bóng dáng bạch y tiên tử của nàng.

"Bạch y tiên tử huynh sao rồi? Bạch y tiên tử!"

Bạch y thiếu niên từ lúc nào đã ngất đi, nằm dài trên đất. Quả Quả hốt hoảng vội chạy đến, lay lay người hắn gọi.

----------------
Thông báo tin vui: Vì để chúc mừng Tết Nhâm Dần 2022, từ ngày 29 Tết - ngày mồng 2 Tết tui sẽ đang mỗi ngày một chương chúc mừng năm mới nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro