Chương 7 - Từ thực đơn đến đi dạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco rất là bứt rứt, từ khi sinh ra tới giờ, ngoài lúc cái thằng ranh Cứu Thế Chủ đó oánh bay mình ra, cậu cũng chưa điên tiết như bây giờ.

Tiếp tục hay không tiếp tục, đó là một vấn đề.

Tạm thời làm một con gia tinh hay không, đó cũng là một vấn đề.

Draco ngồi ở bàn ăn, ngọn đèn trắng khiến cho căn phòng sáng sủa vô cùng, nhìn một đám sách nấu ăn dày cộp đặt trên cái bàn trắng toát, gương mặt trắng xanh của cậu co thành một đám bèo nhèo. A a, từ lý thuyết mà nói, cậu, thiếu gia nhà Malfoy, chủ nhân đời kế của nhà Malfoy, không thể làm mấy cái công việc của gia tinh thế này được... Hơn nữa, đường đường là cậu chủ nhỏ nhà Malfoy, cậu lại rơi xuống thảm cảnh cần tự tay làm việc thế này sao??? Tự tôn và kiêu ngạo của phù thủy khiến cho cậu không tài nào hạ mình tới độ làm mấy trò của gia tinh thế này được.

Được rồi, lại xét phương diện thực tế, cậu cũng không biết làm cơm – nhìn xem, để bật đèn mà cậu cũng phải chuẩn bị như sắp đi quyết đấu với Tử thần thực tử, thì còn trông mong gì cậu sẽ biết dùng đồ làm bếp của Muggle????

Như vậy thì còn nghĩ làm gì!! Draco, vứt hết mấy thứ kia xuống, tắm rửa, sau đó có thể chui vào trong chăn ấm mà ngủ rồi – xì, ai quan tâm xem cơm có ăn ít đi một tí không!! Draco ngồi trên ghế, nhúc nhích hai chân, thế nhưng nửa người trên vẫn im phăng phăng, ánh mắt vẫn đóng chặt vào đống sách.

Thế nhưng.. đống sách này... là Edward mua cho. Draco tiếp tục bứt rứt, thay đổi tư thế ngồi, dùng tay chống cằm, tiếp tục nhìn – cứ như chỉ cần thế thì mấy đĩa thức ăn ngon lành đó sẽ hiện ra thật. Nếu cậu cứ ném đồ đi , không biết vì sao, Draco nghĩ mình như vừa phụ lòng tốt của người ta – tuy rằng hồi trước ở Thái Ấp Malfoy, khi sinh nhật, Draco cũng từng vứt rất nhiều quà tặng vào kho, mở còn chưa thèm mở – thế nhưng đây là người bạn đầu tiên cậu có khi đến thế giới Muggle mà, đương nhiên là không giống với đám vô danh chỉ biết lấy lòng mình rồi... Draco rất không được tự nhiên mà quanh co lòng vòng.

Làm cơm? Không không không, cậu sẽ không làm mấy thứ đó đâu!!

Vậy vứt đi?... Hình như cũng không ổn.

Được rồi, chết tiệt, vậy mày muốn thế nào?

Draco đứng bật dậy, cái ghế bởi động tác của chủ nhân mà kẽo kẹt vài tiếng khi xê dịch trên sàn. Mặt mày Draco có chút vặn vẹo, dường như đã hạ quyết tâm rồi, cậu bước tới bàn ăn, ôm hết đống sách nấu ăn vào lòng. Sau đó bước vào bếp – bóng lưng rất có cảm giác một đi chẳng trở về.

Draco đứng trước bếp, hít sâu một hơi, sau đó giơ tay ra.

"Két" một tiếng, ngăn tủ đựng đồ nấu ăn mở ra, cậu tống hết đống thực đơn trên tay vào, rồi lại nghĩ như thế có hơi thiếu tôn trọng bạn mới, Draco rất kiên nhẫn ngồi xếp cho tử tế, sau đó "Sầm" một tiếng đóng tủ vào. Draco cực kì thoải mái, cảm thấy rất chi là mĩ mãn rồi, cậu đi về phòng ngủ – đúng, như thế cậu vừa không cần làm cơm, lại không cần vứt đống sách Edward tặng.

***

Tiếng còi xe kêu lên vài tiếng, Draco ló đầu từ cửa sổ tầng hai, thấy Edward đứng dưới, hai tay nhét vào túi quần, dựa bên thân chiếc Volvo màu bạc, mỉm cười nhìn mình.

Hiện tại cách buổi đầu học sinh học đã một tuần, tuy rằng còn có rất nhiều thứ cậu không rõ lắm, thế nhưng ít nhất, bật đèn này, kính hiển vi này, nhà ăn .. vân vân và vũ vũ, cậu đã hiểu hết rồi. Vẫy vẫy tay, Draco thu đầu về, đóng cửa sổ, lấy áo khoác, chạy xuống dưới lầu.

Được rồi, mặt Draco lại vặn vẹo, đừng có nhắc đến làm cơm với cậu!! Draco lại bắt đầu nhớ thương mấy con gia tinh ở nhà, tuy rằng thích đập đầu vô tường nhưng lại làm cơm rất là ngon – cuộc sống của cậu bây giờ cực kì có quy luật, cũng có thể nói cực kì vô tổ chức....

Sáng sớm, bánh mì trét pho mát, buổi trưa thì cố nhét cả bàn cơm Muggle vào bụng; buổi tối... mỗi tối lại bứt rứt trước đống sách nấu ăn kia một lúc, cuối cũng bế mạc bằng cách tống hết vào tủ, còn mình thì chui vào ổ chăn.

"Sầm" Đóng cửa, Draco chạy về phía Edward.

-Đống sách nấu ăn thế nào rồi?- Edward nhìn Draco, khóe miệng hơi nhếch lên.

-... khụ, cũng ổn...- Draco hơi chột dạ, cúi đầu, vội vã gật gật vài cái nhằm tăng sức thuyết phục cho câu nói của mình.

-Vậy là tốt rồi.- Khóe miệng của Edward càng cong lên, nghiêng người mở cửa xe, hơi cúi người , để Draco ngồi vào chỗ.

-Edward, hôm nay chúng ta đi đâu?- Draco cau mày, bởi vì đã ở chung một tuần rồi, thế nên tình bạn của cậu với Edward cũng tốt thêm không ít, mặc dù có lúc, cái tên bạn này của cậu cũng có chút kì kì – ví dụ như, lúc nào tự nhiên mặt trời  ló ra khỏi mây, thì cả nhà đều lôi nhau đi tránh nắng – tuy rằng da Edward rất là trắng, tuy rằng Fork lúc nào cũng âm u mờ mịt, thế nhưng cũng không đến độ mỗi lần có nắng là phải chạy biến đi chứ? Draco nhìn cái làn da trắng xanh của mình, nghĩ rằng Edward còn giữ gìn nhan sắc khủng bố hơn cả bản thân.

Thắt dây an toàn – Edward nhắc đi nhắc lại cái này rất nhiều lần, cậu mới nhớ được, thành thật mà nói, cái cảm giác bị một cái dây đen thui cột chặt vào ghế cũng chả tốt lành gì.

Edward không trả lời câu hỏi của Draco, vào xe, nhấn ga, xe bắt đầu phóng đi.

-Hôm nay đưa cậu đi làm quen cái thị trấn này.

Thời gian nghỉ của nước Mĩ và nước Anh tuy có khác nhau, thế nhưng nghỉ hè cũng sắp bắt đầu rồi – vì thế mấy ngày hôm nay, ngoại trừ Draco- con người mới chuyển trường nên lơ ngơ như bò đội nón , và Edward – thành tích lúc nào cũng cao nhất ngưởng, thì đám học sinh còn lại sắp bị luận văn ép chết rồi, tự nhiên cũng không có thời gian rảnh mà nhìn ngó chỉ trỏ lung tung gương mặt mới chuyển trường là cậu.

Fork cũng không lớn lắm, Edward thả ga, đi vào trong trung tâm, vừa lái xe đi chậm chậm, vừa giới thiệu mấy hàng quán bên đường cho Draco. Chỗ nào là sở cảnh sát, có chuyện gì cũng có thể tới đó nhờ; chỗ nào là bệnh viện, bị bệnh thì nhớ tới; chỗ nào là siêu thị, nếu hết thức ăn thì tới đó mua – Draco cứng cả mặt, nhớ tới tủ lạnh ở nhà, với đám nguyên liệu nấu ăn đã bắt đầu biến chất.

Bởi vì mưa rơi tầm tã, thế nên bên ngoài cũng không có mấy ai đi lại, có vẻ như cả thế giới chỉ còn lại có hai người.

Tạm thời quên đi đống nguyên liệu nấu ăn biến chất, Draco thấy tâm tình rất thoải mái, tuy rằng quen Edward còn chưa được một tuần, thế nhưng rất hợp để làm bạn – chí ít sẽ không để cậu thấy phiền hà và dối trá, hơn nữa ở cùng Edward, cũng chả cần giống lúc ở cùng Slytherin, nói một câu đi một bước, đều phải nghĩ tới nghĩ lui, cứ sợ nghĩ lộn thì sẽ đưa chân vào bẫy. Nếu như nói, lúc đầu chỉ là vì mới tới chỗ này, còn lạ lẫm mà nắm lấy một khối gỗ trên sông, thì hiện tại, sau qua trình ở chung ngắn ngủi, Draco có thể khẳng định, Edward Cullen, sinh ra để làm bạn mình. Có lẽ chờ đến khi ma lực của bản thân khôi phục, có thể nói cho hắn biết cậu là phù thủy? Draco nâng cằm. Bắt đầu tự hỏi.

Sau khi dạo vài vòng quanh thị trấn, chắc chắn đủ để Draco nhớ hết mấy chỗ quan trọng, Edward mới quay đầu xe, đi ra phía ngoại ô:

-Tuy rằng mỗi ngày tớ đều đến đón cậu cũng không có vấn đề gì, thế nhưng sắp nghỉ hè rồi, nếu có chỗ nào cậu muốn đi, không có xe rất bất tiện.- Edward mấp máy môi. -Quan trọng nhất là, Draco cậu không có điện thoại di động, không có điện thoại bàn, còn không có cả internet, nếu như có chuyện, lại không có cả xe, thì rất bất tiện

-Chúng ta đi mua xe?- Đang trong tình trạng chán muốn chết do cứ nhìn mấy cảnh lặp đi lặp lại hoài, nghe thế nhất thời mắt Draco sáng bừng lên, hứng thú dạt dào nhìn Edward. Lại nói, cái thứ gọi là xe này, tuy rằng nhìn có kì quái một chút, thế nhưng công dụng tại thế giới Muggle, có thể so sánh với chổi bay trong thế giới phù thủy. Draco nhớ lại Quidditch, lại nhìn chiếc xe đang chạy vun vút, rất là kích động.

Edward chỉ cười, xe chạy càng ngày càng nhanh – nếu như ngồi ở bên ghế phó lái là một Muggle, nếu cô ta/cậu ta nhìn thấy cái tốc độ lái xe của Edward, chắc đã thét lên kinh hãi, rồi sau đó bắt đầu suy nghĩ coi mình có nên viết di chúc trước không – thế nhưng hiện giờ , ngồi ở cái ghế đó là Draco, là Draco Malfoy, hoàn toàn không có khái niệm gì về cái gọi là tốc độ giới hạn, cậu chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên càng ngày càng nhanh mà lui về phía sau, ghé người về phía cửa xe, Draco lại bắt được cái cảm giác sung sướng khi chơi Quidditch năm xưa. Đúng thế, Draco gật đầu cái rụp, mua xe!! Nhất định phải mua xe.

Sau khi Edward rẽ mấy lần, sau đó âm thầm giảm tốc độ, thì quãng đường đáng ra cần 30 phút, đã bị cậu chàng xử lí trong chưa tới mười phút đồng hồ.

Cửa hàng bán xe, bày đủ các dạng "hộp sắt", đầy đủ kiểu dáng mẫu mã. Draco hiếu kì sờ đông sờ tây. Thực ra.. mấy cái xe này có gì khác nhau đâu..? Chỉ có hình dạng là hơi khác... Draco hơi uể oải – Hầy , quả nhiên chỉ có chổi thần là hợp mĩ quan nhất.

-Thế nào, chọn được chưa?- Edward lại gần, nhẹ tay gõ gõ vào thân xe, dường như đang kiểm tra cái gì.

Vấn đề này, Draco nhíu mày, cậu không biết xe nào mới tốt! Nếu muốn mua xe, đương nhiên phải mua một cái xứng được với cái họ Malfoy nổi đùng đùng của nhà mình. Sờ bên này một tí, xoa bên kia một tí, Draco nhìn Edward, sau đó lại nhìn gã bán xe, quyết định im lặng, quay đầu – mấy ngày nay, cậu cho Edward coi lắm trò hài rồi, sẽ không mở mồm ra hỏi cái vấn đề không có tí tiêu chuẩn này đâu, tuyệt đối không hỏi!

-Tôi muốn... muốn...- Draco nghiêm mặt, đột nhiên nhớ ra, mỗi lần Edward mở cái cửa xe Volvo của hắn ở sân trường, đám đứng cạnh cứ là há hốc cả ra. -Tôi muốn có cái xe giống cậu!!

"Phụt." Nhân viên bán xe – con người tội nghiệp tốn cả nửa ngày nói rã bọt mép về đủ các thể loại xe, kiểu dáng, mẫu mã, màu sắc, nhãn hiệu, nghe nói như thế, phun nguyên ngụm nước mới uống ra.

Draco nhướng mày, mặt mày đen thui nhìn gã bán xe.

-Khụ khụ, nếu cậu Malfoy đã quyết đinh...- Vội vội vàng vàng lau ngụm nước vừa phun ra, nhân viên bán xe mỉm cười giở đám tài liệu trong tay ra: -Như vậy, thanh toán trực tiếp, hay trả theo đợt.

-Như cậu ta.- Draco tiếp tục kiên trì việc tung tăng chung đường với Edward, không do dự gì. Ánh mắt Edward nhìn Draco với vẻ kinh ngạc không che giấu được, nhưng ngay lập tức bị ý cười che khuất.

-Như vậy, 44 ngàn đô, mời thanh toán một lần.- Khóe miệng gã bán xe lại vẹo thêm một chút, lập tức mỉm cười tung giá: -Chi phiếu hay tiền mặt?

—----------

Ngồi xổm trước cửa nhà, sờ trên sờ dưới, càng sờ càng thấy thích, đôi mắt màu xám của Draco lóe lên như đèn pha trong tối.

Edward dựa vào chiếc Volvo mới mua, đợi Draco... bớt kích động.

Tốt tốt, nói cách khác, từ hôm nay trở đi, cậu có thể hưởng thụ cảm giác tốc độ như ngày xưa rồi? Gương mặt trắng nõn của Draco, bởi hưng phấn mà đỏ bừng lên, mấy ngày nay đúng là khiến cậu buồn chán đến chết, không có Quidditch, không có bạn bè phù thủy, còn phải nghiên cứu mấy thứ kì quặc của Muggle.. Hiện giờ có xe!! Như vầy là cậu đã có một trò tiêu khiển!

Nếu không phải là Edward còn ở đây, Draco dự định sẽ tạm thời vứt bỏ hình tượng mà nhảy chồm lên. Chờ chút.. Draco trừng mắt, hình như cậu quên cái gì đó thì phải 

-Edward...- Draco cắn cắn môi, vẻ đỏ ửng trên mặt dần biến mất: -Tớ quên một việc.

-Cái gì...?- Draco nhìn chằm chằm Edward, phát hiện hắn không biết vì sao căng thẳng còn hơn cả mình.

-Tớ không biết lái xe!- Dường như hạ quyết tâm ghê gớm lắm, Draco nhắm tịt mắt vào, đem cái sự thật mà cả giới phù thủy cũng như độc giả chúng ta đều biết, rống lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro