Chap 8 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi qua đủ cung bậc cảm xúc quanh co như tàu lượn, Lưu Vũ bị Santa lôi kéo và nhanh chóng rơi vào lưới tình mật ngọt.

Lần đầu tiên Lưu Vũ biết yêu, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời vốn đầy sóng gió của mình lại bởi vì tình cảm hai người thăng tiến mà trở nên sống động như vậy. Thảo nào trên mạng luôn có danh sách những người đòi thoát ế.

Santa đi cùng Lưu Vũ đến lớp học, mua đồ ăn sáng cho cậu, nắm tay cậu và cùng cậu đến nhà ăn để xếp hàng.

Ánh mắt khác thường? Đầy.

Lưu Vũ có thể cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện ý và những lời đàm tiếu mỗi lúc một khác mà bọn họ cố tình để cậu nghe thấy. Tất nhiên, lần nào bọn họ cũng sẽ bị Santa trừng cho cụp mắt, bộ dạng bọn họ sợ hãi đến mức muốn chui đầu xuống đất có thể khiến Lưu Vũ nhịn cười ít nhất 30 giây.

Santa nói rằng bộ dáng cậu cười giống hệt một chú quỷ nhỏ.

Lưu Vũ trừng hắn, ai nói không phải chứ.

Nhưng cũng có lúc quỷ nhỏ không quỷ dị như vậy, ví dụ như sau khi cậu nhận được chiếc laptop do Santa gửi cho (cấu hình cao nhất, đằng sau là bốn số 0), cậu lập tức trả về nhưng bị Santa ngăn lại.

Cậu đột nhiên không muốn nhận những thứ quý giá này, và cậu cũng không muốn dùng tiền của hắn.

Lạ nghen, trước đây không phải cậu sẽ cười toe toét và xài sạch tài khoản của Santa ư. Nhưng bây giờ thì sao?

Lòng tự trọng mỏng manh của cậu bộc lộ vào lúc này, cậu khao khát sự bình đẳng trong một mối quan hệ, xài nhiều tiền của bạn trai có vẻ hơi lỗ mãng, như thể cậu đang được bao dưỡng.

Một ngày nọ, Lưu Vũ vô cùng sửng sốt khi tìm thấy một chiếc ví quen thuộc dưới hộp khăn giấy của bàn cà phê, cậu mở nó ra, có một cái thẻ ngân hàng bên trong – "của hồi môn (không được trả anh)".

Lưu Vũ cười, khóe miệng đông cứng lại, bỏ qua dòng ghi chú, cậu gọi cho Santa nhưng hắn không trả lời.

Lưu Vũ trầm mặc ngồi vào sô pha, thở dài. Cậu đi xuống lầu tìm một cái máy ATM, mật khẩu đúng là ngày sinh của cậu, sau đó là một chuỗi ... một con số cậu không tin nổi.

Cậu giật mình, rút ​​nhanh thẻ ngân hàng nhét vào trong túi, suy nghĩ xong lại cẩn thận nhét vào ngăn trong của túi.

Mang theo số tiền khổng lồ, cậu toát cả mồ hôi lạnh trên đường về nhà. Lưu Vũ khóa ví của Santa trong một chiếc hộp, lại cất chiếc hộp vào ngăn kéo của tủ quần áo có khóa bên trong.

Sau khi suy nghĩ, cậu tự hỏi cần thiết sao? Nó không phải là tiền mặt, ngược lại, còn có mật khẩu cơ mà?

Không, không, nó vẫn phải được khóa, nó phải được khóa lại. Chờ Santa đến lần sau trả lại cho hắn.

Lưu Vũ đến bệnh viện thăm mẹ vào buổi chiều, sức khỏe của bà cuối cùng cũng tốt hơn, cuối cùng không còn mặt xám mày tro, bộ dáng ốm yếu nữa. Bác sĩ cho biết sau một thời gian theo dõi có thể xuất viện.

Trong cuộc nói chuyện lan man với mẹ, Lưu Vũ mới nhận ra những người đòi nợ gần đây không đến. Bởi vì không còn cần trả tiền nữa.

Không cần?

Thời buổi này xã hội đen còn làm từ thiện? Có quỷ mới tin.

Lưu vũ biết ai làm loại sự tình này, chắc hẳn Santa đã bí mật giải quyết vấn đề mà không nói cho cậu biết.

Nhưng mẹ cậu không biết, bà đang cười rạng rỡ vì vui sướng, cả những nếp nhăn cũng trơn nhẵn đi rất nhiều. Không nợ nần và sự nhẹ dạ cả tin được thể hiện một cách sinh động ở trên người bà.

Lưu Vũ không lộ thanh sắc, gọt táo, thỉnh thoảng nói một hai lời, tán gẫu về trường học, tán gẫu về những người nổi tiếng trên mạng ...

Nói về sự nghiệp nổi tiếng trên internet của cậu. Các bình luận đều ủng hộ cậu, nói yêu cậu và theo dõi cậu. Còn về các tin hắc? Không thấy. Hoặc là nói, tất cả đều đã được xóa bỏ

Uno Santa tiếp tục xâm chiếm cuộc sống của cậu, quan tâm săn sóc, tinh tế tỉ mỉ, quét sạch mọi chướng ngại vật. Có lẽ Lưu Vũ nên khóc vì sung sướng, nhưng cậu lờ mờ cảm thấy ... bản thân mình vô dụng.

Hắn cũng nói không rõ, nhưng không nên như vậy. Giữa họ không nên có một mối quan hệ như vậy. Cậu không phải là tình nhân được bao nuôi của Santa, mà là một người yêu thực sự, kiểu người hết lòng yêu thương và hỗ trợ lẫn nhau ấy.

Lúc này, điện thoại của Santa gọi đến: "Lão bà, sáng nay anh bận quá, không kiểm tra điện thoại, em đang ở đâu? Anh đến tìm em".

"Trong bệnh viện, với mẹ em."

"Được, anh tới đón em. Chờ anh, anh sẽ tới ngay."

"Đợi đã......"

Lưu Vũ chưa kịp nói hết câu, Santa đã vội vàng cúp điện thoại. Và điều mà cậu gọi là "sắp ra mắt" đã xảy ra sau đó.

Tại đây, Lưu Vũ đã thú nhận với mẹ mình.

Cho bà biết cậu đã có người yêu, giới tính là nam.

Cậu cẩn thận quan sát biểu hiện của mẹ mình, cậu có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên và hoàn toàn thất vọng muốn nói lại thôi trong đáy mắt bà.

Cuối cùng, bà cũng thả đôi lông mày hơi cau lại, cố gắng hết sức mỉm cười: "Hôm nào mang đến mẹ nhìn xem."

Vào thời điểm đó, những gì Lưu Vũ nhìn thấy là một người phụ nữ đã trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại và một lần bước qua quỷ môn quan, đã đạt thành thỏa hiệp với thực tại. Đối với con trai, lại nói một số sự thấu hiểu và tình yêu cho cậu.

Lưu Vũ chân thành đáp: "Được."

Khi Santa đưa Lưu Vũ trở về, dọc theo đường đi đại khái nói xin lỗi khoảng ba bốn lần, đừng tức giận.

Thực ra, Lưu Vũ không tức giận, cậu cũng không bụng dạ hẹp hòi như vậy. Hơn nữa, cậu biết công việc riêng của Santa rất bận, dưới tình huống như vậy hắn vẫn tìm thời gian để đón cậu, đã xem như đem cậu đặt ở đỉnh kim tự tháp rồi.

Cái cậu để ý chính là một vấn đề khác, "Làm thế nào để anh biết em đang ở bệnh viện nào? Em chưa bao giờ nói với anh hoặc đưa anh đến đây."

Santa mím môi cười ngượng nghịu.

"Chuyện của em anh biết bao nhiêu?"

"...... Toàn bộ."

"Cái gì gọi là ' toàn bộ '?"

"Từ lúc em sinh ra đến bây giờ."

Câu trả lời thực sự bất ngờ.

Lưu Vũ trở về nhà trong im lặng, giống như sự bình yên trước cơn bão.

Santa nép sát vào phía sau cậu, ôm hôn cậu sau khi đóng cửa, cố gắng tiếp xúc gần gũi để xoa dịu cơn bão sắp tới.

Lưu Vũ bình tĩnh đẩy hắn ra, "Xin hỏi ngài Uno Santa đã tiêu bao nhiêu tiền để điều tra tôi?"

Santa phản ứng đầy căng thẳng với xưng hô xa lạ, vẻ mặt hắn gần như bật khóc, nhưng hắn không biết giải thích thế nào.

Đúng là Santa đã điều tra Lưu Vũ, nhưng hắn thật sự không có ác ý. Hắn ta chỉ muốn làm quen với người yêu mình càng nhanh càng tốt, bằng một phương thức ... không quang minh chính đại cho lắm.

"Vợ à... anh sai rồi, anh sai rồi." Santa vội vàng xin lỗi, vòng tay ôm chặt Lưu Vũ vào lòng.

"Anh gọi em là 'vợ', không có nghĩa em là vật phẩm của anh, anh hiểu hay không?"

"Vậy thì ... em gọi anh là vợ đi, chuyện này anh không ngại..."

Uno Santa không hiểu gì cả.

Lưu Vũ dùng sức thoát khỏi vòng tay Santa, nhanh chóng đi vào phòng ngủ mở khóa tầng tầng lớp lớp, lấy ví tiền ném cho Santa, "Em không cần cái này, tuy em rất cảm kích anh giúp em trả nợ. Nhưng anh không nên như vậy."

"Không nên?" Santa hỏi cậu, "Trong tương lai, em sẽ sống thoải mái, em sẽ không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Điều đó không tốt ư?"

"Em sẽ tự kiếm tiền một cách quang minh chính đại, em không cần sự bố thí của anh."

"Quang minh chính đại? Bán thân có tính quang minh chính đại không?"

"Uno Santa ..." Lưu Vũ chỉ vào cửa, " Anh hiện tại cút ra ngoài ngay."

Santa bị sự tức giận ẩn trong giọng điệu của Lưu Vũ làm hoảng đến hoang mang lo sợ, ruột của hắn tái xanh vì những lời khốn nạn mà hắn vừa thốt ra.

Nhưng lời xin lỗi yếu ớt không lay chuyển được Lưu Vũ nửa điểm, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Đây là lần cãi vã đầu tiên của bọn họ sau khi yêu nhau, giống như một trận tuyết lở đã ủ lâu ngày, tất cả sụp đổ trong chốc lát.

Santa đã cố gắng hết sức để làm hòa, còn Lưu Vũ cố hết sức đẩy hắn ra. Bầu không khí căng thẳng, huyết áp tăng vọt và Santa thực sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Hắn ta nhìn vào mắt Lưu Vũ với vẻ buồn bã mất mát nói: "Anh sẽ ra nước ngoài vào năm sau."

Đây là bãi mìn của Lưu Vũ, cậu luôn tránh né sự thật này. Giống như chỉ cần cậu né tránh đủ, thì có thể coi như không có chuyện gì.

"Cùng anh đến Mỹ, được không?"

"Cái gì? Đến Mỹ? Em?"

Lưu Vũ chưa từng nghĩ tới sẽ đi du học, nhất thời vẫn sửng sốt. Santa nghĩ rằng cơn giận của cậu đã giảm bớt, nhanh chóng chuyển chủ đề xuất ngoại.

"Ừ, đi cùng anh. Hiện tại nộp hồ sơ còn kịp, anh đã sắp xếp mọi thứ rồi, tuy rằng không thể cùng trường đại học, nhưng không thành vấn đề, ở cùng một thành phố cũng được. GPA của em cũng được, cái còn lại là TOEFL ... và SAT, anh sẽ giúp em chuẩn bị giấy tờ chuyển trường ... "

"Không, chờ đã, anh nói cái gì? Đã an bài cái gì?"

Lưu Vũ trông có vẻ ngờ vực, Santa đã làm gì khi cậu không biết? Làm thế nào hắn ta có thể được sắp xếp mọi việc một cách không thể giải thích được?

"Anh đi nước ngoài, nhất định anh sẽ đưa em theo."

Những gì Santa nói là một điều chắc chắn, không thể nghi ngờ rằng thái độ này giống như một trận đấu, hoàn toàn dẫn đầu đốt cháy sự bùng nổ của Lưu Vũ.

"Anh đã hỏi em chưa? Em nói em sẽ đi nước ngoài khi nào? Sao anh lại sắp xếp cho em?"

"Em không muốn đi cùng anh sao? Em muốn chúng ta yêu xa sao? Em biết có bao nhiêu cặp đôi có thể tồn tại một mối quan hệ yêu xa không?"

"Anh còn chưa thử, làm sao biết không thể?"

"Em muốn dùng mối quan hệ của chúng ta như một phép thử? Em có đủ khả năng không? Em muốn chia tay với anh sao? Lưu Vũ!"

Họ dùng những câu hỏi tu từ để trả lời câu hỏi, giết địch một ngàn tự tổn hại hai ngàn, máu chảy giữa đường, không ai được lợi gì. Cuối cùng, Santa đã bị ánh mắt kiên định của Lưu Vũ khuất phục, vì vậy Lưu Vũ là người chiến thắng.

Sau khi Santa rầu rĩ rời đi, Lưu Vũ cuộn mình trên chăn bông, cậu muốn ngủ nhưng không ngủ được, chăn bông như nặng ngàn cân khiến cậu đắp không được thoải mái. Bị cậu đá tới đá lui, cuối cùng rơi trên mặt đất, cậu cũng không nghĩ kéo nó trở về.

Ba giờ sáng, Lưu Vũ hoàn toàn từ bỏ việc cố gắng chìm vào giấc ngủ, đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Tiếng đập cửa làm cậu rùng mình, qua mắt mèo trên cửa, cậu nhìn thấy Santa đang đung đưa bên ngoài.

Cậu mở cửa ngay lập tức mà không cần suy nghĩ, không ngờ Santa lao thẳng về phía cậu, trọng tâm không vững, hai người cùng nhau ngã xuống sàn.

Lưu Vũ bị đè mạnh xuống, Santa môi kề vào lỗ tai cậu, hắn lẩm bẩm nói: " đừng rời khỏi anh ... đừng rời khỏi anh."

Ngay khi ngửi thấy mùi, cậu biết Santa đã uống rượu, nhưng cảm thấy hắn không có say,Santa đang ở ngã ba của sự tỉnh táo và mất tỉnh táo.

Cậu đẩy Santa ra, gõ vào trán hắn: "Đừng giả vờ nữa."

Santa ủy khuất, hắn ta thậm chí không thể giả vờ là một kẻ ngốc và hành động như một kẻ lưu manh, nhưng ít nhất Lưu Vũ không bảo hắn ta cút đi, đây là một dấu hiệu tốt, hắn chạy nhanh hai bước vòng tay ôm lấy Lưu Vũ ngã xuống giường.

Không phải đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà sao. Santa đặc biệt muốn xác minh tính đúng đắn của câu nói này.

Lưu Vũ biết tiểu Santa động tình, bản thân cậu cũng không nỡ từ chối. Những trận cãi vã và những lời nói cay độc văng ra khỏi tâm trí cậu.

Hai người chuyển từ việc hòa quyện hơi thở sang trao đổi nhiệt độ cơ thể.

Những cú va chạm nảy lửa khiến Lưu Vũ không thể kiểm soát được bản thân, mỗi lần rên lên đều như bay vút lên mây, cậu không chịu nổi những cú đâm rút quá thô bạo, đặt tay lên vai Santa nói ngắt quãng: "Nhẹ thôi. .. nhẹ... a ...... "

Lưu Vũ cảm thấy mình bị đâm nát nhiều lần đến mức rơi vào mụ mị, như thể tứ chi không thuộc về cậu, ngũ quan không thuộc về cậu, linh hồn không thuộc về cậu, hết thảy đều mọi thứ chỉ thuộc về người yêu cậu, Uno Santa.

Khoái cảm lên xuống như sóng biển dập dìu... Thân dưới của Santa càng lúc càng di chuyển nhanh hơn, ngón tay hắn xoa nắn vuốt ve hai đầu vú Lưu Vũ, lại cúi đầu xuống để lại hàng loạt dấu hôn trên cổ cậu.

Lưu Vũ thân thể tê dại, chủ động vươn tay vòng qua cổ Santa, thở hổn hển rên rỉ.

"Hôn em ... Santa, hôn em."

Santa hung hăng lấp kín môi cậu, đầu lưỡi mềm mại ướt át chạm vào nhau, dịch thể chảy xuống khóe miệng ... Cậu không biết điều đó, chỉ biết toàn tâm đắm chìm vào bể tình.

Họ đạt đến đỉnh cao của dục vọng cùng một lúc.

Chất lỏng trắng đục chảy ra dọc theo cái lỗ sưng đỏ, Santa lấy khăn giấy ra lau sạch cho Lưu Vũ từng chút một. Cuối cùng Lưu Vũcùng hắn ở ổ chăn gắn bó, cậu nhẹ nhàng hôn lên mi mắt và lệ chí của Santa.

Lưu Vũ hơi ngạc nhiên khi thấy Santa rơi lệ. Cậu đưa tay vuốt ve khóe mắt còn hơi ẩm ướt.

"Như thế nào lại khóc rồi?"

"Chúng ta đừng tranh cãi nữa, được không?" Santa yếu ớt vô lực nói, "Anh yêu em nhiều lắm, anh đã cho em tất cả... tại sao..."

Tại sao anh vẫn dường như không thể bắt được em.

Lưu Vũ đoán nửa sau câu nói bị Santa nuốt trôi.

Cậu cũng đoán rằng Santa hiếu cảm giác an toàn và yêu nhiều hơn cậu nghĩ.

"Nhìn anh đi, vẫn còn khóc kìa. Cứ như thể anh mới là người bị làm vậy."

Santa bị câu nói này thành công làm cho buồn cười, hắn cầm lấy tay của Lưu Vũ, hôn chóc vào lòng bàn tay cậu

Lưu Vũ nói tiếp: "Thực ra ... anh nói đúng. Bán thân thật là đáng khinh, cho dù đối tượng là anh. Em đã phát điên và hồ đồ." Ngay khi Santa định nói gì đó, Lưu Vũ đã dùng ngón tay dừng hắn lại.

"Hãy nghe em nói trước ... Santa, có lẽ anh không biết tại sao em lại tức giận...ừm ...", cậu dừng lại, sắp xếp ngôn ngữ, "Em không thể luôn luôn được anh bảo vệ, và em không thể mãi sống trong cái bóng của anh, nếu điều này làm anh thất vọng thì em xin lỗi, đó là con người của em. rạng thái tốt nhất của tình yêu tuyệt đối không phải là em theo sau anh, mà là em sóng vai cùng anh. Không phải sao?"

"Ừ ..." Santa thừa nhận rằng hắn có chút bị thuyết phục, nhưng mối quan hệ yêu xa giống như một đống đổ nát được bao phủ trong làn sương mù, nghĩ về điều này khiến hắn cảm thấy hoàn toàn xa lạ và kinh hãi. Mọi thứ hắn không thể kiểm soát đều khiến hắn cảm thấy sợ hãi, huống chi... nó liên quan đến người mà hắn ấy yêu thương nhất...

"Anh sợ sao?" Lưu Vũ hỏi.

Santa gật đầu, "Anh đi bốn năm, còn phải học thạc sĩ sau khi học xong đại học. Bốn năm là quá dài ... Thực sự là quá dài. Chúng ta bên nhau bao lâu rồi?" "

"Mới có bốn năm," Lưu Vũ cười, " 40 năm em cũng chờ anh."

"Anh không cùng em nói giỡn."

"Em cũng vậy. Huống hồ, hiện tại lại không phải là xã hội cũ. Chúng ta có thể gọi video trò chuyện. Em có thể đến Hoa Kỳ để gặp anh trong kỳ nghỉ, hoặc anh có thể về đây."

"... anh không thể rời xa em."

"Câu này em trả lại nguyên xi cho anh."

Bọn họ nằm ôm nhau trên giường, trao nhau cái ôm ấm áp không chỉ cho khoảnh khắc này mà còn cho cả tương lai về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro