Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu được người trong lòng mình hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại, Đông Hải nhẹ nhàng hôn lên trán, mí mắt, cái mũi, hai gò má và cuối cùng là trên môi của Ân Hách, bàn tay to lớn cũng không quên vuốt ve thắt lưng gầy yếu, tiểu gia hỏa này bắt đầu cảm thấy bất an.

"Ân. . ."

Đông Hải từ từ khẽ hôn lên phía cổ của Ân Hách, Ân Hách cảm giác được trong thân thể của mình như có lửa đốt, dần dần lan ra toàn thân, loại cảm giác này làm cho cậu bất an mà vặn vẹo thân hình. Lại phát hiện Đông Hải càng tăng thêm lực đạo hôn lên môi, trong thân thể cảm thấy nhiệt hỏa ngày càng tăng, Ân Hách sợ hãi mà kêu lên.

"Đông Hải, em . . . em cảm thấy . . .rất lạ. . ."

"Đừng sợ, không có việc gì, yên tâm đem mình giao cho anh là tốt rồi. . ."

Hiểu được người dưới thân mình sợ hãi, Đông Hải thấp giọng nam tính ôn nhu an ủi. Dọc theo cái cổ trắng nõn tới ngực đều tràn đầy dấu hôn, thoáng nhìn thấy thù du phấn hồng trong ngực của cậu, Đông Hải ngậm vào trong miệng mà liếm hôn, thấy thanh âm kinh suyễn từ người bên dưới hắn.

"Ngô. . ."

Miệng không ngừng liếm rồi lại cắn thù dù phấn hồng trước ngực cậu, đôi tay cũng không yên phận mà trượt dần xuống hạ thân nóng như lửa thiêu mà mềm nhẹ xoa nắn, thẳng đến lúc Ân Hách rên rỉ ra tiếng cũng không ngừng tay.

"Ư. . .không cần . . ." Cảm giác như có vật khô ráp vây trụ hạ thân nóng rực của cậu mà không ngừng xoa nắn, Ân Hách không ngừng vặn vẹo thân thể, miệng cũng hô lên.

"Ngoan, đừng sợ, không có việc gì mà, tin tưởng anh. . ."

Buông tha thù du bị hắn hôn đến sưng đỏ, Đông Hải bên tai Ân Hách nhẹ nhàng trấn an, cũng không quên liếm hôn vành tai trắng nõn, Ân Hách kiều mị rên rỉ càng làm tốc độ bàn tay hắn xoa nắn hạ thân của Ân Hách ngày càng nhanh.

"Ngô. . . Ân. . ."

Cảm giác vành tai không ngừng bị liếm hôn, toàn thân từng đợt tê dại, thân hình nhỏ gầy không ngừng run rẩy. Cảm nhận nơi bị Đông Hải không ngừng xoa nắn ngày càng phát hỏa. Ngay lúc Ân Hách hét lên, bản thân đã đạt tới cao trào.

"A. . ."

Nhìn người bên dưới mình cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cặp mắt ướt át, cái miệng nhỏ xinh không ngừng thở hổn hển, cả người đều lộ ra nét kiều mị, Đông Hải cảm giác được thân dưới của mình ngày càng thêm nhức nhói. Nhưng là vì không dám làm tiểu gia hỏa này sợ, hắn phải cắn răng chịu đựng từ từ dời tay ra phía sau mật huyệt của Ân Hách.

Cao trào qua đi làm Ân Hách cảm thấy hư nhuyễn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, toàn thân không còn sức lực dựa vào trong lòng của Đông Hải. Cảm thấy địa phương tư mật ngay cả mình cũng ít chạm qua bị một dị vật tiến vào, cảm giác kì lạ mà sợ hãi kêu lên, thân thể cũng dần trở nên cứng ngắt.

"A!"

"Đừng sợ, không có việc gì, thả lỏng thân thể. . ."

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp gợi cảm cùng với cái vuốt ve ôn nhu sau lưng làm cho Ân Hách dần dần thả lỏng thân thể, bất quá bị dị vật xâm nhập làm cậu cảm thấy không thoái mái mà nhíu mày.

"Đông Hải . ."

"Đừng sợ, có anh ở đây, không có việc gì . . ."

Cảm giác tiểu huyệt phía sau cậu không ngừng tiết ra nhiệt dịch, Đông Hải càng gia tăng tốc độ mở rộng.

Thẳng đến lúc mật huyệt của cậu có thể dung nạp hoàn toàn ba ngón tay của hắn, cái miệng nhỏ nhắn cũng thoát ra tiếng rên rỉ ngọt mị, lúc này Đông Hải mới rút ba ngón tay ra, đổi thành hạ thân nóng rực của mình.

"Ô, đau quá. . . Đông Hải, đau quá. . ."

Tiếng rên rỉ ngọt mị dần dần thay thế bằng tiếng hét đau đớn thay thế, Ân Hách thống khổ khóc hét hô lên, tiểu huyệt không ngừng co rút, thần tình của Đông Hải hoàn toàn bị một tầng mồ hôi che kín.

"Ngoan, nhẫn một chút, đợi lát sẽ không đau, nhẫn một chút, ngoan. . ."

Bị mật huyệt gắt gao vây trụ, khoái cảm dưới thân làm hắn nghĩ muốn động, bất quá hắn hiểu được nếu làm vậy thì khẳng định sẽ làm người dưới thân hắn bị thương. Đông Hải gắng nhịn ở trong cơ thể của Ân Hách, đợi cho cậu hoàn toàn thích ứng.

Không ngừng hôn lên nước mắt của cậu, tay vuốt ve sau lưng cứng ngắt, miệng cũng không ngừng ôn nhu trầm thấp an ủi.

Xuyên thấu qua những giọt nước mắt là hai cặp mắt mông lung, Ân Hách thấy Đông Hải bị một tầng mồ hôi che kín cả gương mặt tuấn dật, nghĩ đến người nam nhân này tình nguyện nhẫn nại để không làm tổn thương tới mình, trong lòng nhất thời bị cảm giác ngọt ngào thay thế. Cậu vươn hai cánh tay của mình ôm chặt hắn làm Đông Hải vô cùng kinh ngạc, ôn nhu nói: "Đông Hải, em yêu anh."

Đúng vậy, cậu thật sự từ lâu đã muốn nói như vậy, nghĩ đến Đông Hải lúc nào cũng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, cậu liền biết mình đã yêu Đông Hải, đã yêu người nam nhân đối đãi ôn nhu với mình.

"Hách nhi!"

Nghe thấy Ân Hách nói tiếng yêu hắn, Đông Hải không thể nào không ngạc nhiên, bất quá trong lòng càng nhiều cảm giác vui sướng thì hắn càng cao hứng!

"Cho nên, anh không cần nhẫn nại, em tin tưởng anh sẽ không thương tổn em, đúng không?" Ôn nhu vuốt hai má Đông Hải, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.

"Ừ, anh vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn em. Hách nhi, anh yêu em, vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ yêu mình em. . ."

Nói xong, Đông Hải liền động, bá đạo nhưng cũng không mất đi phần ôn nhu.

"A. . . Ân. . ."

Đông Hải đột nhiên động làm Ân Hách lớn tiếng rên rỉ, hai tay dùng sức bấu chặt tấm lưng rộng lớn làm để lại mất vết cào.

Nhìn tử mâu thủy chung ôn nhu của Đông Hải, Ân Hách biết mình sau này sẽ mãi hạnh phúc!

**************

"Phu nhân, đây là bánh ngọt ô mai xanh cùng với hoa quả mà ngài thích." Sờ Na nhẹ nhàng để cái khay trong tay xuống, đối với Ân Hách đang ở trong thư phòng đọc sách mà nói.

Cũng không biết phu nhân có để ý hay không, gần đây cậu ăn cái gì so với thường ngày đều nhiều hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tròn hơn, Sờ Na cảm thấy vui mừng mà nở nụ cười, nàng còn ước Ân Hách ăn nhiều nữa để béo hơn một chút.

"Ừ, cám ơn Sờ Na." Ôn nhu nhìn Sờ Na sau đó tươi cười, Ân Hách lại tiếp tục đọc sách.

"Phu nhân không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm, hơn nữa tôi cũng thích phục vụ phu nhân." Đối với lời nói cảm tạ thiệt tình của Ân Hách, Sờ Na luôn cảm thấy vui mừng. So với hầu hạ những đại nhân ở Xà giới, nàng tình nguyện hầu hạ tiểu nam hài trước mắt.

Ngay khi Sờ Na đứng lại cáo lui, một thanh âm ôn nhu gọi nàng.

"Sờ Na."

"Phu nhân, ngài có chuyện gì sao?" Nghe thấy Ân Hách gọi mình, Sờ Na ôn nhu đáp lại.

"Ngô . . . Sờ Na gần đây em có cảm giác. . ." Thấy Sờ Na thủy chung nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu Ân Hách tiếp tục nói: "Em so với lúc trước ăn nhiều hơn một chút."

Đó là chỉ mới mấy ngày trước cậu mới phát hiện, trước kia sức ăn của cậu chưa bao giờ nhiều như hiện tại. Vừa mới phát hiện, cậu cho rằng mình là ăn uống tốt hơn, chính là mấy ngày nay sức ăn của cậu rõ ràng chỉ tăng không hề giảm, cậu ẩn ẩn có điểm bất an.

Đương nhiên, cậu cũng cùng Đông Hải nói qua chuyện này, chính là lúc ấy hắn nghe xong chỉ cười cười, còn nói hy vọng cậu ăn nhiều một chút, như vậy thì có thể mập hơn một chút. Cho dù Đông Hải nói như thế nhưng cậu vẫn không thể nào an tâm, cho nên Ân Hách muốn hỏi Sờ Na một chút.

"Đúng vậy, phu nhân. Ha hả, tôi còn tưởng ngài không ý thức được, bất quá tôi cũng kỳ vọng sức ăn của phu nhân lớn hơn nữa, như vậy ngài mới có da có thịt." Nguyên lai phu nhân đã sớm ý thức được, bất quá Sờ Na vẫn hy vọng sức ăn phu nhân nhiều một chút, nàng ăn so với cậu còn nhiều hơn.

"Chính là, em còn cảm thấy. . ."

Ngay khi Ân Hách muốn nói cái gì, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

"Phu nhân, dười lầu có hai người tự xưng là cha mẹ ngài, ngài có muốn gặp bọn họ không?"

Quản gia Quỳnh Sâm cung kính ở cửa phòng chờ chỉ thị. Đối với hai người trung niên dưới lầu tự xưng là cha mẹ phu nhân, Quỳnh Sâm nhíu mi. Ông có điều không tin tưởng Ân Hách như thế nào lại có cha mẹ trên người tràn ngập mùi rượu thối? Trong lòng mặc dù nghi hoặc, Quỳnh Sâm vẫn đi hỏi.

Cha mẹ! Nghe thấy Quỳnh Sâm bá bá nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Hách lập tức tái nhợt, trong đầu nhanh chóng chạy qua những hình ảnh ngày xưa, thân thể cũng hơi run rẩy.

"Phu nhân, ngài làm sao vậy?" Thấy khuôn mặt Ân Hách tái nhợt mất đi huyết sắc, Sờ Na không khỏi nghi hoặc, người bình thường nghe thấy cha mẹ mình đến không phải đầu cao hứng sao? Vì cái gì phu nhân ngài. . .

"Quỳnh Sâm bá bá . . . Ông có thể. . .có thể. . .Gọi điện thoại . . .Gọi Đông Hải . . . Trở về? Ta. . .Ta. . ." Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của quản gia Quỳnh Sâm, Ân Hách bắt buộc mình nói một câu đầy đủ, chính là . . . Cậu vẫn cảm thấy rất sợ.

"Ngài yên tâm, tôi lập tức gọi điện thỉnh chủ nhân trờ về, tôi sẽ đi làm liền." Tuy rằng ông không rõ vì cái gì Ân Hách lại xuất hiện biểu tình sợ hãi như vậy, nhưng đã sớm đem cậu như hài tử của mình mà đối đãi nên Quỳnh Sâm cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức đi gọi điện thoại cho Đông Hải.

"Phu nhân, ngài làm sao vậy? Ngài nói cho Sờ Na biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy cặp mắt trong suốt rõ ràng đang thể hiện nỗi sợ hãi, Sờ Na không khỏi nhíu mày. Bình thường phu nhân cho dù có việc gì cũng không gọi cho chủ nhân trở về, trực giác của Sờ Na cho biết phản ứng của Ân Hách có liên quan tới vợ chồng dưới lầu.

"Không. . . không có việc gì, Sờ Na, chị cùng em. . .đi xuống, được không?"

Cậu không dám một mình đối mặt với họ, cậu muốn cùng người nào đó để đối diện với họ. Cho dù. . . cho dù bọn họ muốn động thủ đánh, thấy người bên cạnh cậu hẳn là . . . sẽ không ra tay. Hơn nữa, Quỳnh Sâm bá bá đã gọi điện cho Đông Hải, Đông Hải sẽ mau về tới. Nghĩ tới đây, thân thể Ân Hách thoáng thả lỏng.

"Được, phu nhân." Thấy Ân Hách như vậy, Sờ Na cũng cho lắng cho cậu một mình đối mặt với cha mẹ mình.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro