Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngàn dặm bầu trời trong xanh, ngẫu nhiên mấy đám mây trắng thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hoa la lan thơm ngát.

Ngôi biệt thự tọa lạc ở ngoại thành Đài Bắc đã chiếm diện tích gần nửa nơi này, bên trong có đầy đủ mọi thứ. Vừa mở cửa bước vào, liền thấy ở giữa là pho tượng mãng xà thật lớn, miệng phun ra dòng suối, hai bên có nhiều hoa la lan lay động theo gió, mùi la lan tím thơm ngát tỏa ra hai bên.

Phía sau sân trước rộng lớn đó chính là biệt thự xây theo kiến trúc Goethe, thanh lịch mà tao nhã, có thể thấy chủ nhân nơi này cao quý như thế nào.

Lầu hai của biệt thự chính là thư phòng, cả phòng có rất nhiều sách có thể hình thành nên một tiệm sách nhỏ, mà ở trong góc có đặt một cái bàn dùng để nghỉ ngơi. Lúc này, môt tiểu nam hài đang ngồi trên ghế dựa vào bàn học, chỉ có thể xưng tiểu nam hài bởi vì cậu có một gương mặt non nớt cùng với thân hình nhỏ gầy, mà trong tay lúc này đang cầm một cây bút lông mà viết gì đó.

"Phu nhân, ngài nghỉ ngơi một chút, lát viết tiếp đi." Sờ Na bưng một khay tinh xảo đi đến, người mà nàng nói phu nhân chính là —— Ân Hách vẫn còn đang tập viết chữ, không khỏi nhíu mày.

Vài ngày trước, chủ nhân mang theo một tiểu nam hài về nhà, vừa mở miệng liền bắt bọn họ gọi cậu là —— phu nhân. Lúc ấy tất cả mọi người đều ngẩn người, trong ý thức của bọn họ, ai cũng nghĩ Đông Hải sẽ kết hôn với một nữ tử của Xà giới, mà người này lại không thuộc loại với họ hơn nữa còn là một nam nhân.

Đương nhiên, ở ngôi biệt thự này trừ bỏ Ân Hách mọi người còn lại đều do Đông Hải mang từ Xà giới đến. Vì tránh cho những phiền toái không cần thiết, Đông Hải yêu cầu bọn họ xưng hô giống như nhân loại.

Chủ nhân luôn luôn lạnh lùng vô tình đột nhiên mang về một nam hài hơn nữa còn ra lệnh bọn họ gọi là phu nhân, Vương Hậu của Xà giới! Tin này làm tất cả mọi người hoàn toàn chấn kinh, bất quá cho dù khiếp sợ như thế nào bọn họ chỉ có thể tuyệt đối phục tùng, vì thế cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.

Sau khi ở cùng với Ân Hách, mọi người ai cũng yêu thích tiểu nam hài hồn nhiên hiền lành hoàn toàn khác với bao người khác, càng thêm sủng cậu vô điều kiện. Càng thêm quý chính là Ân Hách còn có một tay nấu ăn tốt, chỉ cần nếm qua một chút đồ ăn của cậu mọi người sẽ khen không dứt lời. Ít hay nhiều, bọn họ cũng đã hiểu ra chủ nhân vì cái gì yêu thích tiểu nam hài trước mắt.

"Sờ Na, chị tới rồi." Ngẩng đầu nhìn Sờ Na một lúc, Ân Hách tiếp tục cầm bút lông viết viết không tính dừng lại.

"Phu nhân, ngài đã luyện cả một buổi chiều, nghỉ ngơi một chút đi. Ngài xem, đây là bánh mâm xôi với nước trái cây ngài thích nhất, ăn điểm tâm trước đi." Nhìn thân thể của Ân Hách quá mức đơn bạc, Sờ Na cảm thấy rất đau lòng, ở Xà giới bọn họ người nhỏ yếu nhất cũng cường tráng hơn Ân Hách rất nhiều.

"Chờ một chút, sẽ mau xong, chờ em viết hết, em có thể đưa cho Đông Hải xem. Ngô... xong rồi." Rốt cuộc cũng luyện xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cao hứng tràn đầy ý cười.

"Ha hả, phu nhân ngài không cần vội vã như vậy, ngài có thể từ từ, chủ nhân nói ngài chậm rãi mà học, không cần vội vã như vậy." Thấy nụ cười trên môi của cậu có mang nét mệt mỏi, Sờ Na đau lòng nói.

"Ừ, em biết, chính là em nghĩ mình nên học thêm một chút."

Trình độ của cậu chỉ tới bậc tiểu học, trước kia bởi vì không có tiền cùng thời gian để học tâp nên chỉ có thể học tới trình độ đó. Hiện tại cùng Đông Hải một chỗ, cậu không cần đi làm, ngược lại thời gian rảnh càng nhiều hơn, cho nên cậu muốn dành thời gian rảnh rỗi để học.

Hơn nữa Đông Hải thật sự rất bận, tuy rằng hắn đem hồ sơ về nhà xử lý, nhưng cậu lại không dám làm phiền Đông Hải nên Ân Hách luôn lấy sách ra đọc. Cho dù đọc có nhiều chỗ không hiểu, cậu cũng không dám đi hỏi Đông Hải cùng những người khác, cho nên chỉ có thể cố gắng học tập.

Kỳ thật không cần Ân Hách nói, mọi người cũng hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì. Cho nên mọi người mới thường gọi cậu nghỉ ngơi, bọn họ rất sợ bảo bối trong lòng bọn họ mệt nhọc.

"A, tiếng gì thế a?" Bên tai truyền đến thanh âm của ô tô, Ân Hách tò mò ra cửa sổ nhìn xem chuyện gì xảy ra.

"Phu nhân, chủ nhân đã về." Thoáng nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc của chủ nhân vào gara, Sờ Na lên tiếng nhắc nhở.

"Chị nói Đông Hải trở về?" Đôi mắt sáng lên thể hiện sự hưng phấn của chủ nhân.

"Đúng vậy phu nhân. Phu nhân, ngài đi đâu?" Thấy Ân Hách đứng bật dậy chạy nhanh như bay ra phía cửa phòng, Sờ Na vội vàng hỏi.

"Em muốn tìm Đông Hải" Ân Hách không quay đầu lại vẫn hướng cửa mà chạy tới, cậu muốn nói cho Đông Hải biết hôm nay cậu có thể xem hiểu một cuốn sách đơn giản, vừa nghĩ tới Đông Hải sẽ tười cười, cậu chạy ngày càng nhanh.

"Ngô, đau quá." Sắp tới cửa cầu thang, Ân Hách không chú ý mà đâm vào vách tường cứng rắn, đau đến nổi bưng trán mà khóc, nước mắt cũng cùng lúc đó mà chảy xuống.

"Chết tiệt!"

Thấy Ân Hách đau đến nỗi phải kêu lên, Đông Hải vội vàng ôm cậu lên, thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nước mắt trong suốt, nhất thời thấp giọng mà rủa ra tiếng.

"Hách nhi, đến, để anh xem xem, bị thương nơi nào?" Đông Hải đau lòng mà ôm chặt cậu trong lòng, hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, vừa nghĩ tới vì mình mà Ân Hách bị thương, trong lòng càng thêm tự trách.

"Đông Hải, trán của em đau quá." Cảm thấy hương vị quen thuộc, Ân Hách càng vùi vào sâu trong lồng ngực của Đông Hải.

"Đến, để anh xem xem." Nhìn thấy trán của Ân Hách sưng đỏ, Đông Hải không khỏi nhíu mày, lại thấy một đôi tay nhỏ bé xoa nhẹ lên đôi mắt của hắn như đang an ủi, tử mâu kinh ngạc nhìn về phía người trong lòng ngực.

"Đông Hải, anh không cần khổ sở, em không sao." Thấy tử mâu như đang tự trách, Ân Hách nhẹ nhàng xoa nhẹ đối mắt đang nhíu lại, ôn nhu nói.

Nhìn đôi mắt trong suốt ôn nhu, Đông Hải không nói được lời nào mà ôn nhu ôm chặt Ân Hách tới phòng ngủ của họ.

"Đông Hải?" Thấy Đông Hải ôm mình mà không nói lời nào, Ân Hách hoang mang ngẩng đầu lên, ngay sau đó lại bị Đông Hải ôm chặt.

"Ngô."

Đôi môi non mềm hé mở gợi lên ngọn lửa trong lòng Đông Hải, hấp thụ hương vị ngọt ngào của người trong lòng, hết sức khiêu khích hai cái lưỡi cùng nhau cuốn lấy. Hai tay vuốt ve thân người mềm mại, thẳng đến lúc Ân Hách không chịu nổi mà giãy dụa, Đông Hải mới buông tha đôi môi của cậu.

Sợi chỉ bạc nối liền đôi môi của hai người họ ánh mắt trời chiếu xuống làm cho người phải đăm chiêu, đôi mắt trong suốt lúc này chỉ một tầng hơn nước che mờ làm càng chọc người trìu mến, đôi môi bị hôn tời sưng đỏ không chị nổi mà cái miệng nhỏ nhắn cũng hé ra hợp lại mà thở hổn hển.

Nhìn chăm chú vào bộ dáng kiều mỵ của Ân Hách, Đông Hải không thể kiềm chế chính mình mà một lần nữa cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng của Ân Hách ". . . Đông Hải . ."

Bởi vì bình thường Đông Hải cũng thường hôn nhẹ, cho nên Ân Hách cũng không thấy sợ hãi. Chính là cậu có cảm giác hôm nay Đông Hải không giống với bình thường, không khỏi cảm thấy bất an mà kêu lên.

"Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em." Cảm nhận người ở dưới thân mình bất an, Đông Hải ôn nhu trấn an.

"Ừ." Cậu tin tưởng, nếu Đông Hải đã nói như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương mình.

"Ngoan." Cảm nhận Ân Hách hoàn toàn tín nhiệm hắn, Đông Hải tán thưởng hôn lên trán cậu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro