Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày qua ngày, một tuần cứ thế mà bình thản trôi qua, ban ngày Ân Hách vẫn đi làm, trước khi đi làm cậu đánh thức Đông Hải sau đó làm điểm tâm cho hắn rồi mới ra cửa. Tới giữa trưa liền vội vã trở về làm cơm trưa cho Đông Hải ăn, bình thường đều là cậu tùy tiện mua cơm ở ngoài ăn để giải quyết cơn đói. Từ khi có Đông Hải, cậu luôn lo sợ nếu không quay về thì Đông Hải sẽ đói bụng.

Cho nên Ân Hách liền bàn bạc cùng chủ quán đổi giờ công việc thành buổi tối sau cơm chiều, may mắn chủ quán đồng ý yêu cầu của cậu, nếu không cậu sẽ bị sa thải mất. Nhưng so với công việc, Ân Hách lại xem trọng Đông Hải hơn.

Kỳ thật chỉ cần hai ngày nghỉ ngơi, Đông Hải liền khôi phục thể lực cũng đã có thể biến trở lại nguyên hình. Bất quá hắn không nghĩ sẽ dọa Ân Hách hoảng sợ, cho nên cho tới bây giờ vẫn duy trì thân hình rắn trước mặt Ân Hách.

Bảy ngày trôi qua, Đông Hải đem tất cả văn kiện của công ty mới thành lập giao cho Lôi Mông—— người đó chính là đệ đệ của hắn, cũng chính là hoàng tử của Xà giới đến để xử lý công việc của mình. Mà hắn cũng đã phân phó Hi Nhĩ —— quân sư của xà giới, bằng hữu tốt nhất của hắn xử lý chuyện mình bị đánh lén. Tựa hồ hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, chỉ trừ——

"Đại ca, anh còn muốn bao lâu nữa mới trở về?"

Trong điện thoại bắt đầu vang lên thanh âm của đệ đệ Lôi Mông, mỗi ngày y đều điện cho hắn, chính xác là kể từ ngày Lôi Mông thay hắn giải quyết đống hồ sơ của công ty.

"Chuyện gì?" Đông Hải đau đầu đè lại hai huyệt thái dương của mình, thử nghĩ có một người mỗi ngày đều gọi điện làm phiền, mà lúc nào cũng là mấy chuyện nhảm, Đông Hải dù có lãnh đạm như thế nào cũng cảm thấy đau đầu.

"Đại ca, anh rõ ràng biết em không thích hợp xử lý mấy loại văn kiện này, thấy cả đống hồ sơ liền nhức đầu. Anh còn bắt em trai mình làm mấy thứ này, anh nhẫn tâm sao? Ô. . .Em muốn kháng nghị! Em phải nói cho mẫu hậu biết, anh ngược đãi em! Chuyện này căn bản không phải dành cho người làm, em muốn kháng nghị! Em muốn kháng nghị!. . ."

Trong điện thoại thanh âm tức giận vang cao lên làm cho Đông Hải phải để điện thoại ra xa, miễn cho màng nhĩ của mình bị thương tổn, đợi cho thanh âm oán giận giảm xuống, Đông Hải mới trầm thấp nói.

"Lôi Mông."

"Ân?" Chẳng lẽ lương tâm của đại ca trổi dậy, không muốn ngược đãi mình nữa?

"Chúng ta không phải người, mà là xà."

"..."

Trong điện thoại có một chút trầm mặc, bất quá so vừa rồi tiếng rống càng thêm vang dội, càng thêm giận dữ.

"A, mặc kệ, mặc kệ! Em muốn kháng nghị, chuyện này căn bản không phải dành cho xà làm! Em muốn kháng nghị, em muốn kháng nghị! ..."

"Lôi Mông." Đông Hải không thể không lên tiếng ngăn cản, nhìn thời gian, Ân Hách sẽ nhanh chóng trở về, hắn phải mau chóng tắt điện thoại.

"Chuyện gì?" Ngô, Lôi Mông còn chưa oán giận xong! Chờ mình oán giận xong hẳn nói. . .

"Em có biết, chọc giận anh sẽ có kết quả như thế nào không?"

Vừa nói hết câu cũng không để Lôi Mông kịp phản ứng liền cúp điện thoại, Đông Hải liền trở về hình rắn đồng thời lúc đó cửa lớn cũng mở ra.

Bị cúp điện thoại Lôi Mông ngây ngốc hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, ai oán nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất quá cũng chỉ có thể như vậy. Y đương nhiên hiểu được bởi vì mình là em trai của Đông Hải, Đông Hải mới có thể dung túng cho mình oán giận. Nếu đổi là người khác, Đông Hải đã sớm cho tiêu thất, làm sao có thể để người khác quấy rầy hắn mỗi ngày.

Chính là, dù hiểu được là một chuyện, nhưng y mỗi ngày phải đối diện với đống hồ sơ này, y. . .Y nhất định sẽ nổi điên mất! Không! Hiện tại đã muốn nổi điên!

Sau khi mở cửa, Ân Hách nhanh chóng nhìn Đông Hải rồi liền hướng nhà bếp đi tới. Đáng tiếc, vừa đi được vài bước liền bị Đông Hải ôm vào lòng.

"Đông Hải, ngươi buông ra đi! Ta còn phải đi nấu cơm, nếu không sẽ không kịp giờ làm!" Ân Hách vừa thấy mình bị mãng xà ôm vào lòng ngực liền giãy dụa.

Ân Hách vừa bước vào Đông Hải liền cảm thấy có điểm không thích hợp, nếu là ngày thường cậu sẽ không chỉ liếc hắn một cái rồi đi nấu cơm, trước đó cậu đều quấn quýt lấy hắn, ôm hắn một cái mới chịu đi. Mà hôm nay, khi cậu về chỉ liếc hắn một cái, Ân Hách cố ý tránh né hắn.

Ngay lúc Đông Hải mạnh mẽ ôm Ân Hách, ánh mắt của hắn thấy gương mặt trắng nõn của cậu sưng đỏ một mảnh, rõ ràng đó là dấu năm ngón tay để lại, báo cho hắn biết: bảo bối của hắn bị người khác đánh! Tử mâu nháy mắt trở nên thâm trầm vô cùng, Đông Hải nhịn không được mắng một tiếng.

"Chết tiệt!"

"Đông Hải, ngươi nói. . .Nói. . .Nói?" Trời ạ, cậu nghe không lầm chứ, một con rắn như thế nào có thể mở miệng nói chuyện? Bất quá, Ân Hách càng thêm cao hứng——

"Thật tốt quá, vậy về sau Đông Hải có thể bồi ta nói chuyện rồi! Ha hả, thật tốt quá!"

"Ta không chỉ bồi em nói chuyện."

"Hả?"

Đang hoang mang, Ân Hách phát hiện trước mắt mình mãng xà đột nhiên biến thành một người nam nhân, mà mình . . . còn bị hắn ôm vào trong ngực!

"Đông Hải. . .Hải. . .có thể biến thành người?" Hơn nữa là một người rất đẹp nga! Không đúng, điều trọng yếu trước mắt cậu phải biết rõ nguyên nhân.

"Ha hả, ta vốn không phải là người."

Thấy tiểu tử trong lòng ngực giương cái miệng nhỏ nhắn ngốc lăng nhìn hắn, Đông Hải nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ân Hách, nhìn hai má Ân Hách đỏ bừng. Bất quá. . . hiện tại phải xử lý nơi bị sưng đỏ! Đông Hải ôm Ân Hách đến phòng bếp đi tới.

"A?" Đông Hải nói vậy là có ý gì a? Như thế nào cậu lại nghe không hiểu?

"Về sau ta sẽ nói cho em rõ. Hiện tại, trước hết chúng ta phải xử lý vết thương của em."

"Thương?" Ân Hách không rõ cho nên nhìn chăm chú vào Đông Hải, cậu phát hiện hình người của Đông Hải thật đẹp, luyến tiếc dời ánh mắt.

"Nơi này?" Xem ra cậu đối với bộ dáng này của hắn rất vừa lòng, nhìn xem, ánh mắt cũng không muốn rời đi.

"Ô, đau quá." Cho dù động tác Đông Hải thập phần mềm nhẹ, vẫn làm cho Ân Hách đau mà kêu lên tiếng, nháy mắt hốc mắt đã đỏ.

"Ngoan, nói cho ta biết, là ai đánh em?" Hắn nhất định phải vạn đao băm vằm người kia ra!

"Ngô, Đông Hải không có việc gì. Đông Hải xem, ta không phải vẫn tốt sao?" Tuy rằng bị đánh, chính mình cũng bị sợ hãi chết khiếp, chính là so với hồi nãy đã tốt hơn nhiều.

Nhìn Ân Hách như vậy, ánh mắt thâm cừu đại hận của Đông Hải càng thêm âm trầm. Bất quá, hắn vẫn như cũ mà ôn nhu với Ân Hách.

"Hách nhi, ngoan, nói cho ta biết. Được không?"

Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu làm cho Ân Hách càng thêm vùi đầu vào lòng ngực Đông Hải, sau lưng cảm giác có gì mềm nhẹ làm cho cậu thật vất vả để nước mắt không chảy ra.

"Ô. . . Hải, ta sợ. . ."

Thân hình nhỏ trong lòng ngực sợ hãi không ngừng run rẩy, Đông Hải càng tăng thêm lực, càng ôm sát cậu vào trong lòng, tử mâu không ngừng phát ra hàn khí làm người ta không dám lại gần.

"Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để kẻ nào thương tốn em. Ngoan, đừng sợ, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?"

Tựa vào lòng ngực ấm áp của Đông Hải, Ân Hách cố gắng hấp thụ sự ấm áp và điều chỉnh hơi thở mình bình tĩnh trở lại. Thẳng đến lúc thân thể không còn run rẩy, tựa trong lòng của Đông Hải, an tâm nghe tiếng tim đập, Ân Hách mới bình tĩnh mở miệng nói chuyện.

"Không biết vì cái gì khách ở trong quán so với bình thường đặc biệt nhiều, rồi tới giữa trưa ta sợ Hải ở nhà sẽ đói bụng. Vì thế ta nghĩ xin chủ quán sớm chút cho ta về. Chính là . . . Chủ quán nói hôm nay quán không đủ người bảo ta lưu lại hỗ trợ .Ta không chịu, sau đó. . ." Nói đến đây, Ân Hách đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng ngực Đông Hải.

"Đừng sợ, có ta ở đây. Ngoan, đừng sợ." Ôn nhu vuốt ve người trong lòng ngực, thẳng đến lúc người cậu không run rẩy mới thôi.

"Ừ,. . . sau đó điếm trưởng nói không trả cho ta tiền lương tháng này, ta vừa nghĩ nếu không giao ra tiền thuê nhà, ta với Hải sẽ bị chủ nhà thái thái đuổi ra khỏi nhà. Cho nên ta. . . ta nói với hắn không thể làm như vậy. Sau đó, sau đó hắn... Liền tát ta một cái. Sau đó . . Sau đó ta liền chạy đi."

"Hải, nếu. . . Nếu ta không đóng tiền thuê nhà thì sẽ bị chủ nhà thái thái đuổi ra khỏi nhà. . . Hải có phải sẽ. . ." Nhìn Đông Hải, Ân Hách vừa nghĩ tới Đông Hải sẽ rời xa mình, thật vất vả mới không làm nước mắt chảy xuống.

"Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa em, vĩnh viễn ở bên em. . ." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng xuất hiện lệ tích, Đông Hải nói ra lời hứa hẹn trọn đời.

"Ừ." Thật tốt quá, Hải sẽ không rời mình mà đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro