Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được lời hứa của Đông Hải, Ân Hách mới dám thả lỏng tâm trí đang căng thẳng của mình, trầm tĩnh lại cảm giác thân thể hoàn toàn mệt mỏi làm cậu hoàn toàn dựa sát vào trong lòng của Đông Hải mà từ từ nhắm mắt lại.

"Mệt mỏi?"

Cậu khóc đến mệt mỏi, ánh mắt thũng sâu như cây hạch đào.

"Ừ. . ."

"Ngủ đi, ngủ một giấc, ta vẫn sẽ bên em."

Nhìn Ân Hách ở trong lòng hắn hoàn toàn ngủ say, Đông Hải mới đứng dậy vào phòng ngủ lấy một số đồ vật, lúc sau không chút lưu luyến cùng Ân Hách ly khai nơi được gọi là phòng trọ.

Sau này gia đình của Ân Hách chính là cái ôm ấm áp của Đông Hải!

Đông Hải không chút ngượng ngùng dưới những ánh mắt tò mò của người đi đường, kêu một chiếc taxi đến thẳng công ty Lý thị.

Hắn đương nhiên biết vì cái gì cậu bị người khác đánh chửi lại sợ hãi như thế, thử hỏi từ nhỏ sinh hoạt với cha mẹ đều bị họ mắng chửi, ai sống trong hoàn cảnh đó lại không sợ hãi?

Mãi cho đến khi cậu 15 tuổi mới có thể thoát ra khỏi gia đình ấy mà có một cuộc sống bình thường. Chỉ có học vấn tới tiểu học mà cậu chỉ mới 15 tuổi thì có thể tìm việc gì để nuôi sống chính mình?

Vì bản thân, cậu chỉ có thể không ngừng làm việc, dựa vào một chút tiền công mới có thể duy trì cuộc sống. Ngay cả sức khỏe của mình cũng không quan tâm.

Vì không đủ dinh dưỡng nên tạo ra thân thể của Ân Hách giống như một nam hài nhỏ gầy cho dù đã hai mươi, sớm không bồi bổ dinh dưỡng cho nên thân thể của cậu chỉ có thể dừng lại năm 15 tuổi.

Nghĩ đến đây, Đông Hải càng ôm cậu sát vào trong ngực mình, thoáng nhìn gương mặt trắng nõn sưng đỏ đã bớt nhưng lại ứ động những vết sưng tím, cả người toát ra hàn khí, hơi thở âm trầm làm cho người lái xe liên tiếp kinh hãi, rất sợ không biết chính mình vì sao lại làm cho vị khách này tức giận.

Thật vất vả mới đến nơi, lái xe tiên sinh mới sợ hãi mà mở miệng.

"Ách, đến. . .Tới rồi."

Liếc mắt nhìn người lái xe ứa ra mồ hôi lạnh, Đông Hải phun ra hai chữ.

"Chờ đã." Nói xong không chờ người lái xe trả lời liền hướng tòa nhà đi tới.

"Ách, phải . . ." Thiên na, gã cũng không biết vì sao lại sợ khách nhân này như vậy, bất quá . . . Gã cũng chỉ có thể lưu lại ở trong xe, dù sao gã cũng không dám nói người kia trả tiền.

Đi thẳng đến trước mặt tiếp tân, Đông Hải mới dừng lại.

"Ách, vị tiên sinh này, xin hỏi có chuyện gì không?"

Nhìn trước mắt là nam nhân soái như vậy, cô nghĩ muốn thét chói tai, tiếp tân thiếu chút nữa làm như trong suy nghĩ mà hét lên, nếu nam nhân này không phát ra hàn khí làm người khác run sợ, nếu nam nhân này không. . .

"Đưa điện thoại cho tôi." Thanh âm lạnh băng càng khiến người khác thêm run sợ.

"Ách, được." Tiếp tân vội vàng đem điện thoại đưa cho hắn.

"Uy? Ai a?" Không lâu trong điện thoại truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân.

"Xuống dưới."

"Đại ca?" Thanh âm lạnh băng này chỉ có thể là của đại ca, người khác không thể giả mạo, bất quá Lôi Mông vẫn không xác định hỏi lại lần nữa.

"Anh ở dưới lầu."

"Ách, nga, em lập tức xuống dưới." Lời nói vừa kết thúc liền cúp điện thoại.

Khi nam nhân gọi điện thoại, tiếp tân vẫn nhìn về phía người đang ở trong lòng nam nhân. Bất quá cũng không thể biết là nam hay nữ? Thoáng nhìn ánh mắt lạnh băng của nam nhân, cô vội vàng rời đi ánh mắt của mình.

"Oa, đại ca, thật là anh! Em cầu sao, cầu trăng rốt cuộc . . ." Thấy ánh mắt lạnh như băng của đại ca, Lôi Mông càng nói càng nhỏ, thẳng đến khi không còn âm thanh.

"Đi ra ngoài, đem tiền trả."

"Tiền gì?"

"Xe taxi." Nói xong liền hướng tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài mà đi đến.

"Ách,đại ca, chờ em một chút."

Phát hiện Đông Hải hướng tới thang máy đi đến, Lôi Mông nhanh chóng chạy ra cửa đưa cho người lái xe hai tờ tiền giá trị lớn rồi nhanh chóng hướng tới thang máy chạy đến, tốc độ nhanh làm cho người khác không kịp phản ứng.

"Hô, nguy hiểm thật." May mắn y nhanh, nếu không sẽ không kịp vào thang máy mất, hắc hắc. Thẳng đến lúc này, Lôi Mông mới phát hiện Đông Hải đang ôm một người trong lòng, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Oa, cậu ta là ai vậy?"

"Đại tẩu của em."

"Cái gì?" Không thể nào? Y có phải đang nghe nhầm? Lời như thế không thể nào từ đại ca lạnh như băng của y nói đựơc?

"Ân. . ."

Người trong lòng ngực hắn như có dấu hiệu tỉnh dậy, Đông Hải liếc Lôi Mông một cái ngăn chặn tiếng hét chói tai của y, sau đó mới trấn an người trong ngực.

"Ngoan, ngủ tiếp đi."

Thiên a! Ai có thể nói cho y biết, người có vẻ mặt ôn nhu, lời nói như nước chảy này là đại ca sao? Như thế nào... lại khác biệt lớn như vậy a!

Thấy Đông Hải như vậy, Lôi Mông hoàn toàn hóa đá, tin rằng mẫu hậu cùng phụ hoàng ngay cả Tây Mông khi mà thấy hắn như thế chắc cũng sẽ có cùng một bộ dạng của mình. Đơn giản Đông Hải vốn là xà lãnh nhất Xà giới, không ai có thể chịu được hàn khí ở người hắn tỏa ra.

Qua một hồi lâu, Lôi Mông mới có thể khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy đại ca đã đi xa cũng vội vã đuổi theo, phía sau không dám oán giận một câu, nếu mà y đánh thức đại tẩu, đại ca không lột da mới là lạ! Ách, tuy rằng rắn có rất nhiều da.

"Ách, đại ca, đại tẩu hình như là nam?"

Nhìn thế nào cũng cảm thấy người trong lòng ngực của Đông Hải cũng là một nam hài, bất quá y cũng không dám hỏi có phải hay không. . . luyến đồng. Về phần Đông Hải yêu nam nhân, Lôi Mông cũng không có cảm giác gì. Dù sao Xà giới bọn họ có thể làm nam tử mang thai, cũng không sợ về sau không có hậu.

"Ừ." Đông Hải nhẹ nhàng an trí Ân Hách trên giường lớn của phòng nghỉ, lại phát hiện một đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn, cùng lúc Lôi Mông cũng thấy cảnh này.

"Oa, đại ca, xem ra đại tẩu luyến tiếc anh nga! Ngay cả ngủ cũng không chịu buông ra." Mà chuyện làm y ngạc nhiên hơn nữa chính là phản ứng của đại ca . . . Như thế nào lại cười ngu ngốc như vậy, ách, không phải, là ôn nhu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ân Hách, tử mâu lại tràn đầy sủng nịch, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ôn nhu như thủy.

Sau khi ôm Ân Hách nằm trên giường lớn, Đông Hải mới hướng tới Lôi Mông nói.

"Đi ra ngoài, đừng làm phiền anh."

"Oa! Thật sự là đãi ngộ khác biệt, đối với đại tẩu lại ôn nhu như vậy, đối với em thì lại hung hăng như vậy! Ô, được rồi, em đi ra ngoài." Tâm hoàn toàn không cam lòng nhìn, vừa bắt gặp thấy ánh mắt băng lãnh của Đông Hải nhìn mình, y hoàn toàn im lặng không dám nói gì.

"Nhớ rõ, đem hồ sơ đã xử lý để lên bàn."

"Ô." Đại ca thật không có xà tính, hoàn toàn không thương huynh đệ của mình, hoàn toàn không để ý tới tình huynh đệ một nhà mà cảm thụ.

"Nhớ đóng cửa lại."

"Nga."

Nhìn thấy Lôi Mông không cam lòng đi ra phòng nghỉ, Đông Hải biết rõ trong lòng Lôi Mông không ngừng oán giận. Bất quá oán giận thì oán giận, Lôi Mông vẫn sẽ làm theo lời hắn nói, dù sao cũng không ai dám trêu băng sơn phát hỏa.

Bất quá, không lâu sau chuyện này đã truyền đi khắp Xà giới, Xà giới đều biết sự tồn tại của cậu bên người Đông Hải.

Nếu bọn họ nghĩ Ân Hách là một người có thể dễ dàng mà trêu chọc, như vậy mười phần sai, thử nghĩ xem hắn sẽ cho bọn họ có cơ hội sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro