Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc Sờ Na muốn động thủ đem Tạp Tây vào kết giới, một thanh âm ôn nhu vang lên.

"Đông Hải"

"Ừ?" Đối với tiếng gọi của Ân Hách, Đông Hải ôn nhu trả lời.

"Anh muốn đem cô ấy tới nhân giới sao? Chính là không phải nhà cô ấy ở đây sao?"

Khi Tạp Tây đem cậu tới đây, cậu đã hỏi qua, mà chính là Tạp Tây nói cho cậu biết đó chính là con đường thông tới nhân loại. Nên mới muốn cậu đi qua để trở về Nhân giới, chính là theo cậu biết, Tâp Tây chính là xà a.

Thấy người trong lòng khó hiểu, Đông Hải không khó để hiểu vì sao Ân Hách sao lại nghĩ như vậy, bất quá hắn cũng không tính nói cho cậu biết chân tướng sự thật.

"Ừ, em đem cô ta đưa qua kết giới là muốn trừng phạt, để ả tới Nhân giới rèn luyện."

Đối với lí do khoái thác của Đông Hải, mọi người không ai dám sửa cho đúng, huống chi Ân Hách bị Tạp Tây đẩy vào kết giới tất nhiên không ai sẽ giúp Tạp Tây cầu tình.

"Nga, như vậy a." Nguyên lai là như vậy, khó trách Đông Hải lại làm thế.

"Đi thôi, em vừa hạ sinh tiểu bảo bối, anh mang em về nghỉ ngơi." Đông Hải vô tình để lại tiếng hét thảm thiết của Tạp Tây mà ôm Ân Hách biến mất trước mặt mọi người.

"Ai, đại ca, thật đúng là nhanh a." Nhìn Đông Hải biến mất, Lôi Mông cảm thán: "Hại tôi không thể thấy tiểu gia hỏa kia, phi, pháp lực của tiểu tử ấy thật là lớn, không phải là bình thường." Nhóc so với đại ca hiện giờ có điểm nhược hơn, bất quá về sau không thể biết được.

"Muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa kia về sau còn nhiều thời gian, trước hết giải quyết phiền toán trước mắt rồi hẳn nói." Tây Mông cũng rất tò mò, tới bây giờ anh chưa bao giờ thấy một tiểu hài tử mạnh như vậy.

Nhìn thấy mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, sắc trời cũng đã rất tối, Hi Nhĩ xoay người chuẩn bị rời đi, trở về mà ngủ.

"Uy, Hi Nhĩ, cậu chuẩn bị đi đâu?" Phát hiện Hi Nhĩ xoay người đi, Lôi Mông khó hiểu hỏi.

"Ngủ." Cũng không quay đầu lại mà để lại câu như vậy, thân ảnh của Hi Nhĩ liền biến mất, gã hiện tại đã mệt muốn chết.

"Nga, tôi cũng đi về." Nói xong thân ảnh cũng biến mất.

Mọi người nhìn thấy trước mặt chỉ còn Tây Mông, tất cả mọi người không khỏi đều nhìn anh, Tây Mông đành phải mở miệng mà nói.

"Được được, tôi biết, tôi sẽ ở lại xử lý."

Ai, trên đời này làm người tốt thật khó a!

※※※※※※※※※※

Sau khi trở lại tẩm cung, Đông Hải nhẹ nhàng ôm Ân Hách nằm ở trên giường, nhìn thấy Ân Hách không sao mà chân thành cảm tạ trời đất..

"Đông Hải anh. . . ngô." Vừa mới ngẩng đầu muốn hỏi sao lại như vậy thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị người cưỡng chế.

Qua một khoảng thời gian, Đông Hải mới buông ra Ân Hách ra. Bất quá đôi môi vẫn bị hôn một lần nữa tới sưng đỏ, ôn nhu hôn.

"Đông Hải. . ."

"Ừ?"

"Anh làm sao vậy?" Cậu như thế nào lại cảm giác được Đông Hải có điểm là lạ, đương nhiên Ân Hách vĩnh viễn vẫn không thể nào biết được mình thiếu chút nữa đã mất mạng, mà Đông Hải cũng vĩnh viễn mất đi người hắn yêu.

"Không có việc gì, chính là chỉ muốn hôn em." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, Đông Hải thấp giọng cười.

"Đông Hải, bảo bối đang nhìn!" Nhìn thấy bảo bối trong lồng ngực mở đôi mắt thật to nhìn Đông Hải, ánh mắt như dò xét, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại đỏ hồng như muốn xuất huyết.

"Ha hả, đừng lo. Bảo bối còn nhỏ, không hiểu được." Bây giờ hắn cũng chú ý tới tiểu tử kia đang nhìn mình nhưng vẫn hôn Ân Hách.

"Đông Hải."

"Làm sao vậy?" Cảm giác được Ân Hách trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắt, Đông Hải ngừng hôn Ân Hách, khó hiểu hỏi.

"Em còn muốn nói, chúng ta có phải nên đặt tên cho bảo bối!" Cậu cũng là vừa mới nghĩ đến.

Thấy hài tử của mình cùng Ân Hách đồng dạng đều nhìn mình thì không khỏi tươi cười, nghĩ đến những hành động ban nãy của tiểu hài tử, trong lòng đã có chủ ý, mở miệng nói.

"Địch Long, gọi là Địch Long đi được không?"

"Long? Chính là bảo bối rõ ràng là xà a!" Vuốt ve đuôi rắn nhỏ nhắn của bảo bối, Ân Hách khó hiểu, đến lúc bảo bối cảm thấy khó chịu mà kêu lên.

"Nhất định, nó sẽ biến thành rồng. Em xem, bảo bối thật cao hứng!" Đông Hải vẫn không giải thích chỉ thản nhiên mà nói. Tiểu tử kia có pháp lực cường đại như vậy nhất định là sẽ không tầm thường, mà sau này Ân Hách sẽ biết.

"Ừ, vậy gọi là Địch Long đi. Ha hả, em đây về sau sẽ gọi bảo bối là Long Long. Long Long . . .Ha hả!"

Như là cảm nhận được sung sướng của phụ mẫu, tiểu hài tử —— Địch Long, cũng liền mở cái miệng nhỏ nhắn ha hả cười.

Thấy lúm đồng tiền một lớn một nhỏ sung sướng mà cười, trong lòng Đông Hải tràn đầy hạnh phúc. Đúng vậy, không có gì hạnh phúc bằng có thể cùng một chỗ với người mình yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro