Extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôi biệt thự tọa lạc tại ngoại thành Đài Bắc, có một đám nữ nhân đang trốn ở phía ngoài đại sảnh, mà bên trong đại sảnh lúc này truyền đến thanh âm của đồ vật bị vỡ vụn, bất quá không ai dám ngăn cản cơn thịnh nộ của tiểu chủ nhân.

Thị nữ thứ nhất nói "Mọi người nói xem lần này tiểu chủ nhân sẽ tức giận bao lâu a?"

"Dường như lần trước là năm phút, có lần ba phút, còn có lần . . ." Thị nữ thứ hai nói, nàng nhớ lại những lần tiểu chủ nhân nổi giận. Chỉ vì mỗi lần tiểu chủ nhân nổi giận, đều lấy đồ vật này nọ mà đập.

"Bất quá, lần này nguyên nhân tiểu chủ nhân nổi giận chỉ vì sau khi tỉnh ngủ lại không thấy phu nhân đâu." Hầu gái thứ ba nói. Tiểu chủ nhân đối với phu nhân là không muốn ngài rời khỏi ngôi biệt thự này, phải luôn ở bên tiểu chủ nhân, cho nên mỗi khi thức dậy mà ngài không thấy mẫu thân liền tức giận.

"Phu nhân cùng chủ nhân như thế nào còn chưa trở về a?" Hầu gái thứ tư nói. Mỗi lần tiểu chủ nhân sinh khí, các nàng đều đi tìm phu nhân hoặc chủ nhân, cũng chỉ có họ mới có thể trấn an tiểu chủ nhân, nhưng hôm nay hai người họ lại cùng không ở nhà.

"Cô quên rồi sao, hai ngày nữa chình là sinh nhật của tiểu chủ nhân, cho nên sáng nay phu nhân cùng chủ nhân đã cùng nhau đi mua quà sinh nhật." Sờ Na giải thích. Bất quá nàng cũng cảm thấy kỳ quái, như thế nào giờ này phu nhân và chủ nhân chưa về?

Phanh, trong đại sảnh lại vang lên thanh âm đồ vật bị vỡ vụn.

"Ai. . ." Nghe thấy thanh âm đồ vật bị đập bể, mọi người không hẹn nhau mà cùng thở dài.

"A, các người sao lại ở đây?" Vừa về tới nhà liền thấy tất cả mọi người đứng ngoài đải sảnh, Ân Hách không khỏi tò mò.

"Phu nhân, chủ nhân, cuối cùng các ngài cũng đã trở về." Mọi người ai nấy đều vui mừng, cuối cùng nhị vị cứu tinh cùng đã trở về cứu bọn họ.

"Làm sao vậy? Sờ Na, phát sinh chuyện gì sao?" Nhìn thấy Sờ Na khoa trương nói, Ân Hách khó hiểu nhìn về phía Đông Hải.

"Long nhi lại đập vật này vật nọ?" Chỉ có thể Long nhi lại gây chuyện nên bọn họ mới vậy, Đông Hải vốn không để ý chuyện Địch Long phá nhiều đồ như thế nào, chính là nhiều lúc Đông Hải cũng cảm thấy đau đầu.

"Đúng vậy, thưa chủ nhân."

"Ha hả, ngượng ngùng a, chúng ta về trễ." Chỉ vì chính mình tham luyến đi dạo phố nên mới về trễ, Ân Hách ngượng ngùng cúi đầu.

"Đi vào trước đi." Nói xong Đông Hải liền ôm Ân Hách vào đại sảnh.

Vừa bước vào thấy tình cảnh trước mắt mọi người chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung mọi thứ bày trí đều bị phá hư, trên đất nơi nơi đều có mảnh nhỏ.

"Long Long!" Thấy cái đuôi sinh khí của Địch Long quơ lung tung, Ân Hách áy náy mà hô.

"Mụ mụ!"

Vừ nghe thấy thanh âm quen thuộc, Địch Long lập tức dừng lại hành động trên tay, vội vàng hướng Ân Hách chạy tới, ngay khoảnh khắc đó Địch Long liền bị Đông Hải ôm vào trong lòng.

"Ba ba!" Thấy tử mâu của Đông Hải giống mình đang nổi giận, Địch Long sợ hãi hô lên.

"Long nhi, con không ngoan." Khi thấy ánh mắt sợ hãi của hài tử, Đông Hải liền đem nhóc giao cho Ân Hách.

"Mụ mụ, mụ mụ." Oa ở trog lòng ngực của mẫu thân, Địch Long liền làm nũng nói.

"Long Long, lần sau không nên đâp đồ nữa nga!" Sau khi thấy Địch Long tươi cười, Ân Hách mới cười. Bất quá lần sau Địch Long vẫn như trước loạn đồ vật này nọ.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Nhìn thời gian không sai biệt lắm cũng có thể đi rồi, Đông Hải liền ôm lấy Ân Hách đi ra cửa.

"Ừ, mọi người tái kiến." Ôm Địch Long, Ân Hách hướng mọi người cáo biệt.

"Phu nhân, chúc ngài và chủ nhân cùng tiểu chủ nhân đi chơi vui vẻ!" Nghĩ đến một tuần không thể thấy phu nhân, Sờ Na có điểm luyến tiếc. Lập tức nghĩ tới một tuần không cần nhìn thấy tiểu chủ nhân giận dữ, liền bình thường trở lại.

"Ừ, cám ơn."

※※※※※※※※※※

Chỗ họ đi nghĩ mát chính là biển Ái Tình, đây chính là nơi bồi dưỡng tình lữ tốt nhất. Lúc này, trên bãi cát có bao nhiêu mỹ nam, mỹ nữ hấp dẫn người. Bất quá, hấp dẫn người nhất ngược lại là ——

"Long Long, không cần bơi xa như vậy, mau trở lại!" Mặc kệ áo ngắn tay cùng với quần ngắn, Ân Hách vẫn đứng trên bờ cát hướng tới biển rộng nơi hài tử của mình bơi ngày càng xa mà cao giọng hô.

"Yên tâm đi, Long Long sẽ không có việc gì đâu!" Ngược với sự lo lắng của Ân Hách, Đông Hải cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Thử nghĩ xem, có ai thấy con rắn nào chết đuối chưa?

"Chính là, em sợ . . ." Quay đầu lại nhìn Đông Hải, Ân Hách nhẹ nhàng nói vào tai hắn: "Em sợ có người nhìn thấy đuôi của Long Long."

Cho dù Ân Hách đơn thuần như thế nào, cũng không có khả năng không để ý tới ánh mắt thế nhân. Nếu thấy phía sau tiểu nam hài có một cái đuôi, chẳng phải người đó sẽ xem nhóc là yên quái sao! Cậu không muốn người ta xem Long Long là yêu quái đâu!

"Ha hả, yên tâm đi, Long nhi biết cách che giấu đuôi của mình."

Hiểu được Ân Hách đang lo lắng cái gì, Đông Hải chỉ cười cười, hắn cũng không tính giải thích. Nếu nói cho cậu biết, Địch Long chỉ muốn vui đùa nên mới cố ý đem đuôi mình lộ ra ngoài, khó bảo toàn cậu sẽ không sinh khí. Bất quá, Đông Hải tin tưởng hài tử cùa mình biết chừng mực, cho dù chỉ mới hai tuổi mà thôi.

"Ừ." Nhìn thấy mọi người xung quanh Địch Long không ai thét chói tai, tin tưởng rằng không ai phát hiện cái đuôi của Địch Long, Ân Hách cũng an tâm.

Đối với sự xuất hiện của Đông Hải, mọi người nhìn không chuyển tầm mắt, bọn họ chưa từng thấy một nam nhân suất như vậy, đặc biệt là ánh mắt tử sắc kia, không khỏi làm người khác trầm luân.

Lại nhìn thấy nữ nhân bên cạnh người nam nhân, không khỏi làm người khác thở dài. Dáng người không có gì tốt, khuôn mặt lại có một dạng ngây thơ, duy nhất chỉ có một thân trắng nõn là xem được. Thật không biết, nam nhân kia vì cái gì xem trọng một nữ nhân như vậy.

Chớ trách mọi người lầm Ân Hách là nữ nhân, thử nghĩ xem có ai có thể nghĩ một nam nhân có thể sinh hài tử, hơn nữa là lại là một hài tử đẹp như vậy!

※※※※※※※※※※

Ân Hách ôm Địch Long đã vui chơi cả một buổi chiều mệt mỏi vào đại sảnh khách sạn thì bị người gọi lại.

"Đông Hải, Tiểu Hách!"

"Tây Mông!" Thấy người gọi họ là Tây Mông, Ân Hách không khỏi vui sướng hô lớn, mà trong khi đó Đông Hải lại đứng bên cạnh khơi mào mi.

"A, tiểu gia hỏa này làm sao vậy?" Hiếm thấy Địch Long lại an phận như vậy, Tây Mông không khỏi tò mò.

"Long Long hắn ngoạn mệt mỏi." Thấy hài tử trong lòng ngực ngủ mà còn tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền, Ân Hách sủng nịch nói.

"Hách nhi, em mang Long nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh cùng với Tây Mông tán gẫu một chút." Thoáng nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt Ân Hách, Đông Hải đau lòng nói.

"Ừ, em lên trước. Tây Mông, tái kiến!" Hướng Tây Mông nói lời tạm biệt, Ân Hách mới xoay người rời đi.

"Như thế nào lại có thời gian rảnh tới nơi này?" Thẳng đến ngồi vào trong quán cà phê trong khách sạn, Đông Hải mới mở miệng hỏi.

"Ai, tôi là vì chạy nạn a! Người anh em, cậu thật có diễm phúc, đem Vương vị ném cho Lôi Mông chính mình lại đi khoái hoạt đi!" Nghĩ đến bộ dạng khi Đông Hải đem Vương vị giao cho y, y rất giận mà không dám ai oán, đến nay nhớ tới còn làm Tây Mông buồn cười.

"Như thế nào, cậu muốn Vương vị?" Bưng cà phê lên nhấp một hơi, đối mặt với Tây Mông trêu chọc, Đông Hải cố ý xuyên tạc ý tứ của anh.

"Không được, xin miễn cho kẻ bất tài như tôi! Lần này, người anh em tôi đây chủ yếu là đến tị nạn." Nghĩ tới mỗi ngày đều phải xử lý văn kiện không bao giờ giảm bớt, Tây Mông liền nhức đầu.

"Rốt cuộc vì sự tình gì mà đến đây tị nạn?"

"Ai, còn không phải lão nhân nhà tôi mỗi ngày đều bên cạnh nhắc nhở tôi sớm kết hôn!" Nghĩ đến đã cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ đành phải đi đến nhân loại tị nạn.

"Cậu nên kết hôn." Đông Hải cũng cảm thấy Tây Mông nên kết hôn là vừa.

Ngay khi Tây Mông nghĩ muốn phản bác, cách đó không xa truyền tới thanh âm hấp dẫn sự chú ý của hai người.

"Nga, tôi nói cho mọi người nghe, vừa rồi lúc đi ngang qua đại sảnh, nghe thấy người bán hàng nói trong phòng tổng thống truyền đến thanh âm đập vỡ đồ vật."

"Thật hay giả?"

"Đương nhiên là sự thật, mà ngay cả quản lý cũng lên tới. Cậu nói xem, có phải hay không đối với phục vụ không hài lòng mà đập vỡ đồ đi?"

"Phi, kẻ có tiền thật là không hiểu được!"

"..."

"Đông Hải, làm sao vậy?" Trong nháy mắt sắc mặt Đông Hải liền trở nên âm trầm làm cho Tây Mông có dự cảm không tốt.

"Lần này đi nghỉ phòng của tôi ở chính là phòng tổng thống."

"Cậu nói cái gì?"

Như là nghiệm chứng dự cảm của Tây Mông, liền thấy quản lý nhanh chóng hướng về phía bọn họ đi tới.

"Lý tiên sinh, rốt cục cũng tìm được ngài. Chúng tôi đem bữa ăn đến gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai, chính là trong đó không ngừng truyền ra thanh âm đồ vật bị đập vỡ. Xin hỏi, có phải hay không . . . xảy ra chuyện gì?" Đối với tổng tài của tập đoàn Lý thị, quản lý khách sạn cư nhiên không dám chậm trễ.

Không chờ quản lý khách sạn nói xong, Đông Hải liền đứng lên hướng thang máy đi đến, theo sau là Tây Mông cùng với quản lý khách sạn.

Sau khi mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong vô cùng thê thảm làm cho Tây Mông cùng quản lý khách sạn khộng hẹn mà cùng cảm thấy chấn kinh, người mà không ngừng đập vỡ đồ chính mà tiểu hài tử chỉ mới hai tuổi!

"Long nhi." Thấp giọng gọi Địch Long, Đông Hải ôm lấy hài tử chạy đến bên chân của mình.

"Ba ba, mụ mụ, Long nhi không thấy mụ mụ!" Ôm lấy cổ của Đông Hải, đôi mắt tử sắc của Địch Long bừng lên cơn lửa giận.

"Này rốt cuộc là thế nào? Đừng nói những điều này đều do tiểu quỷ này làm?" Chuyện này không thể tránh khỏi tưởng tượng! Tiểu quỷ này chỉ mới có hai tuổi a!

"Hách nhi, bị người bắt đi, tôi muốn đón em ấy trở về." Lúc trước Ân Hách có uống thuốc máu của Đông Hải nên hiện giờ mặc kệ tới chỗ nào Đông Hải đều cảm nhận được hành tung của cậu.

"Đông Hải, chờ tôi một chút!" Tây Mông rất nhanh đuổi theo Đông Hải, quản lý khách sạn vẫn tiếp tục ngẩn người.

※※※※※※※※※※

"Ô, đau quá."

Cảm giác được cổ có chỗ đau nhức, Ân Hách đau đớn kêu lên, đôi mắt chậm rãi mở ra. Lại phát hiện bài trí ở đây không hề quen thuộc, lập tức cả kinh tỉnh lại.

"Cô tỉnh rồi?"

Bên tai truyền đến thanh âm của nữ nhân, Ân Hách liền quay lại phía thanh âm được phát ra, chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp dáng người cao gầy ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ.

"Cô là ai?"

"Tôi là Lị Lị An, nơi này là nhà của tôi." Lị Lị An khiêu khích nhìn về phía Ân Hách, lần đầu tiên nhìn thấy Đông Hải trên bờ cát, cô đã quyết định Đông Hải chính là nam nhân mà mình thích.

"Cô bắt tôi tới đây?" Ân Hách còn nhớ khi cậu vừa mới đem Địch Long đặt lên giường, liền cảm giác có người đánh lên cổ, sau đó liền hôn mê.

"Không sai." Xem ra nữ nhân này không đến nổi ngốc.

"Cái kia, tôi dường như không biết cô, cô tại sao lại muốn bắt tôi?" Nhìn thấy Lị Lị An thừa nhận, Ân Hách không khỏi hoang mang.

"Tôi bắt cô đương nhiên bắt cô rời khỏi Đông Hải, nam nhân vĩ đại giống như hắn cư nhiên là phải xứng với nữ nhân xinh đẹp như tôi. Dáng vẻ giống như cậu, hung cũng không phải hung, dáng không ra dáng, ngay cả gương mặt cũng ngây thơ muốn chết, hừ, một chút cũng không xứng với Đông Hải. Tôi khuyên cô nên sớm rời xa Đông Hải, nếu không sau này miễn cho mình một mình chịu nan kham." Nói xong Lị Lị An liền khinh miệt nhìn Ân Hách.

"Ách, tôi thật không hiểu ý tứ của cô, mà bộ ngực của tôi cùng với dáng người có quan hệ gì?" Đối với đáp án của Lị Lị An, Ân Hách không sao hiểu nổi.

"Đương nhiên có quan hệ, loại người không có ngực như cô, nữ nhân lại có dáng người như đậu cô ve có điểm nào xứng đáng với Lý Đông Hải!" Chính mình nói nhiều như vậy, nữ nhân này một chút cũng nghe không hiểu, Lị Lị An tức giận quát.

"Cái kia, tiểu thư cô đã lầm, tôi là nam nhân chứ không phải là nữ nhân." Thẳng đến lúc này Ân Hách mới hiểu được, nguyên lai nữ nhân xinh đẹp này lầm cậu là nữ nhân.

"Cái gì? Cô nói mình là nam nhân?" Thiên na, chẳng lẽ chính mình lại nhìn nhầm? Lị Lị An không dám tin liền tiêu sái đến trước mặt Ân Hách, không đợi Ân Hách phản ứng liền trực tiếp sờ bộ ngực của cậu.

"A, cô làm gì?"

Đại môn phịch một tiếng liền bị người mở ra, Đông Hải liền nhìn thấy hai tay của Lị Lị An đang đặt trên ngực của Ân Hách, trong khi đó Ân Hách đang liều mạng giãy dụa.

"Đông Hải!" Thấy người đến là Đông Hải, Ân Hách liền cao hứng gọi.

Đẩy nữ nhân vướng bận sang một bên, Đông Hải liền ôm Ân Hách vào trong lòng, Địch Long liền hưng phấn kêu lên.

"Mụ mụ, mụ mụ!"

"A, Long Long cũng tới! Ngoan, mụ mụ ôm một cái." Ân Hách từ trong lồng ngực Đông Hải tiếp nhận Địch Long, cao hứng ôm đứa con.

"Hách nhi, các người vừa rồi đang làm gì?"

Đối với hình ảnh vừa mới nhìn thấy, tử mâu Đông Hải liền hiện lên tia hờn giận, hắn không cho phép bất luận kẻ nào trừ hắn ra đụng chạm Ân Hách.

"Vừa rồi a, ừ . . ., em cũng không biết. Đúng rồi, tiểu thư có phải cô muốn sờ ngực tôi?" Kỳ thật vừa rồi cũng không rõ nguyên nhân, cậu hướng Lị Lị An mà hỏi.

"Cô sờ ngực cậu ấy? Phi, nữ nhân, nhìn đoán không ra cô là loại ngươi như vậy. . ." Thoáng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đông Hải, Tây Mông liền đình chỉ không nói tiếp, nếu nói nữa khó bảo toàn chính mình sẽ không chọc giận băng sơn.

"Anh. . .Anh không cần nói bậy, tôi chỉ muốn xác định một chút xem y có phải hay không là nam nhân hay thôi. Người tôi thích chính là Đông Hải, không phải nam nhân có bộ mặt ngây thơ như thế này!" Vừa nói liền thấy ánh mắt băng hàn của Đông Hải nhìn bắn về phía mình, Lị Lị An không khỏi sợ hãi mà co rúm thân thể.

"Đừng để tôi gặp lại cô." Liếc mắt nhìn Lị Lị An một cái, Đông Hải liền ôm Ân Hách ly khai.

"Hắn . . . Hắn có ý tứ gì?"Cuối cùng Đông Hải nhìn cô một cái làm trong lòng Lị Lị An cảm thấy sợ hãi, cô hiện tại đã hối hận khi bắt Ân Hách.

"Chính là lần sau đừng để hắn thấy cô, như vậy cô sẽ. . . Chết không toàn thây." Bỏ lại một câu như vậy Tây Mông cũng xoay người rời đi, anh chính là một chút cũng không nói khoa trương.

Thiên na, cô có phải thích sai người hay không? Như thế nào Đông Hải lại khủng bố như vậy a!

※※※※※※※※※※

"Hải, vừa rồi khi em bị tiểu thư kia bắt đi, có phải Long Long đã tỉnh lại hay không?" Vừa về tới khách sạn, Ân Hách liền hỏi. Tuy rằng bài trì bên trong phòng dường như không có . . . chút nào hư hao, chính là cậu vẫn không thể xác định Địch Long có phải đập đồ hay không.

"Em nói đi?" Ôm Ân Hách ngồi ở trên giường, Đông Hải vui vẻ đùa giỡn.

"Ách, em không thể nào xác định, anh nói đi." Nhìn Địch Long im lặng ngồi trên giường ngoạn đồ xếp bằng gỗ, Ân Hách không xác định nói.

"Em đi hỏi Long Long đi." Về phần tiểu tử kia chính là tự đi hỏi là tốt nhất.

"Ừ, đúng. Long Long, lại đây với mụ mụ." Thấy Địch Long nghe lời đi tới trước mặt, Ân Hách ôn nhu nói: "Long Long, con nói mụ mụ nghe . . . tỉnh dậy có hay không đập đồ vật này nọ?"

Thấy đứa con như không hiểu rõ lắm nhìn về phía mình, Ân Hách làm đổ đồ xếp bằng gỗ trên giường làm mẫu, tiếp tục nói.

"Tựa nhu mụ mụ vừa mới làm, Long Long có hay không làm đổ đồ vật này nọ a?"

Nhìn thấy tiểu hài tử trước mắt như tự hỏi, Ân Hách không khỏi nghĩ đến Địch Long có thể đập đồ, lại nghe thấy tiểu tử kia kiên định nói ——

"Không có, Long nhi không có phá đồ xếp gỗ."

"A?" Long Long lời này có ý tứ gì, rốt cuộc có phá hay không a? Ân Hách không khỏi cảm thấy hồ đồ.

"Ha ha ha ha."

Nhìn thấy Ân Hách giải thích phá đồ vật này nọ chính là hiểu lầm thành phá đồ xếp gỗ, ha hả, xem ra Ân Hách không biết mỗi lần Địch Long phá đều là đồ nhóc không thích. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ân Hách nhìn hài tử mình, Đông Hải liền không khỏi cười ra tiếng.

Đông Hải chưa từng cảm tạ ông trời như thế này, trời đã ban cho hắn một người vợ đáng yêu, một hài tử thú vị như vậy. Xem ra, cuộc sống hắn vĩnh viễn sẽ không thấy nhàm chán.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro