Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hách nhi, ngoan, hé miệng, ngoan . . ." Thẳng đến lúc cái miệng nhỏ bé đang nhắm chặt hé mở ra, Đông Hải mới dừng kêu to.

"Đại ca, anh. . ."

Cho dù là vì cứu đại tẩu, đại ca cũng không nên khoa trương như vậy. Tuy rằng trực tiếp uy máu tươi là phương pháp hữu hiệu nhất, nhưng như thế này. . . Đông Hải sẽ mất máu mà té xỉu mất. Lôi Mông cũng không muốn nhìn thấy Đông Hải xỉu đâu.

"Yên tâm đi, Đông Hải chỉ cần uy một chút thôi là đủ rồi. Cậu quên rồi sao, Tiểu Hách vốn là nhân loại mà, chỉ cần mười hào thôi..." * : 1 hào (, hao) = 10 si = 5 mg.

Như là nghiệm chứng lời nói của Tây Mông, Đông Hải uy đủ mười hào . . . thì Ân Hách cũng chậm rãi tỉnh dậy.

"Đông Hải. . ."

Nháy mắt Ân Hách đã tỉnh dậy, cậu cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, thẳng đến nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng gào khóc của trẻ con mới mờ mịt quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Đông Hải đang tiêu trừ máu trên một tiểu hài tử, Ân Hách mới khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

Cậu nhớ rõ mình đã ngất xỉu, trong đầu lại tiếng khóc nỉ non của tiểu hài tử, chẳng lẽ. . . Nhìn thấy bụng mình đã xẹp xuống, Ân Hách khó nén hưng phấn mà kêu lên.

"Bảo bối!"

"Ha ha." Tiểu hài tử vừa nghe Ân Hách gọi mình thì vội vàng đi đến bên người, còn mở cái miệng nhỏ nhắn ngây ngô cười, cao hứng đuôi rắn không ngừng lắc lắc.

Nhìn hành động đáng yêu của tiểu hài tử kia, mọi người ở đây không hẹn mà cùng nhau cười lớn. Thiên na, bọn họ chưa thấy tiểu hài tử nào như vậy, vừa mới sinh ra không phải khóc mà là cười, chớ nói đến hình dáng của nhóc . . . không phải là bình thường.

Trừ bỏ đôi mắt tử sắc của Đông Hải cùng với cái đuôi đặc trưng cho huyết thống Xà giới, mặt khác có thể nói giống với tiểu hài tử như đúc.

Bất quá nói thật ra, bọn họ vẫn tò mò Ân Hách sinh tiểu hài tử này bằng cách nào, dù sao Đông Hải cũng là người đầu tiên làm cho nhân loại hạ sinh cho mình tiểu hài tử.

"Nếu Tiểu Hách đã không còn việc gì, chúng ta liền ra ngoài đi, bên ngoài còn chuyện chờ chúng ta xử lý."

Trừ bỏ Ân Hách, ai cũng biết Hi Nhĩ muốn nói đến chuyện gì, chỉ thấy không khí đang khoái trá thoải mái trong nháy mắt liền trở nên trầm mặc, nhất là Đông Hải. Ân Hách cảm thấy bất an gọi hắn.

"Đông Hải. . ."

Ánh mắt của Đông Hải trở nên âm hàn, điều này Ân Hách chưa bao giờ thấy qua, thân thể không tránh khỏi run rẩy. Như là kháng nghị phụ thân làm mẫu thân kinh hách, tiểu hài tử gào khóc kháng nghị.

"Đừng sợ, không có việc gì." Trừ bỏ tử mâu lo lắng nhìn Ân Hách, chính là cả người vẫn còn phát ra hàn băng không hề giảm.

"Ừ..." Cho dù Đông Hải đã nói không có việc gì, chính là Ân Hách vẫn cảm thấy bất an ôm chặt tiểu hài tử vào trong lồng ngực, ngược lại tiểu hài tử kia thấy mẫu thân ôm chặt mình mà cao hứng, mở cái miệng nhỏ nhắn mà cười.

※※※※※※※※※※

Mọi người chờ ở cửa kết giới lo lắng không biết mọi chuyện ra sao thì thấy Đông Hải ôm Ân Hách đi ra. Nhìn thấy Ân Hách không xảy ra việc gì, Sờ Na mới cảm thấy yên tâm, lại nhìn thấy tiểu hài tử trong lòng Ân Hách, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.

"Phu nhân, đây là . . ."

"Ha hả, Sờ Na, chính là bảo bối. Bảo bối ngoan, mau, gọi Sờ Na." Đối mặt với sự hưng phấn của Sờ Na, tiểu tử kia khồng hề nể tình mà chỉ liếc mắt Sờ Na một cái rồi tiếp tục quay lại trong lòng của mẫu thân.

"Nhóc. . ."

Thiên na, tiểu gia hỏa này chỉ liếc mắt nhìn nàng. . .một cái! Tuy rằng chỉ nhìn thấy thoáng qua, chính là nhìn tử mâu cùng ngũ quan tinh anh của tiểu hài tử, nàng cảm thấy nhóc sẽ rất có tương lai. Vừa nghĩ tới, tương lai phải hầu hạ một tiểu chủ tử như vậy, Sờ Na không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Ngươi. . . Ngươi không chết? !"

Sau khi Đông Hải ôm Ân Hách đi ra, Tạp Tây liền ngây ngẩn cả người. Cậu như thế nào . . . không chết, mà còn sinh ra tiểu hài tử! Không có khả năng, một nhân loại không có một chút pháp lực không có khả năng có thể tồn tại trong kết giới! Thoáng nhìn tử mâu của tiểu hài tử, trong đầu hiện lên một đạo bạch quang, Tạp Tây âm ngoan nhìn về phía tiểu hài tử trong ngực của Ân Hách.

"Tôi sao lại chết?"

Cậu không hiểu, vì sao Tạp Tây lại thắc mình vì sao mình chưa chết? Ân Hách nghi hoặc nhìn về phía Đông Hải. Thoáng nhìn thấy đôi mắt trong suốt ánh lên vẻ nghi hoặc, Đông Hải thản nhiên nói: "Em vĩnh viễn sẽ không chết." Là lời cam đoan cũng như lời hứa hẹn.

"Hừ, sớm biết như thế ta đã giết, không cần lưu lại mạng ngươi để hạ sinh tiện loại này, để cho tiện loại đó cứu ngươi!" Xem ra chính mình thật thất sách, nghĩ đến kế hoạch mình bị phá đi, Tạp Tây không khỏi sinh khí!

"Cô . . . cô không cần nói vậy, bảo bối không phải là. . ." Tiện loại hai từ này Ân Hách vô luận như thế nào cũng không thể nào nói ra được, nhìn bảo bối đáng yêu trong lồng ngực, cậu khổ sở mà rơi nước mắt.

"Gào khóc." Cảm nhận được dòng nước ấm áp rơi xuống mặt mình, tiểu hài tử mở tròn đôi mắt nhìn thấy mẫu thân mình khóc, không khỏi kêu lên sợ hãi.

"Cô muốn chết."

Biết Tạp Tây là người đem Ân Hách vào kết giới, nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa mất đi người trong lòng, Đông Hải liền hận không thể đem ả băm thành vạn mảnh. Vừa nghe tới nữ nhân chết tiệt kia gọi hài tử Ân Hách vừa vì hắn mà hạ sinh là tiện loại làm cho Ân Hách khốn khổ mà chảy lệ, Đông Hải nhìn ả hiện rõ sát khí, bất quá so với hắn vẫn nhanh hơn một bước chính là ——

"A —— "

Thấy trên mặt Tạp Tây xuất hiện nhiều vết trảo, làm cho người khác nhìn không rõ lắm, chỉ nghe thấy tiếng hét thê thảm chói tai. Đối với sự tình vừa mới xảy ra, mọi người cũng chỉ có thể dùng từ ngốc lăng để giải thích. Thẳng đến nghe thấy thanh âm khó hiểu của Ân Hách mới hiểu được đó là kiệt tác của ai.

"Bảo bối?"

Thấy bảo bối trong lòng không ngừng quơ bàn tay nhỏ bé, Ân Hách không khỏi hoang mang hô lên. Nghe thấy mẫu thân gọi, tiểu tử kia mới dừng bàn tay đang quơ loạn mà của mình còn hừ mạnh một cái, tiếp tục nhào vào lòng của Ân Hách.

Thiên na, tiểu tử kia vì muốn trút giận cho mẫu thân mà trảo lên khuôn mặt của nữ nhân kia! Ở đây trừ bỏ Ân Hách không biết chuyện gì xảy ra, Lôi Mông cùng Tây Mông không chút nào che giấu mà đắc ý cười to, Hi Nhĩ cũng cảm thấy thú vị mà khơi mào một bên lông mi, Đông Hải lại ôn nhu nhìn về phía hài tử của mình, còn những người khác chỉ có thể kinh ngạc há to miệng!

"A, mặt của ta!" Thấy trên mặt dính toàn vết máu, qua nửa ngày Tạp Tây mới có thể thét chói tai.

Mà sau tiếng hét chói tai của nàng, mọi người liền tập trung lực chú ý vào Đông Hải.

"Sờ Na."

"Vâng thưa chủ nhân." Tuy rằng không biết chủ nhân gọi mình có chuyện gì, Sờ Na vẫn là cung kính trả lời.

"Đem nữ nhân chết tiệt này vào kết giới cho ta."

...

"Vâng thưa chủ nhân."

Có điểm kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình, nhưng lập tức nghĩ đến nữ nhân kia không phải cũng đã đẩy phu nhân vào kết giới, trong lòng Sờ Na cảm thấy kinh ngạc lập tức bị phẫn hận thay thế. Cũng may phu nhân phước lớn mạng lớn, nếu không . . . Sờ Na không dám tưởng tượng nếu mất đi Ân Hách, Đông Hải sẽ biến thành như thế nào.

"Từ từ, Vương, van cầu ngài! Hãy xét ta vì nước tận lực, đối với ngài trung thành tận tâm hết sức, buông tha cho tiểu nữ một mạng đi! Nó chỉ vì yêu ngài quá sâu đậm mới mất lý trí làm ra hành động như thế, van cầu ngài, buông tha cho nó đi!"

Khi Đông Hải tới cửa kết giới bắt gặp con gái của mình Tạp Tây, Lãng Tư có dự cảm bất hảo. Nghe thấy Đông Hải xử phạt Tạp Tây ra sao, ông liền vội vàng ra tiếng cầu xin.

"Lãng Tư, ông nên hiểu ả muốn đưa Hách nhi cùng hài tử ta vào chỗ chết. Hôm nay, nếu không phải có hài tử ta bảo hộ, chỉ sợ bọn họ đã sớm tan thành tro bụi. Ông nói xem, nếu là ông, ông sẽ làm như thế nào?"

Vừa nghĩ tới nữ nhân chết tiệt kia thiếu chút nữa làm hắn mất đi Hách nhi, tử mâu càng trở nên âm trầm. Mà ngay cả một tướng quân dũng mạnh thiện chiến như Lãng Tư cũng cảm thấy mồ hôi lạnh ứ ra, chớ đừng nói đến một người chưa bao giờ thấy huyết tinh như Tạp Tây. Vừa nghe thấy Đông Hải lệnh Sờ Na đem ả vào kết giới, ả đã sợ tới sắc mặt tái nhợt. Hiện giờ phụ thân vì ả cầu xin nhưng lại đổi lại ánh mắt hàn băng của Đông Hải, Tạp Tây thực sự rất sợ sớm tan thành mây khói.

"Này. . ."

Lãng Tư hiểu được nếu hôm nay đem người khác vào kết giới thì ả cũng chỉ trục xuất khỏi Xà giới, nhưng là. . .ả cố tình đem người yêu của Đông Hải cùng tiểu Vương Tử vào kết giới! Nếu là ông, ông cũng sẽ làm giống Đông Hải. Lại nhìn thoáng qua Tạp Tây, ông nhắm mắt đau lòng nói: "Ta hiểu được."

"Phụ thân!" Kinh ngạc phụ thân vì sao lại đồng ý để ả vào kết giới, Tạp Tây không khỏi luống cuống. Ngay cả người duy nhất có thể cầu xin cho ả cũng đồng ý, ả như thế nào không thể hoảng?

"Sờ Na, sao còn chưa động thủ."

"Vâng, thưa chủ nhân."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro