Chương 82: Chủ tịch Vương chăm sóc người bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là thức ăn thím Quyên nấu cho em, còn đây là sữa bồi bổ sức khỏe. Em cần gì cứ nói, anh cho người chuẩn bị thêm."

Vương Hạc Đệ vừa lấy đồ ra, vừa nói với Bạch Lộc nhưng lẩm bẩm một hồi vẫn không thấy cô trả lời.

Anh quay người thấy cô đang nhìn anh chăm chú.

Vương Hạc Đệ lo lắng, ngồi xuống xoa mặt cô.

"Sao thế, khó chịu chỗ nào à?"

Bạch Lộc vội lắc đầu, mấp máy môi nhẹ nói:

"Cám ơn anh."

Ánh mắt Vương Hạc Đệ lướt qua khuôn mặt Bạch Lộc, rốt cuộc anh cũng hiểu ra đồ ngốc này đang suy nghĩ chuyện gì.

Anh có thể nhìn thấu cô gái của anh đang cố gắng đấu tranh tâm lý, nhưng anh không rõ cô đấu tranh vì điều gì, ba lần bảy lượt tìm cách trốn chạy.

Làm khó mình còn đau lòng người, hiện tại tuy anh ép buộc cô bên cạnh anh nhưng anh không nỡ khắc chế cảm xúc của cô.

Anh bật cười, nhích lại gần cô.

"Có phải cảm động rồi không?"

Hai má Bạch Lộc nóng rực, thấy cô im lặng nhìn đôi môi đóng mở trước mắt khiến lòng anh ngứa ngáy, khuôn mặt Vương Hạc Đệ ngày càng sát lại gần. Bạch Lộc quẫn bách lấy tay đẩy mặt anh ra.

"Tôi...tôi là bệnh nhân đấy, anh đừng giở trò lưu manh."

Vương Hạc Đệ cười rộ lên, véo lấy mặt cô.

"Không cần khẩn trương như vậy, hiện tại anh cũng chưa muốn ăn em."

Bạch Lộc tức giận mà không nói được, cô không có sức để đối phó với người đàn ông này.

........

Hai người không ngừng ồn ào trong phòng. Tuy có chút ồn ào nhưng lại vô cùng ấm áp.

Sau khi bị Vương Hạc Đệ ép ăn buổi tối, rồi cho cô uống thuốc.

Bạch Lộc âm thầm nhìn qua người nào đó, lúc này anh đang ngồi trước laptop làm việc. Bộ dáng nghiêm túc vô cùng đẹp mắt, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Quan sát bộ dạng sạch sẽ thơm tho của anh khiến cô có chút xấu hổ nhìn lại mình.

Suy nghĩ một chút Bạch Lộc cắn răng mặt dày gọi anh.

"Vương Hạc Đệ."

Bàn tay trên máy tính liền ngưng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô.

"Hửm?"

Rất nhẫn nại chờ đợi cô.

Bạch Lộc chớp mắt, hắng giọng.

"Ừm, tôi muốn đi tắm."

Vương Hạc Đệ cười khẽ, anh nhướng mày đứng dậy.

"Rồi sao?"

Anh đi đến bên cô, khoanh tay đùa dai với Bạch Lộc.

Bạch Lộc chép miệng, ghét bỏ khuôn mặt bỡn cợt của anh nhưng đang nhờ vả nên hạ giọng đáng thương.

"Anh đỡ tôi vào trong phòng tắm được không?"

Anh chống tay xuống giường, kề khuôn mặt đến gần cô cười nói.

"Hôn anh một cái, anh sẽ tắm cho em."

Bạch Lộc sưng mặt lên, hung dữ quát.

"Tôi muốn tìm hộ lý."

Vương Hạc Đệ lắc đầu nở nụ cười càng sâu hơn, vì cái tính không nhẫn nại của cô.

"Yêu cầu vô hiệu."

Miệng thì trêu chọc cô nhưng anh không dám làm cô nổi giận, bế cô lên thong thả vào nhà vệ sinh.

Anh lẩm bẩm bên tai cô.

"Hiện tại em chưa thể tắm chỉ có thể lau mình."

"Ôi anh làm gì vậy, để tôi tự làm."

Anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế để sẵn trong phòng. Bàn tay muốn giúp cô cởi nút áo liền bị Bạch Lộc chặn lại.

"Không cần xấu hổ, thân thể của em từ trên xuống dưới có chỗ nào mà anh chưa thấy, chưa sờ qua. Ngoan...để anh lau người cho em."

"Vương Hạc Đệ, anh có thôi hay không."

Bạch Lộc hét lên đỏ cả tai, mặt cũng muốn sung huyết.

Sợ cô lại ho như lúc sáng rồi ảnh hưởng vết thương. Anh mới ngừng động tác có chút tiếc nuối chép miệng.

"Được rồi...được rồi...anh đi lấy nước ấm cho em...không cần nổi nóng..."

Nói rồi Vương Hạc Đệ quay người, trên môi treo nụ cười thật sâu.

Anh đưa đến cho cô một thau nước ấm, quần áo sạch và khăn sạch cũng đặt phía trên, Bạch Lộc giơ tay có thể lấy được.

"Được rồi cứ từ từ thôi, có gì thì gọi anh."

Nói rồi anh quay người bước ra khỏi phòng khép cửa lại cho cô.

Bạch Lộc thu lại bộ dáng hung dữ, nhìn từng thứ anh chu đáo chuẩn bị, kiềm lòng không được, khoé môi cong lên.

Sau khi làm một loạt vệ sinh thân thể xem như là sạch sẽ, thay xong quần áo. Cô hắng giọng nhìn ra cửa.

"Tôi xong rồi."

Vương Hạc Đệ dường như không có rời đi, chỉ một tiếng gọi của cô anh đã đi vào. Khom người bế cô lên, thong thả đi về giường còn lưu manh hôn lên mặt cô.

"Ừm thơm rồi nè."

Tên lưu manh mặt dày này, Bạch Lộc nhăn mặt hừ mũi.

Đặt cô lên giường ổn thỏa, anh tắt bớt đèn, rồi bất ngờ cũng leo lên giường cùng cô.

Căn phòng này là phòng đặc biệt, không gian khá lớn còn rất sang trọng, giường nằm cũng rộng hơn bình thường có thể chứa đủ hai người, không quá rộng cũng không gọi là chật, vừa đủ ấm áp.

"Này...này...tôi là bệnh nhân đấy."

Bạch Lộc sợ hãi nhắc nhở anh, câu này trong ngày cô không ngừng lặp lại.

"Ngoan nào, cẩn thận trúng chân em đấy."

Anh nằm cạnh bên chân không bị thương của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Anh không làm việc à?"

"Em phải ngủ sớm."

Vì sợ mở đèn cô không ngủ được, thói quen của cô mà anh biết được.

Bạch Lộc hít mũi, mắt có chút cay, cơ thể yên ổn nằm trong lòng anh, cứ thế không nói thêm gì nữa. Sợ rằng nói thêm lời nào nữa, cô sẽ bật khóc mà ôm chầm lấy người đàn ông này.

Do cơ thể còn mệt, Bạch Lộc rất nhanh đã say giấc trong lòng Vương Hạc Đệ. Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, nụ cười thỏa mãn vương trên môi, không kiềm lòng được cúi đầu mút nhẹ lấy môi cô, anh thì thầm.

"Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro