Chương 113: Cái tát trời giáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lộc nhíu mày nhìn Đường Hân Nghiêng cũng chưa vội lên tiếng.

Đường Hân Nghiêng xoa tay với nhau, nở một nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt cô ta thì ngược lại.

"Chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe của cô một chút, không cần lạnh lùng đến vậy, à...nghe nói cô bị thương sức khỏe ổn chứ?"

Cô ta không có ý ngừng lại.

"Lần đó nghe nói cô gặp nguy hiểm, tôi có khuyên ba của tôi đến giúp đỡ cô nhưng ông ấy bảo không muốn hiến máu cho người dưng..."

Nhìn sắc mặt Bạch Lộc khó coi, trong lòng cô ta hả hê. Đây là điểm trí mạng của Bạch Lộc, là nỗi đau mà mỗi khi nhắc đến là máu tuôn đầm đìa.

Bạch Lộc hít thở thật sâu, cô dùng ánh mắt không một tia ấm nhìn Đường Hân Nghiêng.

"Nói xong chưa, nói xong rồi thì tránh đường."

Đường Hân Nghiêng nào chịu, cô ta cười cười.

"Đại minh tinh của chúng ta thật là lạnh lùng, thanh cao gì mà tỏ ra cao quý, cũng chỉ là đứa con hoang đến cả ba mẹ ruột cũng muốn vứt bỏ, chậc...cũng quá đáng thương rồi."

Hai tay Bạch Lộc nắm chặt lại với nhau, sắc mặt cô lạnh lẽo, đanh giọng hỏi.

"Cô vừa nói gì, lặp lại lần nữa thử xem."

Nhìn sắc mặt âm trầm của Bạch Lộc, Đường Hân Nghiêng có chút sợ hãi, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn sau lưng thấy hai người đi đến là Đường Chấn Quang và Dương Đình, chắc chắn hai người đó thấy cô ta đi lâu nên mới ra tìm.

Vậy thì hay rồi, không cần khổ công vẫn có thể mượn dao giết người.

Đường Hân Nghiêng nháy mắt nở nụ cười hiền lành nhưng giọng cô ta hạ thấp nhất chỉ đủ mình Bạch Lộc và cô ta nghe thấy.

"Tao nói mày đấy, không là đứa con hoang thì là gì, chẳng phải đến lúc mày sắp chết nằm trên giường ba mẹ mày vẫn không ngó ngàng gì đến mày. Thứ con hoang như mày vốn không nên tồn tại trên cuộc đời..."

Chát...

Khi Đường Hân Nghiêng chưa kịp nói hết câu trên mặt đã hưởng lấy một cát tát như trời giáng từ Bạch Lộc.

"A..."

Đường Hân Nghiêng ngã xuống sàn, một bên ôm mặt đau điếng, căm phẫn nhìn Bạch Lộc, cô ta không nghĩ Bạch Lộc sẽ ra tay mạnh như vậy.

Đường Hân Nghiêng thành công làm Bạch Lộc không kiềm chế được cảm xúc, cô không muốn để ý đến cô ta. Nhưng càng làm lơ cô ta càng được nước lấn tới. Rõ ràng thiếu sự dạy dỗ, cô không ngại chấn chỉnh suy nghĩ cô ta lại một chút.

"Tiểu Nghiêng...Tiểu Nghiêng..."

Đường Chấn Quang và Dương Đình chạy đến đỡ lấy Đường Hân Nghiêng từ dưới sàn đứng lên.

"Ba...mẹ...hức...chị ấy..."

Đường Hân Nghiêng nức nở, nước mắt chảy dài bên má vô cùng uất ức.

Dương Đình tay run run nhìn gò má Đường Hân Nghiêng in năm dấu tay đỏ au, khóe miệng còn chạy cả máu.

Bà mím môi tức giận.

"Lộc Vũ, con quá đáng lắm rồi, có gì thì nói tại sao lại ra tay đánh người."

Đường Chấn Quang sau gần năm năm đối diện với Bạch Lộc, ông chợt nhớ đến mối quan hệ của Bạch Lộc và Vương Hạc Đệ  bây giờ.

Nuốt xuống cơn giận dữ, lạ thay lại trầm giọng nói với Dương Đình.

"Em nhỏ tiếng một chút,bchuyện trong nhà không cần phải làm ầm lên."

Từ lúc Dương Đình xuất hiện chỉ biết ôm chầm lấy Đường Hân Nghiêng, bọn họ biết rõ mấy tháng trước cô nhập viện xem như thập tử nhất sinh, thế mà một câu hỏi thăm cũng không có.

Ngày đó nếu không có Vương Hạc Đệ xuất hiện đưa cô trở về thành phố A chữa trị kịp thời thì giờ này cô đâu có đứng đây để họ chỉ trích.

Bàn tay vì dùng lực quá mạnh đánh Đường Hân Nghiêng mà tê dại, trong lòng đau nhói, sắc mặt Bạch Lộc lạnh đến mức không có từ ngữ nào diễn tả...

Đường Chấn Quang bất ngờ nhẹ giọng nói với Bạch Lộc.

"Lộc Vũ con thế nào rồi, tính khí ngày xưa vẫn không đổi, có gì thì nói với ba, ba sẽ dạy dỗ em con. Không cần ra tay nặng như thế."

Lời ông nói ra đổi lại sự ngạc nhiên của ba người. Dương Đình không nghĩ nổi sao hôm nay Đường Chấn Quang lạ thế, không phải la mắng, đánh chửi mà dùng lời lẽ nhẹ nhàng như răng dạy con cái trong nhà."

Hai tay Đường Hân Nghiêng nắm chặt lại với nhau, cô ta cố ý chọc giận Bạch Lộc để rước cái tát như trời giáng. Cứ nghĩ Đường Chấn Quang tận mắt chứng kiến ông sẽ nổi trận lôi đình thay mặt cô ta dạy dỗ Bạch Lộc.

Thế mà giờ này ông ta lại hạ giọng nhẹ nhàng, đúng là một con cáo già mà. Ông ta hiện giờ chỉ lo cho bản thân mình bị bại lộ mặc ai sống chết ra sao. Vậy đừng trách sao cô ta nhẫn tâm, khuấy cho nước đục.

Bạch Lộc chẳng lấy làm vui sướng khi mà Đường Chấn Quang hạ giọng ân cần, mục đích suy nghĩ của ông ta quá rõ ràng.

Khi mà cô đơn độc một mình cần tình thương của họ, chính hai người này nhẫn tâm bỏ rơi cô. Đến khi cô cần tiếp máu để qua cơn nguy kịch họ một lần nữa tàn nhẫn làm lơ không hay biết.

Giờ này lại muốn diễn kịch cho ai xem.

Bạch Lộc nở nụ cười, ba phần chua chát bảy phần châm biếm.

"Ông Đường sao ông mau quên vậy, chẳng phải lúc vừa rồi bạn trai của tôi vừa giới thiệu tôi tên là Bạch Lộc sao. À...mà quên mất, một đứa diễn viên nhỏ nhoi như tôi làm sao mà phó thị trưởng nhớ tên cho được."

Cô nhếch môi, nhìn sắc mặt biến sắc của ba người Đường gia.

"Ông bà nên quản lý tốt đứa con gái của mình, đừng để cô ta đi cắn bậy nếu không đừng trách tôi không nể nang."

Bạch Lộc đanh mặt nhìn qua Đường Hân Nghiêng

"Với loại người như cô, tôi không muốn nói nhiều. Nhưng cô Đường nhớ kỹ, tiếng con hoang lúc vừa rồi cô dành cho tôi thì qua cái tát này đầu óc chắc đã tỉnh táo, xác định được ai mới là con hoang rồi chứ."

Một câu nói của Bạch Lộc thành công cho hai vợ chồng Đường Chấn Quang biết được vì sao Bạch Lộc ra tay đánh người.

Sắc mặt Đường Chấn Quang khó coi vô cùng, ánh mắt sắc bén nhìn qua Đường Hân Nghiêng khiến cô ta cúi đầu lảng tránh.

Đường Chấn Quang quay sang nói với Bạch Lộc.

"Ba biết con còn giận ba mẹ, nhưng..."

"Tôi không muốn nghe, phó thị trưởng Đường, những lời tình cảm này tôi nghe không quen tai ông nên để lại cho con gái của mình thì hợp lý hơn."

"Mày..."

Bị Bạch Lộc cắt ngang vạch mặt, cơn giận Đường Chấn Quang khó khăn lắm đè xuống không thể chịu đựng mà xanh mặt.

Bạch Lộc cười khẽ nhưng ánh mắt lại không mang ý cười nào cả.

"Sao? Chưa gì đã xả vai rồi à? Nhanh thế."

"Lộc Vũ, con không được nói chuyện với ba con như thế."

Dương Đình lên tiếng trách cứ.

"Đừng gọi tôi là Lộc Vũ, tôi là con cháu nhà họ Bạch, không có một chút quan hệ nào với các người cả, các người nhớ rõ chưa."

Mắt Bạch Lộc đỏ lên, cô khó kiềm chế được uất hận mà trở nên cao giọng.

Ba người nhà họ Đường tái mặt trăn trối nhìn cô.

"Lộc Lộc..."

Bất ngờ lúc này giọng của Vương Hạc Đệ vang lên từ phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro