Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao biết tên nhị ca của mình là Lam Hoán trong một lần trò chuyện sau khi kết thúc Thanh Đàm hội.

Lúc đó, hình như Kim Quang Dao đang kể lai lịch cái tên của mình cho hắn nghe.

Lam Hi Thần tuy biết y xuất thân thấp kém, nhưng chưa từng có thành kiến.

Hai người là hoạn nạn tương phùng, gặp gỡ quen biết trong quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời mỗi người, nên khi nhắc đến chuyện cũ, ngay cả Kim Quang Dao vốn rất nhạy cảm với vấn đề thân phận cũng không cảm thấy ngại ngùng.

Sau khi nghe Lam Hi Thần kể lai lịch cái tên của mình, Kim Quang Dao như phát hiện được chuyện gì quan trọng lắm, mặt mày rạng rỡ, trông có vẻ rất rất vui.

Y cười cong cong mi mắt: “Nhị ca, cái tên này e là rất ít người biết nhỉ. Người đời không gọi huynh là Trạch Vu Quân thì gọi là Lam Hi Thần, trực tiếp gọi tên, ngoài trưởng bối trong nhà ra chắc chẳng còn ai.”

Lam Hi Thần nghiêng đầu một lát, chậm rãi bảo: “Trưởng bối trong nhà cũng chỉ gọi ta là Hi Thần thôi.”

Kim Quang Dao lấy làm thú vị, hứng trí bừng bừng: “Ồ, hóa ra là thế? Vậy thì không có ai gọi tên của nhị ca rồi.”

Lam Hi Thần mím môi cười: “A Dao có thể.”

Kim Quang Dao hơi sững người, sau đó xua tay: “… Ta ư? Thế sao được.”

Hắn đáp: “A Dao không phải người ngoài.”

Kim Quang Dao: “Lẽ nào trưởng bối trong nhà huynh là người ngoài? Ta và nhị ca là huynh đệ kết nghĩa, vạn sự đương nhiên phải làm theo lễ phép, nếu vượt ra ngoài khuôn khổ, vậy là ta có lỗi rồi.”

Lam Hi Thần lắc đầu: “A Dao không giống với những người khác.”

Kim Quang Dao nghe thế chỉ lặng lẽ nhìn hắn, tựa hồ không có ý định truy vấn rõ đầu đuôi, chỉ cười nhẹ: “Vậy… A, A Hoán?…” Y nhíu mày cười, lắc lắc đầu: “Không được không được, chẳng có quy củ gì cả… Vậy… Lam Hoán ca ca?… A a a, sao nghe lả lướt như cô vợ nhỏ gọi chồng thế… Nhị ca, ta cứ gọi là nhị ca như cũ thôi. Coi như mất công cho ta biết tên của nhị ca, ta được lời rồi.”

Lam Hi Thần gật đầu: “A Dao thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.”

Hắn chỉ muốn Kim Quang Dao biết được, y và những người khác không giống nhau.

Bất luận thế nào, cái tên Lam Hoán cũng vĩnh viễn khắc ghi trong lòng Kim Quang Dao.

Đây là cái tên vốn có của Lam Hi Thần. Cái tên đầu tiên.

Người đời nhớ Lam Hi Thần, nhớ Trạch Vu Quân, hắn chỉ cần Kim Quang Dao nhớ một mình Lam Hoán.

Hắn hi vọng Kim Quang Dao hiểu được, hắn là Lam Hi Thần, là Trạch Vu Quân, là Lam gia tông chủ, nhưng đồng thời cũng là nhị ca của y, là Lam Hoán.

Là Lam Hoán vĩnh viễn tin tưởng y nhất, biết nghĩ cho y nhất.

Chỉ là Lam Hoán.

Không gì khác.

Mùa hè năm đó, Kim Quang Dao nghe nói dương mai ở Cô Tô đã chín, bất chấp tiết hoàng mai vũ mưa gió rả rích mà trốn việc chạy đến Cô Tô, định rủ Lam Hi Thần cùng đi hái dương mai.

Lam Hi Thần nghe bảo Kim Quang Dao sắp tới, liền sai người đi hái thật nhiều giỏ dương mai để sẵn cho y.

Nào ngờ, Kim Quang Dao thấy thanh mai được hái lựa kĩ càng xếp đầy trong giỏ, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn.

Tuy ngoài mặt vẫn mỉm cười, nhưng ngữ khí lộ rõ vẻ không vui.

Y bảo: “Ta vội vàng đến đây là muốn rủ nhị ca cùng đi hái cơ mà.”

Lam Hi Thần nghe ra trong đó chút hờn dỗi chưa giấu hết.

Kim Quang Dao nhanh chóng nhận ra mình thất thố, vội cười bồi: “Nhưng nhị ca có lòng như vậy, phần hậu lễ này ta đương nhiên phải nhận rồi. Còn chuyện rủ rê kia, nhị ca cũng đừng coi là thật.”

Lam Hi Thần đương nhiên cũng gật gù theo lời y.

Nói thêm được mấy câu, Kim Quang Dao đã cười hì hì mà bàn sang chuyện khác.

Nhưng biểu hiện của y ban nãy, Lam Hi Thần lại thấy cực kì đáng yêu, hoạt bát lại thêm vài phần dáng vẻ thiếu niên hệt như hồi đầu mới gặp. Hắn không nói gì, ngày hôm sau liền mang Kim Quang Dao cùng vài môn sinh nhỏ tuổi lên núi chơi cả ngày.

Tiết hoàng mai vũ mưa nhiều, khi trở về, quần áo hai người đều ướt sũng, lại thêm nước quả dương mai khi hái dính vào, y phục vốn trắng tinh giờ bẩn lem nhem, đặc biệt là vạt áo đỏ loang lổ một mảng.

Kim Quang Dao có chút xấu hổ: “Cái này sợ là khó giặt lắm… Chỉ tại ta, khi không lại kéo nhị ca lên núi…”

Lam Hi Thần cười ngắt lời: “Là ta tự mình mang A Dao đi đấy chứ, sao A Dao cứ nhận hết lỗi về mình? Ngươi cứ như vậy, ta lại cảm thấy ngại. Một cái áo thôi mà, bỏ thì bỏ, mua được thiên kim nhất tiếu không phải có lãi rồi sao?”

Kim Quang Dao nghe hắn đem họ của mình ra đùa, biết Lam Hi Thần thực sự không để ý, bèn cười theo: “Ta sao dám sánh với thiên kim? Ta ngốc như vậy, còn cần nhị ca thường xuyên dẫn dắt nâng đỡ mới có thể sống yên ổn không xảy ra chuyện gì.”

Lam Hi Thần nghe thế động lòng: “A Dao thông minh mẫn tiệp ai bằng. Mà lại nói, dương mai hái về phải tranh thủ ăn ngay lúc còn tươi. Chỗ quả chuẩn bị cho ngươi hôm qua, đưa đến Lan Lăng sợ trễ, dùng chỗ vừa hái hôm nay đi.”

Kim Quang Dao đáp: “Không sao, tối nay đem chia cho mọi người là được rồi. Ta đến Cô Tô cũng không phải vì dương mai, chẳng qua lâu ngày không gặp nhị ca nên nhớ. Cũng không biết Cô Tô Lam thị có việc gì cần Lan Lăng Kim thị góp chút sức mọn không, chạy qua nghe ngóng chút tin tức, thuận tiện mượn cớ hái dương mai mà thăm nhị ca thôi.”

Gió mùa hè mang theo uể oải, dù trong mưa, vẫn có phần oi bức.

Kim Quang Dao nâng tay áo đã ướt một nửa lên lau mặt, thở ra một hơi: “Thời tiết Cô Tô lúc này thật sự là khó ưa, thấy hơi ẩm thấm vào xương cốt, phát nhức lên rồi.”

Lam Hi Thần bảo: “Đúng là độ ẩm quá cao, dễ sinh bệnh. Người vùng khác đến sợ khó thích ứng, phải cẩn thận một chút.”

Kim Quang Dao như có điều nghĩ ngợi, gật đầu thành thật: “Nhị ca cũng phải giữ gìn sức khỏe; tuy nhị ca sinh ra ở đất này, nhưng chú ý một chút vẫn hơn.”

Lúc này, y nhìn hắn, ánh mắt chân thành mà chuyên chú.

Trong cơn mưa mùa hè, hàng mi mang theo hơi ẩm ướt. Sắc trời đã chuyển muộn, bóng chiều buông xuống, núi sông một màu ảm đạm, lối về thấp thoáng những ánh lửa chợt bùng chợt tắt, lấp loáng tán xạ qua những vũng nước đọng trên nền đá, mưa khói mông lung những muốn làm lạc lối người đi.

Cảnh sắc mịt mờ, lại không che được tình ý nồng nàn nhập cốt giấu dưới hàng mi.

Đôi con ngươi trong vắt, đen trắng rõ ràng, phản chiếu trong đó đều là hình ảnh Lam Hi Thần.

Giọng nói ôn hòa, chứa trong đó mười phần quan tâm, trăm phần lo lắng.

Không chút giả dối nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro