Chương 2: Trở về cấp 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Socola bạc hà

1-8-2022

" A Hoán?"

Mạnh Kim Ca bình tĩnh nhìn Phương Cảnh Hoán, không thể tin thì thào tự nói: "Sao anh lại ở đây, là em quay lại thời trung học... Hay em đã chết. "

Lập tức trán bị vỗ nhẹ một cái, bên tai vang lên thanh âm không vui: "Hồ ngôn loạn ngữ cái gì, cậu ngủ đến hồ đồ đi. "

Mạnh Kim Ca bừng tỉnh hoàn hồn, giơ tay che trán.

Đau đớn, không phải mơ.

Cô trở lại lớp học trung học, và Cảnh Hoán vẫn còn sống.

Mạnh Kim Ca buông tay, tham luyến nhìn mặt anh , ngũ quan mang theo nét thiếu niên ngây ngô, làn da trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt trong suốt sáng ngời, trong nháy mắt, bộ dáng tươi trẻ lại sinh động.

Nghĩ đến cảnh anh lúc trước nằm trên giường bệnh trắng bệnh, tử khí nặng nề, Mạnh Kim Ca nhịn không được rơi nước mắt, nghẹn ngào kêu lên: "A Hoán, A Hoán..."

Phương Cảnh Hoán bị bộ dạng của cô làm cho sợ tới mức mở to hai mắt, có chút luống cuống tay chân nói: "Tớ, tớ không có dụng lực mà, có phải đánh cậu đau không? Này, đừng khóc. "

Anh lục túi muốn tìm khăn ăn, nhưng mà không tìm được, chỉ có thể bối rối khép tay áo đồng phục học sinh, lau nước mắt khóe mắt cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Thầy đến rồi , đừng khóc đừng khóc, buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm, món cá tươi tại Tụ Hương các, cái loại đắt nhất mặc cho cậu chọn. "

Mạnh Kim Ca thoáng đẩy tay anh ra, nức nở nói: "Bẩn thỉu. "

Phương Cảnh Hoán: "..."

Mạnh Kim Ca cảm xúc nhanh chóng thu lại, lau đi nước mắt trên mặt, hốc mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, nhìn thấy giáo viên toán đầu Địa Trung Hải quen thuộc.

Hô hấp cô hơi khó chịu, vội vàng đưa tay lục lọi ngăn kéo, lấy ra một quyển sách toán, bìa viết học kỳ tiếp theo của lớp 12.

Niềm vui sướng kích động của Mạnh Kim Ca khi nhìn thấy Phương Cảnh Hoán còn sống, lập tức bị thống khổ tuyệt vọng khi phải học lại toán thay thế.

Quan trọng nhất, chỉ còn hơn một năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ông trời ơi, ngài cũng không chịu ban ân, sao không dứt khoát làm đến cùng, để cho tôi trực tiếp trở lại lúc học đại học.

Cô lấy lại tinh thần, phát hiện quạt trên đỉnh đầu đang chậm rãi chuyển động, bọn họ đều mặc đồng phục học sinh xuân thu, bên trong mình là một chiếc áo dài tay, phỏng chừng còn chưa đến mùa hè,có lẽ tầm tháng ba, tháng bốn.

Xem như còn có chút tình người, không trực tiếp trở lại tháng ba tháng tư lớp 12.

Mạnh Kim Ca muốn hỏi Phương Cảnh Hoán bây giờ là tháng mấy, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy làm người bình thường sẽ không đột nhiên hỏi những thứ này, vì thế mở ngăn kéo của mình lên, tìm điện thoại di động giấu ở bên trong.

Phương Cảnh Hoán nhìn Mạnh Kim Ca đang bận rộn, lại nhìn về phía thầy giáo đầu Địa Trung Hải đã nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng ho khan.

Mạnh Kim Ca vẫn như không để ý, móc tới móc lui trong ngăn kéo.

Phương Cảnh Hoán từ phía dưới đưa tay, túm tay áo đồng phục của cô, bị cô vô tình đập xuống: "Cậu đừng kéo tớ. "

"Mạnh Kim Ca."

"Đợi lát nữa đi, đang bận ." Cô nhỏ giọng trả lời, cúi đầu nghiêm túc mở ngăn kéo.

Hồi trung học cô rõ ràng rất thích giấu điện thoại di động trong cùng, hiện tại sao lại không tìm được.

"Mạnh Kim Ca!"

"Làm gì." Mạnh Kim Ca quay đầu nhìn Phương Cảnh Hoán, thấy anh vô tội chớp chớp mắt, khẽ nâng cằm, ý bảo thầy giáo phía trước.

Cô lấy hai tay ra, đặt trở lại mặt bàn, chậm rãi quay đầu lại, trên bục giảng cái đầu Địa Trung Hải, oh không, giáo viên toán đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô.

"Trong ngăn kéo của em có bảo bối hả?" Giáo viên toán có thần thái nghiêm khắc.

Mạnh Kim Ca lập tức bày ra biểu tình nhu thuận "Em biết sai rồi", lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt thầy giáo, nhanh chóng đứng lên.

"Em trả lời ý thứ ba." Ông nói

Mạnh Kim Ca khẽ nhìn trộm Phương Cảnh Hoán, anh nhìn không chớp mắt, lặng lẽ sờ sờ đem bài toán vẽ vòng tròn đỏ từ phía dưới đưa tới.

Ăn ý như vậy, không hổ là huynh đệ của cô... Phi, đã trở lại cả đời, còn làm huynh đệ gì, không hổ là người thích nàng!

Mạnh Kim Ca vui vẻ cầm lấy đề thi, liếc mắt một cái nhìn thấy điểm số, yo, thế nhưng thi được 97 điểm, không sai.

Ánh mắt cô di chuyển xuống, nhìn lướt qua đề thi, tìm thấy ý thứ ba, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

Thứ hai, X, P (X≤2)... Tất cả những gì ghi trong đây đều rất là lộn xộn!

Cô hít một hơi thật sâu, đặt bài kiểm tra xuống và nói: "Thưa thầy em đã làm sai ý này. "

"Làm sai còn không chịu nghe giảng? Thành tích giảm nhiều như vậy cũng không thấy em sốt ruột, như vậy tôi sẽ gọi điện thoại mời phụ huynh của em tới! " Thầy dạy Toán chỉ trích đe dọa vài câu, vẫy tay bảo cô ngồi xuống.

Đối với Mạnh Kim Ca hai mươi sáu tuổi mà nói, ba chữ mời phụ huynh căn bản không tạo thành uy hiếp, cô bình tĩnh ngồi trở lại vị trí, trả lại đề thi cho Phương Cảnh Hoán, rút ra bài thi kẹp trong sách toán.

Mạnh Kim Ca nhớ rõ trước kia khi đọc sách, thành tích ngữ văn và toán của mình đều không chênh lệch nhiều so với Phương Cảnh Hoán, chỉ vì tiếng Anh nổi bật, cho nên tổng thành tích có thể cao hơn cậu mười phần.

Cậu đều có thể thi 97 điểm, mình khẳng định sẽ không kém, Mạnh Kim Ca tràn đầy tự tin nhìn về phía bút tích màu đỏ, sau đó không thể tin trợn tròn hai mắt —— 79 điểm?!

Có nhầm hay không, đây chính là bài thi mà trước khi sống lại của cô làm, làm sao có thể chỉ có 79 điểm.

Phương Cảnh Hoán đột nhiên đụng vào cánh tay cô, ném qua một tờ giấy nhỏ, chữ viết còn rất đẹp: "Có phải thời gian trước cậu bị bệnh còn chưa khỏi phải không?"

Mạnh Kim Ca nhìn thấy những lời này, bỗng nhiên nhớ tới năm đó học kỳ cuối năm lớp 12 quả thật có một kỳ thi như vậy, cô bởi vì sốt cộng thêm thời kỳ sinh lý cả người choáng váng, cuối cùng phát huy thất thường, nên kết quả thi đặc biệt thối nát.

Hình như là thời điểm này, phải không?

Quả nhiên, so với dự đoán trong lòng ít hơn một hai tháng!

Cô cầm một cây bút và viết trả lời: Có lẽ vậy

Ngay sau đó lại thêm một câu: "Buổi trưa tớ muốn ăn Tụ Hương các."

Thịt luộc và cá thơm gà liễu của Tụ Hương Các là món yêu thích của Mạnh Kim Ca thời trung học, bởi vì giá cả không rẻ, thường tích góp một tuần tiền đi "xa xỉ" một lần, đáng tiếc năm bọn họ tốt nghiệp thì đã nghĩ bán , về sau có tiền cũng không có cơ hội ăn lại.

Cô nhíu mày, thuần thục làm ra thần thái nghiêm túc lắng nghe, vụng trộm đẩy tờ giấy qua, dùng dư quang thoáng nhìn thấy Phương Cảnh Hoán làm một cái thủ thế OK.

Tiết học bốn mươi phút kết thúc, tiếng chuông tan học vào tai vẫn êm tai như cũ.

Mạnh Kim Ca như trút được gánh nặng dựa về phía sau, lười biếng nằm trên ghế, đầu óc đầy sương mù.

Nghe không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Các bạn trong lớp đều đứng dậy lục tục đi ra ngoài, Phương Cảnh Hoán vỗ vai cô, "Đi thôi. "

Khoảnh khắc Mạnh Kim Ca đối diện với anh, vẫn có chút cảm giác không thực tế, thanh âm không tự chủ được nhẹ nhàng: "Đi đâu? "

"Ăn cơm trưa, không phải muốn đi Tụ Hương các sao." Phương Cảnh Hoán hướng nữ sinh phía trước nói: "Hôm nay cô ấy cùng chúng ta đi cùng. "

Mạnh Kim Ca giương mắt nhìn lại, nữ sinh bên bàn mang khuôn mặt xinh đẹp là Hà Tư,bạn thân mà cô đã giao hảo từ năm lớp 11.

Tình cảm mười năm sau của hai người đều không tệ, kiếp trước A Hoán sau khi xảy ra chuyện cũng là cô ấy đến thông báo cùng an ủi mình.

Tuy rằng trong nhận thức của Mạnh Kim Ca, các cô một giờ trước mới gặp qua, nhưng nhìn thấy bạn thân lúc còn trẻ, kìm lòng không được cong môi, hưng phấn vẫy tay.

Hà Tư khó hiểu nói: "Cô ấy cười ngốc như vậy làm gì? "

Nụ cười của Mạnh Kim Ca cứng đờ trên mặt.

Tức chết mất, cái gì mà bạn thân chó má.

"Lại lừa được một bữa cơm của tôi." Phương Cảnh Hoán trả lời.

Hà Tư chậc chậc hai tiếng lắc đầu: "Vậy tôi và Hạ Lễ đi trước. "

"Ừm."

Mạnh Kim Ca chuẩn bị rời đi, trước khi lại đi móc ngăn kéo, Phương Cảnh Hoán hỏi: "Cậu đang tìm cái gì vậy? "

"Điện thoại di động của tớ."

"Cậu quên rồi sao." Cảnh hoán nói: "Chúng ta giờ tự học đã nghe nhạc bằng điện thoại di động của cậu bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra. "

Động tác của Mạnh Kim Ca dừng lại: "Sau đó thì sao? "

Phương Cảnh Hoán chậm rãi nói: "Cô ấy tịch thu điện thoại di động của cậu, để chúng ta sau giờ học mang theo tờ kiểm điểm đi tìm cô ấy tâm sự. "

"......"

Trừ bỏ Phương Cảnh Hoán còn sống, trọng sinh trở về dĩ nhiên không có một chuyện gì tốt!

Mạnh Kim Ca lần thứ hai nghiêng đầu nhìn anh , thiếu niên mặc đồng phục màu lam rộng thùng thình gọn gàng, gió nhẹ xẹt qua gương mặt thanh tuyển, dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt chói mắt.

Ừm, không có chuyện tốt thì không có chuyện tốt, anh còn sống còn có thể chống đỡ muôn vàn phiền toái giúp cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro