Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đã biến thành tuần.

Albus đã củng cố vị trí của mình ở trung tâm liên minh của Gellert. Quan điểm chính của việc không quay trở lại không phải vì y chắc chắn một trăm phần trăm về các chính sách chinh phục của Gellert, mà vì tình yêu của y đã nảy nở hơn nữa.

Gellert đã không trả lại cụ thể khái niệm về ba từ đó, nhưng đã thể hiện nó về mặt thể chất và tình cảm theo mọi cách khác nhau.

Ngày se lạnh. Nóng ẩm. Họ vẫn ở Paris, chưa có bất kỳ liên hệ nào với Credence cho đến nay.

Tuy nhiên, Gellert luôn có những bí mật của mình. Nổi lên âm mưu chống lại ý muốn của đối tác của mình. Nhưng gã biết rằng Albus đã chấp nhận gã. Chấp nhận gã là chính mình, và đổi lại y đã cho gã thứ cấu thành như tình yêu, không cần lời nói và mở lòng chấp nhận.

Dù sự ngưỡng mộ của gã dành cho Albus gần như tương xứng với những gì Albus dành cho gã, gã vẫn có những hạn chế của mình. Một mục đích khác đằng sau sự kiện mà gã không chắc liệu Albus có đáng tin cậy hay không.

Vì vậy, để gần như đòi lại trách nhiệm đó, gã đã yêu cầu Albus đi cùng gã trên đường phố Paris.

Một cuộc biểu tình đã diễn ra.

Một Gellert đã đầu tư những người theo dõi của mình để tham dự và một số người khác có thể truyền bá thông tin này xa hơn.

Tuy nhiên, Albus đã biết về những kế hoạch xa hơn của Gellert. Đây chỉ là một cái nhìn thoáng qua về cuộc tụ họp lớn hơn của gã mà gã đã lên kế hoạch cho khán phòng trong thời gian vài tuần.

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

"Đừng lo lắng, Albus thân yêu của tôi. Tất cả sẽ ổn thôi. Nguyên nhân lớn hơn là ở đây. Điều tốt đẹp hơn sẽ là tương lai."

Albus đã lắng nghe những lời của Gellert, cả với cảm xúc và sự tôn kính. Bất cứ khi nào Gellert thốt lên tên của mình, một cảm xúc mới lại chiếm lấy y. Ý chí tuân theo và bảo vệ. Để không bao giờ đi ngược lại ý muốn của người bạn đời của mình, phần nào giống như một cặp vợ chồng thề nguyền.

Tuy nhiên, ngày tháng đã sớm trôi qua kể từ đó.

Gellert đã đưa Albus đi dạo trên các đường phố của Paris, một nơi yên tĩnh hơn, nhưng lúc nào cũng nhộn nhịp với dân gian ma thuật đã nghe thấy những lời thì thầm về sự xuất hiện của Gellert Grindelwald.

Vinda giữ tốc độ gần sau cặp đôi khi họ đồng loạt đi bộ trên những con đường rải sỏi. Những người khác vẫn chưa được gọi đến, một điều ngạc nhiên khi được chứng kiến ​​liên minh của Albus với mục đích lớn hơn khi họ đến đó.

Albus muốn nắm lấy tay Gellert. Một cảm giác mà y đang cố gắng kìm chế, đặc biệt là trong sự đồng hành của những phù thủy và pháp sư khác, những người đã coi bạn đời của mình là người đàn ông đáng ngưỡng mộ, người không bị ai kìm hãm bằng bất kỳ cách nào.

Vì vậy, y đã quyết định khác. Giữ cho đôi tay của chính mình vững vàng ở bên cạnh, nắm chặt trong tay.

Không thể phủ nhận các đường phố bận rộn. Albus đã cảnh giác về cách mà những phù thủy sẽ tìm một điểm tập trung giữa thanh thiên bạch nhật.

Nhưng Gellert gần như ngay lập tức trả lời câu hỏi mà không cần nhìn hay biết Albus đang nghĩ gì.

Họ đến một đường hầm. Một cây cầu nhỏ nghiêng qua con phố rải sỏi mà họ đang đi bộ.

Gã dừng lại đột ngột.

Albus đã tiếp tục một cách có hệ thống, nhưng dừng lại ngay khi thấy Gellert tò mò nhìn vào bức tường gạch bắt đầu chân cầu.

Gã đưa tay đỡ nó. Nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp điệu của ma thuật chảy trong cơ thể của chính mình, và ra ngoài qua các đầu ngón tay cung cấp đũa phép của gã.

Albus đã không nhận ra cho đến bây giờ.

Gellert cầm cây đũa phép. Điều gì đó mà y đã không làm chứng cho. Thậm chí còn chưa từng nghĩ đến từ khi họ còn nhỏ cùng nhau. Mùa hè của họ...

"Gellert," y bắt đầu. "Anh không nhận ra là em đã tìm thấy nó, tại sao em không nói với anh...?"

"Suỵt!" Gellert bịt miệng y. Vẫn nhắm mắt, gã chống tay lên tường. "Em cần tập trung."

Albus say mê quan sát, khi người đàn ông trước mặt y bắt đầu thì thầm trong hơi thở. Một câu thần chú ngắn mà y đoán trước khi nhìn gã lướt qua, bước nhanh qua bức tường.

Cơ thể cuối cùng của gã biến mất trong vài giây ngắn ngủi. Albus đã rất ngạc nhiên.

Y nhìn chằm chằm vào bức tường trong sự thích thú hoang dã nơi người yêu của y vừa biến mất. Trước khi y nhận được cú sốc của cuộc đời mình khi một bàn tay vươn qua bức tường. Một bàn tay rất dễ phân biệt, từ các nếp nhăn.

Chúng là của Gellert.
Và Albus sẵn sàng nắm lấy tay gã, để bản thân được kéo xuyên qua bức tường vào không gian thứ hai, nơi nắm giữ cơ hội bí mật cho cuộc biểu tình.

Nhưng thứ thoạt đầu có vẻ giống như một lối vào ma thuật dẫn đến một nguyên nhân tốt hơn sẽ gây ra thế giới như họ biết, Albus đã bị kéo vào một mớ hỗn độn hỗn loạn.

Lửa là dấu hiệu đầu tiên của rắc rối. Nhiều phù thủy hét lên lời nguyền giết chóc với các phù thủy khác. Linh hồn của họ tan rã thành tro bụi khi cơ thể mềm nhũn của họ ngã xuống sàn.

Hẳn là có gì đó không ổn, nhưng khi Albus nhìn vào khuôn mặt của Gellert, tất cả những gì y thấy là một nụ cười.

"Albus, đây là những người đàn ông và phụ nữ đã bất chấp ý chí của chính nghĩa lớn hơn. Những người của Bộ đã giết những người có tầm nhìn về một cuộc sống tốt đẹp hơn chỉ còn cách vài bước chân."

Albus không chắc phải nói gì. Những ý kiến ​​trái chiều này đã ám ảnh y gần như cả cuộc đời. Hy sinh luôn là cần thiết, nhưng không bao giờ có suy nghĩ đúng đắn khi nghĩ rằng giết người là câu trả lời hợp lý.

Tuy nhiên, những người đàn ông và phụ nữ này đã giết người khác, vì vậy y phải nói rằng họ không đáng bị trừng phạt như họ đã ban cho những người khác chắc chắn không đáng bị như vậy.

"Anh cần nghĩ về điều này, Gellert." Y đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Vẫn nắm chặt tay Gellert, gã đã ngừng cử động. Gellert rõ ràng là bị kéo lại bởi cơn giận dữ bất ngờ, ánh mắt của gã quay lại nhìn chằm chằm vào Albus.

"Ý anh là gì?"

"Chà, nếu đây là lý do mà anh đang dành cả cuộc đời để theo đuổi, Gellert. Anh cần chắc chắn rằng mình đang làm đúng. Và không chỉ vì anh yêu em. Đó cần là quyết định của anh."

Gellert gật đầu đáp lại. "Được chứ."

"Được? Nghiêm túc mà nói, em thực sự đồng ý với anh?"

"Đúng. Tại sao em lại không?"

"Cũng bởi vì... Bởi vì..." Gã thở dài. "Đừng bận tâm."

Albus buông tay Gellert. Y nhìn lên người đàn ông khiến y mỉm cười. Khiến y vô cùng khó chịu và khiến mọi người ngoại trừ y sợ hãi khi gã tức giận. Nhưng trên hết, y đang tìm kiếm sự thật.

Bởi vì khi nhìn vào đôi mắt không khớp của Gellert, Albus luôn có thể biết liệu gã có muốn nói những lời mình đang nói hay không. Nhưng trong trường hợp này, đó là sự không chắc chắn, vì vậy Albus phải đi với cảm giác can đảm của mình.

"Hãy cho anh một phút."

Y bắt đầu bước tới một trong những tòa nhà nằm dọc con phố. Quyết tâm ở một mình, y quan sát bầu không khí xung quanh y đang tăng lên với sự hỗn loạn và vẻ đẹp của cuộc biểu tình.

Mặt khác Gellert, gã quan sát khi gã mở rộng vòng tay với khán giả ngắn ngủi của mình. Một nhóm pháp sư và phù thủy đã ngừng hét lên những câu thần chú, và giờ đã dừng lại để lắng nghe sự thông thái của Grindelwald.

Albus luôn cảm thấy hạnh phúc khi Gellert nói. Cách gã di chuyển lời nói của mình một cách thô thiển để tạo ảnh hưởng tốt hơn đến những người xung quanh. Nó đã được mê hoặc. Thần thái mà gã thể hiện. Sự quyến rũ đã níu giữ mọi người bởi cổ họng của họ.

Y đã xa rời bản thân. Y biết rằng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đây luôn là một lời kêu gọi đúng đắn. Y sẽ ở trong nền. Những người theo dõi Gellert sẽ chỉ coi y là người bên lề.

Những lời nói ra khỏi môi Gellert như vàng. Từ nơi y đang đứng, y hầu như không thể nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông, nhưng trong hội của Gellert, tất cả những gì bạn cần nghe là gã.

"Vì điều tốt đẹp hơn." Y  nghe thấy gã hét lên, sau đó là một tiếng động từ những người khác.

Albus nở một nụ cười. Cảm thấy hạnh phúc. Vâng, đây là một quyết định đúng đắn, nó phải như vậy.

Y đẩy ra khỏi bức tường và định quay trở lại Gellert. Mở vũ trang và sẵn sàng tham gia, ngoại trừ y cảm thấy một cơn rùng mình âm thầm chạy dọc vai.

Y quay đi nhanh chóng.

Một bàn tay đã xuất hiện trên vai y. Một người trong bóng tối xung quanh góc tường đã chộp lấy y, đột nhiên kéo y lại, để y biến mất khỏi tầm nhìn của cuộc biểu tình.

"Này, anh đang làm gì thế? Anh là ai?" Y hét lên. Cố gắng vùng ra khỏi người vẫn đang kéo y lùi sâu hơn vào trong bóng tối.

Cuối cùng khi y dừng lại. Cái bóng mờ đẩy y dựa vào một bức tường khác. Nhìn cả hai cách để kiểm tra xem họ có ở một mình trước khi kéo mui xe trở lại.

Một gương mặt thân quen chào y. Một điều gây khó chịu, nhưng không chỉ có vậy, tức giận. Và y chưa bao giờ thấy sự tức giận trên khuôn mặt này trước đây.

"Thầy đang làm cái quái gì vậy, Dumbledore!"

"Newt...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro