C.5 Thay Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn xuống trên từng mảnh đời đơn côi. Vương Nhất Bác một mình phiêu lưu trên miền ký ức ngọt ngào của năm tháng cũ. Một thoáng đã 7 năm trôi qua. Cũng ngày này của bảy năm trước tại đoàn phim Trần Tình Lệnh, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngồi trên mái nhà ngắm sao trời, trải qua sinh nhật lần thứ 21.

Đêm ấy khi ngồi cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thu gọn cả người anh vào trong ánh mắt mình. Hắn dùng hết dũng khí của tuổi trẻ mà chân thành dịu dàng thả vào tai anh lời ước hẹn cứ ngỡ một đời một kiếp:

"Những chuyện khẳng định năm 21 tuổi, em sẽ duy trì đến năm 81 tuổi.".

Trong thời khắc ấy, cả bầu không khí chỉ thuộc về riêng họ, hạt mầm tình cảm trong lòng cả hai đâm chồi nảy nở trên mảnh đất tình yêu thiêng liêng. Đêm đó, sau cơn mưa bầu trời cũng nhường bước cho trăng sao khoe mình rực rỡ trên khung trời xa thẳm, dưới nhân gian là hai trái tim hẹn ước đồng tâm.

Đáng hận, chỉ chừng đó thời gian trôi qua, trăng thề vẫn còn đó nhưng người đã thưa thớt lòng. Bao năm bên nhau cùng lời hứa thiêng liêng tha thiết ngày xưa bỗng vụt bay xa.

Con người lạ lắm, phải đến lúc mất đi người ta mới nhận ra những điều bình dị nhất mới là hạnh phúc.

Những ngày tháng không có nhau, cả hai luôn cố tình nguỵ trang cảm xúc, khoác lên bộ mặt viên mãn để rồi mãi ngăn cách bởi tấm kính vô hình.

Bên trong sảnh khách sạn là tiệc liên hoan của đoàn phim mừng những ngày đầu khởi chiếu thành công ngoài mong đợi. Điều đó cũng là lẽ đương nhiên vì những năm gần đây Vương Nhất Bác được coi là diễn viên đảm bảo phòng vé.

Tống Tuệ Quyên thấy Vương Nhất Bác ra ngoài khá lâu nên vội vàng đi tìm. Từ xa, nhìn thấy hắn ngồi trầm tư một mình, cô tận dụng thời cơ trong lúc ngà ngà men say mà chệnh choạng ngồi xuống bên cạnh. Vừa lúc cô suýt ngã, hắn kịp thời đưa tay đỡ lấy và đẩy nhẹ cô ra, rồi nhếch miệng cười nói.

"Mưu kế này chỉ có thể dùng một lần!"

"Anh..."

Hắn lại cười thêm phần mỉa mai.

"Anh lại cười tôi?"

"Không, tôi đang thầm khen cô đấy!"

"Khen tôi chuyện gì?"

"Khen cô đa mưu túc kế, thần thông quảng đại, có thể thao túng cả truyền thông showbiz. Fan tư sinh, paparazzi đều bị cô muốn là tới, đuổi là đi. Thích gì thì họ phải đăng đó. Xem ra sáng mai chúng ta lại trở thành một đề tài nóng bỏng trên hot search rồi"

"Và anh cũng không nỡ lòng đính chính, đúng không?"

Vương Nhất Bác nhíu mắt nhìn Tống Tuệ Quyên, nhếch miệng cười giả lả.

Tống Tuệ Quyên đích thật thông minh hơn những người con gái khác. Cô chiều chuộng Vương Nhất Bác nhưng không hạ thấp mình. Cô có lúc sẽ ra vẻ luỵ tình nhưng cũng luôn giữ cốt cách kiêu kỳ, khó nắm bắt. Bên cạnh cô, Vương Nhất Bác cũng cảm nhận ra nhiều điều thử thách khá thú vị, cả hai dường như hiểu rõ đối phương muốn gì, mưu tính gì, nhưng nếu không ai bộc bạch, lộ chân tướng thì trò chơi vẫn chưa thể kết thúc.

"5, 4, 3, 2, 1"
Khi kim chỉ giờ và phút ở cùng vị trí số 12, Tống Tuệ Quyên nhìn liền nói:
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
"Tôi rất hạnh phúc là người đầu tiên nói lời này với anh, mong rằng nhiều năm về sau vẫn như thế này"

"Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau...
Lần đầu tiên đi ăn chung...
Lần đầu tiên nắm tay nhau...
Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau .."

Tống Tuệ Quyên thao thao bất tuyệt nhưng chẳng lời nào lọt vào tai Vương Nhất Bác, hoặc giả hắn đã nghe được nhưng vô cảm. Vì trong lúc này, đại não hắn chỉ tồn tại duy nhất đoạn ký ức của bảy lần sinh nhật bên cạnh Tiêu Chiến.

"Yibo, Yibo" Tiếng gọi của Tống Tuệ Quyên kéo hắn về hiện tại.

Vương Nhất Bác xoay người nhìn cô, cười nhạt, nhắc khéo
"Cô lại nói thiếu vài chữ rồi."
"Vài chữ nào?"
"Nắm tay, hôn nhau...đều không phải là diễn đấy sao? Nên câu nguyên văn phải là:
"Lần đầu nắm tay trong vai diễn"
"Lần đầu hôn nhau trên màn ảnh"
Tống Tuệ Quyên cười gượng, xoay qua đề tài khác.
"Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi đặc biệt bỏ nhiều tâm huyết để chọn, mong rằng anh sẽ thích"

Món quà nhỏ được gói khéo léo, nằm gọn trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác cùng lời nói dịu dàng ngọt ngào nhưng con tim hắn vẫn như tảng băng ngàn năm, không thể tan chảy.

"Xin lỗi, tôi không quen nhận quà, nhất là từ phái nữ"

"Kể cả khi chúng ta là bạn?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Vì thế anh nên cho thân phận tôi thêm một chữ, thăng cấp tôi lên một bậc, vậy thì anh có thể danh chánh ngôn thuận nhận quà rồi"

"Một bậc" Vương Nhất Bác nhíu mày khó hiểu.

"Phải, là bạn gái"

Có lẽ lần đầu tiên được con gái tỏ tình trực diện thế này nên Vương Nhất Bác không kịp phản ứng mà vẫn ngồi bất động, chằm chằm nhìn vào cô. Không bỏ qua cơ hội hy hữu giành lấy trái tim hắn, Tống Tuệ Quyên rỉ rả bên tai.

"Sự cố gắng của tôi trong suốt những năm qua chắc chắn anh đã hiểu. So nhân cách, trí thức và gia cảnh, tôi tin rằng bản thân mình xứng tầm với anh. Huống chi chúng ta rất giống nhau về mặt kiên định. Những gì tôi quyết định ở tuổi 21 cũng sẽ kiên trì đến 81 như anh"

Vương Nhất Bác vẫn lặng thinh nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt.

"Anh không tin tôi?"

" Tôi chỉ không tin bản thân mình." Hắn lắc đầu.

"Nhưng tôi có lòng tin ở anh"

"Có người đã khờ khạo tin tôi đến tận 7 năm, cô tốt nhất dừng cuộc chơi kẻo sẽ tổn thương"

"Yibo, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã khẳng định anh là nửa mảnh ghép còn lại của tôi. Tôi đã không ngần ngại mà dùng đủ mọi cách để được gần anh. Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng từ bỏ sao?

"Nói thử xem cô đã làm gì?"

"Một trong những chuyện anh đã sớm đoán được"

Bản tính thẳng thắng của Tống Tuệ Quyên vốn là trá hình của sự ngang tàn nên cô chưa hề biết câu nệ ai.

"Kể cả chuyện tung tin xấu về Tiêu Chiến?"

"Phải, chỉ là một trong những kế hoạch đoạt lấy trái tim anh"
"Thế cô đã biết chúng tôi bên nhau?"

"Khi xưa thì tôi không biết, không muốn biết và cũng không cần biết. Tôi chỉ biết chắc chắn hiện giờ anh không hẹn hò với ai nên chúng ta có thể bắt đầu"

Vương Nhất Bác lắc đầu cười. Nụ cười mà Tống Tuệ Quyên không thể đoán biết ý nghĩa phía sau. Vì nó pha lẫn sự khinh rẻ, tức giận nhưng có phần thông cảm.

"Anh đang trách tôi?"
"Cô nghĩ sao? Tôi không nên?"
Ngẫm nghĩ một lúc, cô lắc đầu nói:
"Anh không nên. Nếu cần phải tự biện hộ cho mình thì đương nhiên tôi muốn anh hiểu rằng chúng ta đều thân bất do kỷ. Hoặc anh có thể thẳng thắn nghĩ rằng tôi là người vì mục đích bất chấp thủ đoạn. Nhưng mục đích của tôi là mang đến hạnh phúc cho anh"

"Cô đừng hoang tưởng rằng tính chúng ta giống nhau nên thuộc về nhau. Cũng đừng ngộ nhận hành động đó là vì yêu và muốn tôi hạnh phúc.

Vương Nhất Bác này luôn làm hết sức mình để giành những gì thuộc về mình, chứ không bất chấp dùng thủ đoạn cướp đoạt đồ của người khác."

Tống Tuệ Quyên như một chiếc gương, ít nhiều cũng phản ảnh con người kiên định, đầy lòng chiếm hữu của Vương Nhất Bác nên hắn không quá tức giận cô. Nếu có giận thì chẳng qua chỉ đang khiển trách bản thân mình cho phép mọi việc tiến triển đến thời điểm hiện tại.

"Cô đừng phí tình cảm lên người tôi"

"Tôi không phải là người phí phạm, nhất là trong tình cảm. Tôi tin vào nhận định của mình, anh là người chung tình"

"Nếu vậy cô càng phải nên buông tay"

"Vì sao?"

"Vì nếu tôi là người chung tình thì mãi sẽ không đến lượt cô"

Tống Tuệ Quyên luôn tự tin về bản thân mình là người độc nhất vô nhị xứng đáng với Vương Nhất Bác. Nên câu nói vừa thốt ra đã có chút tổn thương cô.

"Ai cũng có người cũ nên tôi sẽ tôn trọng quá khứ của anh. Chỉ cần anh chấp nhận bắt đầu cuộc tình mới, thì mục tiêu chung tình của anh sẽ nhất định là tôi"

"Tự tin là đức tính tốt nhưng quá tự tin sẽ biến thành ngông cuồng tự đại đấy!"

.

.
"Vương Nhất Bác, cậu nhanh vào đây" Đạo diễn gọi.

Trước mắt là căn phòng được trang trí theo chủ đề "Hoàng Tử Bé" khiến Vương Nhất Bác ngỡ ngàng. Không gian bao trùm bởi gam màu xanh và trắng của bong bóng tạo thành những làn mây trắng bồng bềnh trong khung cảnh trời xanh. Backdrop được thiết kế và in ấn với những hình ảnh hậu trường của đoàn phim. Bức tượng Hoàng Tử Bé được kỳ công khéo léo đặt giữa chiếc bánh sinh nhật, xung quanh trưng bày hoa hồng xanh lá cây, trắng cùng những bức hình từ tuổi thơ đến năm 27 tuổi của Vương Nhất Bác.

"Happy Birthday to you, happy birthday to you, happy birthday my dear Yibo, Happy Birthday to you!"

Tất cả ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về Vương Nhất Bác khi Tống Tuệ Quyên đeo lên chiếc mặt nạ hạnh phúc cất lên từng lời ca chúc mừng sinh nhật.

"Này Nhất Bác, qua đây thổi nến.." Tống Tuệ Quyên mặt dày cười nói

"Hai diễn viên chính đại diện cả đoàn phim lên cắt bánh sinh nhật đi nào!" Đạo diễn giục toáy lên.

"Cậu xem, đây đều là tâm huyết của cô Tống đấy! Cô ấy có thể trong nháy mắt mà biến nơi này thành một cung điện của Hoàng Tử Bé, cậu thật may mắn!" Đồng nghiệp hâm mộ xuýt xoa.

Vương Nhất Bác gật nhẹ vài cái rồi quay sang cảm ơn Tống Tuệ Quyên. Mọi người vui vẻ hoà trong tiếng cười nói, tiếng nhạc và chất cồn cho đến khi đêm đen sắp tàn, trời gần sáng mới về phòng.

.

.

Vương Nhất Bác đưa tay dụi viền mắt vài lần, cố thức tỉnh mình để đón chào ngày đầu tiên của tuổi mới nhưng thân thể uể oải mệt nhoài vì đêm qua đã bất chấp mà đốt cháy mình bằng chất cồn.

Màn hình hiển thị tin nhắn của Tống Tuệ Quyên:

"Anh vệ sinh cá nhân xong thì xuống sảnh ăn sáng nhé, mọi người đang đợi anh! Chút nữa tài xế tôi sẽ đưa chúng ta về"

Bản chất Vương Nhất Bác là người khá thụ động lại không thích ồn ào, vì đoàn phim và sinh nhật của mình nên đêm qua đã miễn cưỡng xã giao mà vui chơi với họ suốt đêm. Những ngày đặc biệt thế này, hắn thật không muốn la cà với những người không quá thân tình.

"Nhờ cô chuyển lời với họ là tôi có việc cần phải đi"

.

.

Sinh nhật 28 tuổi, Vương Nhất Bác có tất cả, chỉ không có Tiêu Chiến, không có bánh kem, không có quà và lời chúc mừng lúc 0h (không giờ)

Tống Tuệ Quyên đã thay Tiêu Chiến làm tất cả điều này, còn đình đám dắt nhau lên hot search suốt mấy ngày liền với tiêu đề:
"Vương Nhất Bác và Tống Tuệ Quyên công khai hẹn hò, cùng nhau qua đêm ở khách sạn"

Với sự sắp xếp hoàn hảo của Tống Tuệ Quyên, truyền thông tung tin hẹn hò kèm theo hình ảnh chân thật sắc nét của cô và Vương Nhất Bác với chủ đề nóng bỏng lan tràn khắp mạng xã hội.

Hàng triệu lượt chia sẻ và bình luận giữa fan hai bên và người qua đường. Trong số đó, có người chúc phúc, có kẻ mỉa mai, gây nên cơn sóng dư luận càn quét khắp mọi mặt trận truyền thông. Những cuộc khẩu chiến nảy lửa giữa các fandom Only và Couple của họ cũng như những cơn sóng đại dương, không hồi kết thúc.

.

.

Tiêu Chiến dành ba ngày nghỉ phép khoá mình trong phòng vẽ. Anh không dự định sẽ tặng quà sinh nhật nhưng vẫn chuẩn bị tranh vẽ cho hắn như mọi năm. Bởi lẽ hành động đó của anh là làm theo thói quen và lời hứa của mình.

"Chiến ca, sau này những ngày quan trọng, anh hãy vẽ lên chuyện tình của chúng ta"

Bức tranh vừa hoàn thành cũng vừa đúng lúc cõi lòng anh tan nát trước những tin tình ái của Vương Nhất Bác bị bloggers phanh phui.

Hình ảnh Tống Tuệ Quyên ngồi sát Vương Nhất Bác trong đêm thanh vắng. Cô viên mãn đếm ngược chúc mừng sinh nhật cho người yêu tin đồn rồi nhẹ nhàng đặt món quà vào lòng bàn tay của hắn. Dĩ nhiên không thiếu xót những bức hình họ cùng nhau cắt bánh sinh nhật tình tứ lãng mạn được khéo léo canh chụp với góc chuyên nghiệp theo lời yêu cầu của chính chủ.

Tiêu Chiến cố dặn lòng bình tâm trước những tin đồn chưa xác định độ thật hư.

"Nhất Bác, anh không tin, em hãy mau đính chính đi!"

"Nhất Bác, chỉ cần em bác bỏ những tin đồn đó, cho dù cả thế giới không tin em thì Tiêu Chiến vẫn nhất định sẽ tin em. Vì đó là cơ hội duy nhất để con tim anh tiếp tục những hơi thở cạn kiệt này"

Tiêu Chiến ôm hy vọng hi hữu đợi chờ.

Một giờ trôi qua..

Một tuần trôi qua..

Một tháng trôi qua..

Vương Nhất Bác chưa một lần đính chính.

Và cuối cùng, giới hạn của Tiêu Chiến đã đến đỉnh điểm, anh không thể còn cách nào để tìm lý do cho con tim hồi sinh.

Bức hình rõ nét của Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng khách sạn của Tống Tuệ Quyên bị rò rỉ khắp mạng xã hội, tốc độ chia sẻ nhanh đến chóng mặt.

Vương Nhất Bác vẫn không một lời giải thích.
.
.
Sự im lặng của Vương Nhất Bác và độ chân thật của những bức hình là hàng vạn mũi tên xuyên tâm, mang đến cho anh vô vàn vết thương lớn nhỏ, ngày đêm giày vò tâm can đau đớn đến tột cùng. Trái tim anh từng ngày qua đã bị hai người họ mạt sát, cướp đi tất cả tín ngưỡng tình yêu, rồi để mặc nó trơ xương, tàn úa.

Sự phản bội lời hứa của Vương Nhất Bác đã tước bỏ niềm kiêu hãnh của Tiêu Chiến, nhấn chìm tôn nghiêm của anh dưới đại dương rộng mênh mông.

Nỗi thống khổ là vô tận, bao la hơn cả vũ trụ, nhiều hơn hằng hà sa số vì sao trong dải ngân hà, nghiền nát trái tim đang ngoi ngóp trong từng hơi thở của Tiêu Chiến.

Một lần nữa Tiêu Chiến lại rơi vào hố sâu địa ngục, địa ngục trần gian.

Để rồi cuối cùng tim của anh cũng chết lặng như đã mặc định trong cuộc chơi này và thế giới của anh bỗng hoang tàn, đổ nát.

BOOM!

Từng mảnh thuỷ tinh từ hai bức tranh lễ tình nhân thứ #7 và sinh nhật lần thứ 28 chưa kịp tặng đã văng tứ phía.

Tiếng thuỷ tinh như tiếng lòng Tiêu Chiến, tan vỡ từng mảnh.

Tiêu Chiến quay lưng với cả đống tranh vẽ nằm lạnh lẽo dưới sàn nhà rồi khoá chặt phòng vẽ như giam giữ tất cả dĩ vãng đau thương bên trong, vĩnh viễn sẽ không chạm tới.
.
.
"Ông Vương, Tiêu Chiến vừa bán căn nhà của hai người ở Thượng Hải hôm nay, phân nửa số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của ông trong hai ngày tới. Tất cả đồ đạc trong nhà đều được gửi vào nơi giữ đồ theo địa chỉ dưới đây, ông có thể đến lấy bất cứ lúc nào. Tôi đã email ông giấy tờ bán nhà, nếu có thắc mắc gì xin cứ liên lạc với tôi" Trợ lý Trương gởi dòng tin nhắn.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng đem nỗi trăn trở lớn nhất của Vương Nhất Bác phơi bày thành sự thật. Anh cố tình vạch rõ ranh giới với hắn. Căn nhà chung là mối gắn kết duy nhất nay đã bị đứt đoạn. Trong phút chốc, thế giới của hắn bỗng trống rỗng, xung quanh trở nên tĩnh lặng vô biên.

"Anh đã bán căn nhà của chúng ta sao? Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, anh quả thật dám nói dám làm, nghị lực phi thường và cứng cỏi hơn em nghĩ. Anh đã thành công xem em là người xa lạ rồi"

Miệng thì nói thế thôi nhưng thật lòng Vương Nhất Bác nào dám trách móc anh vô tình. Vì vốn dĩ đến giờ phút này, hắn cũng chẳng hiểu nổi nguyên do dẫn đến ngã rẽ của hai người.

Trong trạng thái mông lung, hắn lại không ngừng nghĩ đến Tiêu Chiến nhưng không có cách nào giữ phong thái bao dung. Khi tức giận ngoài tầm kiểm soát thì làm sao có thể dùng con mắt tinh anh để nhìn rõ hành động của Tiêu Chiến, càng không thể dùng thính giác tinh tường để nghe rõ lời nói từ con tim đang tan nát của anh.

"Nhờ cô chuyển lời tôi không cần những thứ trong nhà, tuỳ anh ấy quyết định"

Cái "TÔI" vẫn là kẻ thù muôn thuở trong tình yêu, nó không thể đem hai người hoà thành một được. Vương Nhất Bác đã chọn sai thời điểm, nói ra những lời không cần thiết để bào mòn trái tim yêu của nhau.

.

.
Ngôi nhà tình yêu- ngày cuối!

Bốn năm trong căn nhà chung, vùng trời kỷ niệm. Từng góc nhà, đâu đâu cũng có hình bóng Vương Nhất Bác, tất cả vẫn in đậm sâu trong ký ức anh.

"Nhất Bác, em sẽ có một tổ uyên ương mới, từ nay sẽ có người thay anh làm tất cả cho em."

Đến nhà bếp, đưa tay sờ lên bàn ăn tiếc nuối: "Sẽ có người thay anh nấu cho em những món em thích và cùng em dùng bữa"

Nơi phòng làm việc, anh đưa mắt nhìn khắp nơi, cố tìm hình bóng quen thuộc

"Sẽ có người thay anh chơi game với em, tập thoại, cùng hát và cùng em vẽ tranh....."

Đi ngang phòng giặt, anh mỉm cười với những thước phim thoáng hiện qua trí nhớ

"Sẽ có người cùng em giặt đồ, xếp đồ chuẩn bị cho những lần đi xa"

Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng can đảm lê từng bước ngắn vào phòng ngủ của hai người. Sau cánh cửa là một khoảng không tĩnh lặng, dư âm hạnh phúc ngày nào chợt biến thành cơn gió thoảng lạnh đến tâm can. Anh buông mình xuống giường, hai tay tự ôm sát mình, cố tìm về hương yêu ngày xưa đã vụt tan biến theo lòng người đổi thay.

"Nhất Bác, sẽ có người thay anh nằm trên cánh tay em mỗi đêm, cùng em viết lên những trang tình sử mới. Tất cả những gì của chúng ta chỉ thuộc về quá khứ. Sẽ không có những giấc mơ thành thật trong 53 năm tới."

"Em đã thuộc về người khác, căn nhà của chúng ta ngày mai cũng sẽ thuộc về người khác"

Tiêu Chiến nằm đó, cố tìm về ký ức ngày xưa đã mãi ngủ vùi trong bóng đêm hoang hoải ngày ấy, ngày mà Vương Nhất Bác đành lòng xua đuổi anh ra khỏi vòng tay yêu thương mà không một lời tiếc nuối.

Định rằng bán căn nhà sẽ kết thúc tất cả, gúp anh cạn niềm thương nỗi nhớ. Chỉ tiếc rằng khối ký ức yêu thương ngày ấy là bất diệt, bất tử.

Tiêu Chiến bật khóc, không phải vì anh yếu đuối mà anh chẳng thể nào cố giữ mình mạnh mẽ trong thời gian dài. Nhất là lúc này, chỉ một mình giữa căn nhà rộng vắng, khi yêu thương còn đong đầy, kỷ niệm năm tháng dài bên nhau vây trùng khung trí nhớ. Khoảng trời xưa nay đã hoang phế vì người cũ đã mãi không về, nhưng kỷ niệm chắt chiu dư âm và dư ảnh vẫn ẩn hiện nơi đây, trước mắt anh lúc này.

"Nhất Bác, tạm biệt em!"

"Vĩnh biệt tất cả những gì đã từng thuộc về chúng ta."

"Anh chịu thua rồi, thua cho số phận, thua cho lòng người, thua cho bản thân mình! Anh sẽ bước đi tiếp và mãi mãi sẽ không quay đầu nhìn lại, vì nơi đó đã không còn bóng hình em, đã không còn một Vương Nhất Bác trọn vẹn của Tiêu Chiến!"

Lệ rơi thành dòng, theo sông ra biển cả

Trùng điệp núi non, đau thương cao ngất ngưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro