14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gaara trầm mặc đứng trên ban công của ngôi nhà trong nhiệm vụ của họ. Một nhiệm vụ ngu ngốc, vì nó chỉ là nhiệm vụ hạng D và anh là Kazekage còn Hinata là một jounin. Hinata… Trước đó anh đã rất thô lỗ với cô. Anh muốn xin lỗi cô, nhưng đó không phải là điều anh đặc biệt giỏi. Anh chỉ xin lỗi anh chị của mình khi vô tình cáu gắt với họ hoặc với Baki, khi anh mất bình tĩnh và tỏ ra nóng nảy với người thầy cũ của mình. Anh mệt mỏi lắc đầu.

Anh không thể tìm ra cách xin lỗi. Anh đã nói với cô rằng cô nên đến gặp Tsunade và hỏi liệu cô có thể kết hôn với Naruto thay vì anh hay không. Ngu ngốc! Đương nhiên cô sẽ không chọn lấy anh! Ugh… điều đó cũng đúng; Vì dù gì đây vẫn là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Sao anh có thể ngu ngốc đến mức nghĩ rằng cô thực sự muốn kết hôn với anh?

Anh là Sabaku no Gaara - Kazekage của làng Cát. Là Jinchuuriki trước đây của con quỷ cát Shukaku. Là Kẻ sát nhân khát máu đã giết hàng ngàn người trước khi đến tuổi trưởng thành! Chắc chắn rằng tất cả các cô gái trong làng đều say mê anh, nhưng… đó là khi họ không biết anh từng là người như thế nào. Họ không biết có bao nhiêu máu đã nhuốm đỏ tay anh, chỉ vì anh cảm thấy thích nó. Nhưng Hinata biết, và vì điều đó…

"G-Gaara?"

Kazekage mở mắt và nhìn xung quanh. Hinata đang đứng ở ngưỡng cửa ra ban công, mái tóc dài của cô ấy bay phất phơ trong không khí mát mẻ về đêm. Cô nhìn anh bằng đôi mắt bạc điềm tĩnh.

“Hinata.” anh nói, quay mặt về phía cô.

Cô nhắm mắt lại và bước đến gần anh. Cô dừng lại bên cạnh anh, ngước mắt nhìn lên vầng trăng khuyết. "Em ... em muốn anh nói thật với em vài điều, Gaara." Cô nói khẽ.

"…?"

Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt cứng lại.

"Làm thế nào mà anh có vết bầm đó trên mặt? E-Em không thể tin rằng anh thật sự bị ngã!" Cô nhìn sang chỗ khác  "Anh nghĩ em ngốc đến vậy ư?"

Gaara chớp mắt, ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ đột ngột của cô. Anh thở dài. "Được thôi. Tôi sẽ nói cho em biết sự thật."

Cô liếc nhìn anh.

Gaara cau mày. "Naruto đã làm điều đó." anh nói lặng lẽ, không nhìn vào mắt cô. "Đêm đó cậu ấy dồn tôi vào chân tường, và đấm tôi. Cậu ấy rất tức giận ..."

"Tại sao?"

“Tôi không biết.” anh nói dối.

“Ra vậy.” Môi Hinata mím chặt. “Gaara, anh… ghét em sao?”

Gaara quay mặt về phía cô, mắt anh mở to. "Gì cơ?" anh nói, chỉ bằng một tiếng thì thầm. Anh không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy!

“Ý em là,” Cô siết chặt tay vào lan can. “Những gì anh đã làm trước đó, và những gì anh đã kể về Naruto-kun. Em chỉ-,” Gaara lại trông thấy nước mắt cô bắt đầu đọng lại.

Anh nhăn nhó. "Chỉ cần ... đừng khóc nữa." Nó giống như một mệnh lệnh hơn là một yêu cầu. Gaara không giỏi về khoản này. Aish, Temari đã ở đâu khi anh cần chị ấy thế này! “Tôi không ghét em. Tôi chỉ…” anh không nói nên lời.

"Nghe này, đừng khóc nữa! Tôi không giỏi trong việc dỗ dành ai đó!" Thật khó để anh thừa nhận việc này, nhưng đó là sự thật. Anh rũ ống tay áo xuống và chậm rãi đưa tay gạt đi nước mắt trên mi Hinata.

Hinata nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ lấp lánh dưới ánh trăng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Gaara lại có thể dịu dàng như vậy. Sau đó, cô bỗng nhớ lại cái đêm mà cha cô đã mời anh đến ăn tối, anh cũng đã lấy chiếc dằm ra khỏi ngón tay cô một cách nhẹ nhàng như vậy.

"Muộn rồi." anh thì thào. "Chúng ta nên đi ngủ." Anh quay lưng bỏ đi, mắt nhắm nghiền.

"Gaara?"

Anh quay lại, nhìn cô một cách mệt mỏi.

Hinata bước đến gần Gaara và nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào vai anh. “Cảm ơn…” cô thì thầm, giọng nói nghẹt đi trên áo anh. Cô buông anh ra ngay sau đó và chạy vào phòng mình, đóng cửa lại nhanh như chớp.

Gaara đứng đó trong sự im lặng kinh ngạc, đôi mắt xanh lục của anh mở to hơn bao giờ hết. Thậm chí anh còn sợ chúng có thể phát nổ. Sau một chút do dự, anh quay lại và bước vào phòng mình, đóng cửa lại sau lưng. Anh bối rối chớp mắt. "Vừa rồi là cái gì?" Anh tự lẩm bẩm. Cô ấy ôm cậu, đồ ngốc. "Tôi biết điều đó ... nhưng tại sao?"

Anh ngồi phịch xuống giường và lắc đầu ngán ngẩm. Anh không hiểu con gái, nhưng anh biết rằng đôi khi Shikamaru sẽ tặng hoa Temari và bất cứ khi nào anh ấy làm vậy, Temari sẽ hành động như thể chị ấy tồn tại một nhân cách khác vậy. Temari sẽ vui đến bất thường, luôn cười khúc khích, ôm lấy anh và Kankuro mọi lúc và nói rằng chị ấy yêu bọn anh. Đó chắc chắn không phải là những gì Temari làm thường xuyên!Hoa ...

Đó có phải là tất cả những gì con gái muốn ở con trai? Hoa và những cái ôm? Họ còn muốn gì nữa cơ chứ? Anh đã nhìn thấy Temari và Shikamaru hôn nhau trước đây. Anh có mong được hôn Hinata không!? Đồ ngốc, đó chính là vấn đề. Anh lắc đầu và nằm xuống giường, vòng tay ra sau đầu. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, chỉ suy nghĩ về một điều duy nhất.

Con gái thích gì?

________

"Baki-sama!"

Baki quay lại để thấy Matsuri đang chạy đến bên mình, khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ vì chạy quá nhanh ở ngay thời điểm mà mặt trời lên cao quá đỉnh đầu.

"Chuyện gì vậy Matsuri?" Anh hỏi cô gái. Anh luôn dành sự tôn trọng cho cô, vì cô là người duy nhất ngoài Gaara có thể điều khiển cát. Dù gì cô ấy cũng là học trò của Gaara. Chắc chắn cô ấy không có kĩ năng như Kazekage, nhưng cô ấy vẫn rất tài năng.

"Tin tức này vừa được gửi đến, thưa ngài!" Cô ấy nói, đưa cho anh một tờ giấy. "Dường như nó liên quan đến cuộc hôn nhân giữa Gaara-sama và Hinata-san!"

Anh cau mày, lướt mắt nhanh qua tờ giấy. Nó chỉ bao gồm một vài ý chính, nói rằng các trưởng lão cũng sẽ tham dự, cùng với tất cả các Kage của các làng khác. Gì cơ!? Anh trợn mắt kinh ngạc

"Có chuyện gì sao Baki-sama?" Matsuri nhướng mày tò mò hỏi.

"Em đã đọc cái này chưa?" anh hỏi.

Cô ấy lắc đầu.

" Trưởng lão và tất cả các Kage từ các làng khác nhau sẽ tham dự lễ cưới, thậm chí có cả các vị Lãnh Chúa!" anh ấy gần như hét lên.

"Woah! Thật sao?" Matsuri hỏi, đôi mắt đen của cô ấy mở to.

"Điều này không có gì đáng để ấn tượng đâu!" Baki cáu kỉnh. "Thật không ổn chút nào!" anh ta cắn ngón tay cái của mình. Khi Gaara đi vắng, anh không thể bàn bạc với ai khác ngoại trừ…

"Matsuri, đi theo tôi!" anh ra lệnh.

"V-Vâng thưa ngài."

Anh dẫn cô ra khỏi làng và đi lên một hẻm núi rất cao, nơi mà Matsuri từng thấy trước đây. Cơn gió này thật sự phù hợp với Temari-san! Baki dẫn cô đến một cánh cửa lớn, khiến cô ngạc nhiên nhìn không chớp mắt. Anh ta gõ ba lần và đẩy cửa ra.

Bên trong dường như là một ngôi làng Cát phiên bản thu nhỏ, nhưng sạch sẽ hơn nhiều. Nó được làm bằng đá cẩm thạch trắng, với một cái ao ở giữa. Một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở bên cạnh cái ao, đôi tay nhăn nhúm cầm chiếc cần câu. Matsuri nhận ra ông ta ngay lập tức.

"Ebisu-jiisama!" Cô thở hổn hển, và Baki lấy tay che miệng cô.

Ebisu nhìn lên hai người mới đến, "Ồ, là Baki sao?"

"Vâng, Ebisu-sama." Baki gật đầu nói, "Tôi đến cùng với Matsuri, người đứng đầu đội y thuật làng Cát."

Matsuri cúi đầu.

"À." Ebisu gật đầu nói. "Cô gái nhỏ đã ở đó vào lần các ninja Konoha đến cứu Gaara-san."

“Nhỏ…” cô lẩm bẩm, và lại bị Baki bịt miệng mình.

"Vậy," Ebisu đứng lên. "Đã xảy ra chuyện gì thế, Baki?"

Người jounin đưa mảnh giấy cho vị trưởng lão và giải thích ngắn gọn. Điều này khiến anh ấy lo lắng… Nếu tất cả các Kage đều đến, điều đó có nghĩa là bao gồm cả Mizukage. Vì lí do nào đó, Mizukage-sama luôn coi thường Gaara. Temari đã đưa ra một ý tưởng mà cả Gaara và Kankuro đều đồng ý. Cô đã xem xét hồ sơ của Mizukage và phát hiện ra rằng ông ta đã trở thành Kage ở tuổi bốn mươi, trong khi Gaara trở thành Kazekage ở tuổi mười lăm. Cô ấy đã đi đến kết luận rằng Mizukage ghen tị với tuổi trẻ của Gaara. Đó có vẻ là một câu trả lời hợp lý, vì Gaara là Kage trẻ nhất trong số họ.

Ebisu đọc qua mảnh giấy, đôi mày dài nhướng lên vì thích thú, "Ồ, vậy à?" Ông đưa lại tờ giấy cho Baki và đi về phía cánh cửa. "Hai người hãy đi với ta. Ta nghĩ mình cũng sẽ tham dự lễ cưới, nhưng trước hết vẫn có một việc phải làm."

Baki và Matsuri liếc nhìn nhau trước khi đi theo ông.

Matsuri phải mất một lúc trước khi cô nhận ra rằng Ebisu đã dẫn họ đến nghĩa trang. Cô nhìn lên Baki, người đang nhắm mắt lại. Cô quay lại, nhìn thấy Ebisu đang đứng trước một ngôi mộ.

"Em sẽ đến làng Lá, nee-chan." Ông nói, đặt tay lên ngôi mộ. "Gaara-san sắp kết hôn. Chị vẫn nhớ cậu ấy đúng không? Em chắc chắn sẽ nói với cậu ấy rằng chị đã gửi lời chúc mừng!"

Matsuri cảm thấy nghẹn ngào. Chiyo-sama là em gái của Ebisu-sama và là người đã hy sinh mạng sống của mình để mang Gaara trở lại. Mọi người trong làng đều đến thăm ngôi mộ này thường xuyên, nhưng về sau vẫn chỉ còn lại Gaara. Một lần bất chợt khi cô trở về sau một nhiệm vụ, cô đã nhìn thấy người thầy của mình đang ngồi bên ngôi mộ, và anh ấy dường như đang uống một ly rượu sake nhẹ. Cô ấy thở dài.

"Chà," Ebisu nói khi quay lại đối mặt với họ. "Ta đã sẵn sàng rồi!"

"Bây giờ sao, Ebisu-sama?" Baki nói, có vẻ ngạc nhiên.

Ebisu gật đầu. "Đúng vậy! Dù sao thì chúng ta cũng sẽ mất ba ngày để đến đó. Giờ ta sẽ giao việc lại cho Sanada phụ trách."

Matsuri nhìn lên Baki, thấy anh ta trao cho cô một cái người gật đầu. Hai người đàn ông lớn tuổi bước đi chậm rãi, huyên thuyên vài ba câu chuyện với nhau. Matsuri bắt đầu bước theo sau, nhưng bỗng dừng lại. Cô quay về phía ngôi mộ, cúi đầu, rồi vội vã chạy theo Baki và Ebisu.

_______

Hinata kéo rèm cửa để ánh nắng ấm áp lọt vào phòng ngủ của cô. Cô mở cửa sổ và hít một hơi, tận hưởng bầu không khí trong lành trước khi thở phào vui vẻ. Hôm nay cô cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ, nhưng chính xác thì cô cũng không biết tại sao!

Cô rời khỏi phòng, buộc cao mái tóc dài thành kiểu đuôi ngựa và bước ra ban công. Cô phát hiện Gaara đang ngồi trên một cái cây ở sân trong, với cát của anh đang tạo dáng ngẫu nhiên trên không trung. Hinata nở một nụ cười nhẹ. Cô sẽ nói chuyện với anh ấy sau.

Cô bước xuống nhà để chuẩn bị bữa sáng cho mình, trước khi nhìn thấy một bát cơm được bày ra trên bàn. Gaara. “Hừm…” Cô ngồi xuống bàn, tò mò nghiên cứu những quả trứng.

Kankuro đã từ chối nấu ăn bất cứ khi nào Temari yêu cầu, và việc nấu ăn của Temari rất... kinh khủng. Nhưng cô chưa bao giờ thử bất cứ thứ gì Gaara tự làm.

Hinata thận trọng múc một muỗng cho vào miệng và đôi mắt cô sáng lên. Nó thật sự không tệ lắm. Nó không quá hoàn hảo, nhưng cũng không đến nỗi tệ! Rõ ràng nấu ăn là đặc sản của ba chị em làng Cát. Cô không khỏi cười thầm.

Cô hoàn thành bữa ăn trong vài phút và mang bát cơm đặt vào bồn rửa. Hinata nhanh chóng rửa sạch và dọn dẹp, trước khi quyết định đi dạo. Cô vẫn chưa nói chuyện với Gaara… Cô thật sự muốn biết anh ấy đã nghĩ về đêm qua.

Cô hơi đỏ mặt ngay sau khi ôm anh, và tự hỏi anh đã cảm thấy thế nào về điều đó. Cô cảm thấy… ừm, một cảm giác thực sự không thể diễn tả được.

Mặt trời chiếu xuống thảm cỏ xanh mướt rực rỡ khi Hinata đi dọc qua cánh đồng. Cô leo lên một trong những ngọn đồi và ngồi xuống, nhìn chăm chú vào thác nước. Nó chỉ đơn giản là quá đẹp! Mặt nước lấp lánh vỗ nhẹ vào hai bên bờ, khi những con chuồn chuồn cùng nhau nhảy múa trên đó.

Hinata thở dài, nhắm mắt lại và nằm xuống bãi cỏ mềm. Ánh nắng sưởi ấm làn da cô, khiến cô nở một nụ cười rạng rỡ. Quả thật mùa xuân là một mùa tuyệt vời.

Đột nhiên, một thứ gì đó bám vào đầu cô. Hinata ngạc nhiên ngồi dậy nhìn xung quanh, nhận ra rằng mình đang nghỉ ngơi gần một cây đào, và một trong những quả đào đã rơi khỏi cành và rơi ngay vào đầu cô.

Cô nhặt thứ trái cây có màu sắc rực rỡ lên và cảm nhận nó. Vỏ của nó mềm mại đến vô thực. Không có đốm nâu, có nghĩa là nó đã chín hoàn toàn. Cô cắn nhẹ một góc và mỉm cười. Nó thật ngọt ngào và ngon đến mức khó tin! Cô chưa bao giờ nếm trái đào tuyệt như thế này trước đây!

"Loại đào đặc biệt đó được gọi là trái cây tình yêu!"

Hinata nhảy dựng lên, trông thấy một bà lão chống gậy đang đi về phía cô.

Cô bật dậy. "Cháu xin lỗi! Cái cây này là của bà sao ạ? Cháu không biết rằng có người sống quanh đây!"

"Không, không đâu cô bé!" Bà lão vừa nói vừa ngồi xuống. Bà ấy ra hiệu cho Hinata ngồi bên cạnh. "Ta chỉ là khách du lịch, nhưng ta đã nhìn thấy loại đào này trước đây. Họ nói rằng nếu bạn ăn nó và sau đó người bạn thích ăn nó, cả hai sẽ yêu nhau ngay lập tức! "

"Có thật không ạ?" Hinata say mê nhìn quả đào nhỏ trên tay mình. Cô chớp mắt.

Bà lão gật đầu. "Đúng vậy, con yêu." "Bà ấy nhìn ra phía xa, mỉm cười. " Đó là người yêu của con?" Bà ấy hỏi.

Hinata nhìn theo hướng bà đang nhìn, trông thấy Gaara đang ngồi trên cái cây mà cô đã nhìn thấy trước đó. Cô kinh ngạc bật dậy đến mức làm rơi quả đào. "K-Không ạ!" Cô đỏ mặt. "Ý cháu là, cháu  sắp kết hôn với anh ấy, nhưng ... nhưng đó là một cuộc hôn nhân sắp đặt."

"À. Vậy sao!" bà lão chậm rãi. "Tình yêu có thể nảy nở ở bất cứ đâu cho dù bạn là ai. Không quan trọng rằng đó có phải là một cuộc hôn nhân sắp đặt hay không.  Ai biết được chứ! Một số người đã yêu vị hôn phu hoặc cô dâu được sắp đặt của họ." Bà mỉm cười.

Hinata cau mày. "Nhưng-"

Bà lão đứng dậy, hiền từ nhìn cô. “Loại trái cây đó có thể khiến cho cuộc hôn nhân hạnh phúc hơn,” Bà nói. “Hoặc hãy yêu theo lời trái tim mách bảo”. Bà quay lại và bắt đầu bước đi. "Hãy luôn lắng nghe trái tim của con, con yêu!"

_______

"Thấy không Lee?" Shikamaru thì thào, nhếch mép. "Quả đào kia có thể khiến người ta yêu nhau!"

"Thật ư!?" Lee kêu lên. "Nhưng không phải mọi người chỉ yêu khi họ thực sự muốn sao? Ý tớ là, đó chính là tinh hoa của tuổi trẻ và tình yêu là tất cả đối với chúng ta!" Những giọt nước mắt kịch tính bắt đầu rơi khỏi đôi mắt đen của anh.

Shikamaru lắc đầu. "Đồ ngốc, chúng ta được lệnh phải khiến Hinata và Gaara yêu nhau bằng mọi giá! Vậy nên phải khiến Gaara ăn- "

"Chúng ta có thể đưa nó cho cậu ấy!" Lee đề nghị.

Shikamaru cau mày nhìn đồng đội của mình. "Lee, chúng ta đã được bảo là không được để Gaara và Hinata phát hiện ra, phải không?"

"Đúng."

“Vậy thì, làm thế quái nào chúng ta có thể đưa nó trực tiếp cho Gaara!?" Anh gầm gừ.

Lee cười toe toét. "Thuật biến hình!" cậu háo hức thì thầm.

Shikamaru ngồi đó vài phút, trước khi suy ngẫm về những gì Lee đã nói. Đúng vậy nhỉ! Họ sẽ đợi cho đến khi Hinata đi dạo hoặc đi đâu đó và một trong số hai người sẽ thi triển thuật biến hình, biến thành Hinata, và bắt Gaara ăn quả đào! "Lee, cậu thật là xuất sắc!"

"Đương nhiên là…. Chờ đã, gì cơ!?"

"Phải!" Shikamaru nói, nhìn Hinata từ cành cây gần đó. "Thuật biến hình, tại sao tớ lại không nghĩ ra nó sớm hơn chứ!"

Lee đỏ mặt, vẫn cười toe toét.

“Trái cây của tình yêu…” Shikamaru khẽ nói. “Chắc chắn đó là cách mà chúng ta gắn kết họ với nhau!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro