Chương 41. Thử thách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

Những hòn than từ đen chuyển sang màu trắng xám, là ngọn lửa âm ỉ nhưng lại rất dữ dội. Nhìn bề mặt có thể thấy nhẹ nhàng nhưng khi đặt chân lên đó rồi, sẽ như là ngàn mũi kim châm.


Sáng sớm, những tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ hắt vào căn phòng tạo nên luồng ánh sáng ẩn hiện. Nắng mới đem lại cảm giác khá dễ chịu sau những ngày âm u vừa rồi. Hạnh Nguyên thư thái dùng bữa trong phòng ăn, bên cạnh có đầy đủ những người phục vụ khi cô cần.

"Tiểu thư, cô dùng thêm chứ ạ?" Người giúp việc vội vàng hỏi lại khi thấy Hạnh Nguyên buông đũa, cô quay sang mỉm cười.

"Tôi no rồi, không ăn được nữa đâu."

"Nhưng..., ông chủ đã căn dặn."

"Vậy thôi, lát tôi đói sẽ kêu chị mà." Hạnh Nguyên nói rồi cất bước rời khỏi phòng ăn, người giúp việc mang cho cô một ly nước hoa quả tráng miệng. Cô nhìn họ mà chỉ biết cười trừ, cứ như thế này không muốn tăng cân cũng không được.

Hạnh Nguyên nhàn nhã xem tạp chí, lúc sau lại chuyển qua xem tivi, đến gần trưa mới chợt nhớ ra một việc quan trọng.

"Đúng rồi, Hạo Quân đâu, sao tôi không thấy cậu ấy?"

"Ông chủ đã ra ngoài từ sớm rồi ạ." Người giúp việc kính cẩn đáp lại, Hạnh Nguyên gật đầu rồi toan bước lên lầu thì bắt gặp Đinh Tiểu Huyên – trợ lý thân cận của Lương Hạo Quân. Cô hơi ngạc nhiên, Đinh Tiểu Huyên là cánh tay phải của bạn cô, nếu ra ngoài vì việc làm ăn thì không thể không mang theo cô ấy.

"Lý tiểu thư!" Đinh Tiểu Huyên nhìn thấy Hạnh Nguyên liền cất tiếng chào, cô nhìn cô ấy môi khẽ cười.

"Trợ lý Đinh, tôi nghe nói Hạo Quân phải đi công chuyện, cô không đi cùng cậu ấy sao?"

"Tôi còn việc khác phải xử lý, Lý tiểu thư có cần tôi giúp gì không?" Cách nói chuyện của Đinh Tiểu Huyên vẫn khách sáo như thường lệ, Hạnh Nguyên biết cô ấy sẽ chẳng nói thật nên cũng không muốn kéo dài cuộc nói chuyện. Cô lên phòng của mình, lấy điện thoại và gọi cho Tâm Chinh. Dù cô không thực sự chắc chắn nhưng vẫn cứ phải thử, Hạnh Nguyên chỉ hy vọng là mình đã suy nghĩ quá nhiều và chuyện sẽ không nghiêm trọng đến mức như thế.

Trong khi đó tại một bãi đất trống ở phía tây thành phố, Minh Hải cùng Lương Hạo Quân đang có mặt ở đây sau khi rời khỏi Sun. Tâm Chinh cũng đi theo nhưng cô chỉ có thể đứng ở một góc quan sát và không làm được gì khác. Minh Hải nhìn Lương Hạo Quân rồi lại nhìn chướng ngại trước mặt, lòng bỗng thấy thanh thản.

Lương Hạo Quân mang vẻ đạo mạo tự tin nhìn Minh Hải, khóe môi khẽ cười. Đáng lý ra đây không phải là chuyện của anh, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh làm một việc thừa thãi. Nhưng anh với Hạnh Nguyên không chỉ là bạn, cô chính là ân nhân của anh. Ngày xưa, nếu không có cô thì sẽ không thể nào có một Lương Hạo Quân mạnh mẽ và thành công như ngày hôm nay. Chính vì lẽ đó, anh không thể nào giương mắt nhìn cô phải chịu đau đớn. Những gì cô phải chịu thì người nói yêu thương cô cũng phải cùng gánh lấy, vậy mới đúng nghĩa là cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.

"Thế nào, anh có thể làm được chứ?!"

Lời nói thách thức lại có chút mỉa mai của Lương Hạo Quân không làm Minh Hải khó chịu, anh mỉm cười rồi cúi xuống tháo giày của mình ra. Phía trước kia chính là con đường lửa đang cháy hừng hực, chỉ cần chạm nhẹ vào nó thôi cũng đủ bỏng rát. Những hòn than từ đen chuyển sang màu trắng xám, là ngọn lửa âm ỉ nhưng lại rất dữ dội. Nhìn bề mặt có thể thấy nhẹ nhàng nhưng khi đặt chân lên đó rồi, sẽ như là ngàn mũi kim châm.

Chứng kiến vẻ bình thản của Minh Hải chỉ càng khiến Lương Hạo Quân thêm thích thú, anh lùi về phía sau một đoạn, nhàn nhã chứng kiến "trò chơi" bắt đầu. Minh Hải nhìn Lương Hạo Quân đầy thiện chí, đoạn quay về với con đường lửa, tròng mắt màu cà phê ẩn hiện nét dịu dàng.

Nếu chỉ cần đi hết con đường này là đến được bến bờ hạnh phúc, anh sẽ không mảy may nghĩ ngợi. Chỉ cần là được ở bên cô, dù khó khăn trắc trở nào anh cũng sẽ vượt qua.

"Minh Hải!!!"

Khi mà chân Minh Hải chỉ còn chút xíu nữa là chạm xuống những viên than nóng rực kia thì giọng nói của Hạnh Nguyên vang lên, vội vã và lo lắng. Đứng đây có thể trông thấy cô đang đi đến một cách nhanh chóng như thế nào, mồ hôi lấm tấm rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Hạnh Nguyên!"

"Minh... Hải..." Đúng lúc Hạnh Nguyên đi đến nơi, giọng nói đứt quãng vì thở gấp nhưng lại bị cận vệ của Lương Hạo Quân ngăn lại. Cô dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được hai người đàn ông cao to vạm vỡ đó, đành đứng yên tại chỗ. "Sao anh lại làm như vậy, em không cần, anh mau quay lại đây đi."

"Hạnh Nguyên!" Tâm Chinh từ phía xa chạy đến kéo Hạnh Nguyên lại, nhìn bạn ánh mắt cảm thông. Hạnh Nguyên lúc này càng cảm thấy bất lực hơn, vùng vằng thoát khỏi cánh tay Tâm Chinh.

"Mau buông tớ ra, sao cậu lại để cho Lương Hạo Quân làm chuyện này cơ chứ?!"

"Tớ..."

"Hạnh Nguyên, cậu quên những gì đã nói với tôi rồi sao?" Trong lúc Tâm Chinh còn đang ngập ngừng thì Lương Hạo Quân bước đến chỗ cả hai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hạnh Nguyên. Đột nhiên trong cô có một cảm giác kì lạ, Hạnh Nguyên ngây ra một lúc, thôi không giãy dụa nữa. Tâm Chinh nắm chặt cánh tay bạn, tay còn lại đặt lên vai như một lời động viên.

"Nhưng... cũng không đến mức cậu phải làm thế này?!"

"Đừng có bênh vực anh ta nữa, dù sao thì cậu không thay đổi được đâu, đau khổ cậu phải nhận như thế này đâu đã đủ."

Hạnh Nguyên nhìn Lương Hạo Quân bằng cái nhìn bất lực, nước mắt đã trực trào trên khóe mi. Cô hướng về phía Minh Hải, cố hít vào thật sâu để ngăn mình bật khóc.

Minh Hải vào lúc này đã đặt chân lên con đường than rực lửa, cảm giác bỏng rát bủa vây lấy anh. Không chỉ là nơi bàn chân mà toàn thân anh cũng đau đớn. Mặc dù vậy Minh Hải vẫn không bỏ cuộc, từng bước từng bước chinh phục mọi khó khăn. Anh biết tất cả mọi thứ là anh phải chấp nhận, để cùng sẻ chia với cô. Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ được ở bên Hạnh Nguyên, anh không ngại gì cả. Chỉ cần được ở cạnh cô, bắt anh làm gì anh cũng không một lời oán trách.

"Khoan đã." Minh Hải đi được một nửa thì Hạnh Nguyên đột ngột lên tiếng, cô thoát khỏi Tâm Chinh và hai người cận vệ của Lương Hạo Quân, chạy nhanh về phía "con đường lửa". "Anh đã quyết tâm như vậy thì để em đồng hành cùng anh."

"Không, Hạnh Nguyên."

"Hạnh Nguyên, cậu đang làm gì đấy?"

"Mau buông tôi ra." Hạnh Nguyên đang tính cởi giày ra thì bàn tay của Lương Hạo Quân níu chặt lấy cánh tay cô, cô hét lên một cách khó chịu. "Đây là sự lựa chọn của tôi, dù kết cục thế nào thì tôi cũng sẽ tự mình gánh lấy."

Xèo... Xèo...

Trong lúc Hạnh Nguyên còn đang tranh cãi thì bỗng nghe thấy những âm thanh lạ xung quanh, cô vội vàng quay ra nhìn thì thấy chỗ Minh Hải đang đứng hai người cận vệ đang đổ nước rồi trải bìa cứng lên đó. Mất vài giây để bộ não thông suốt vấn đề, Hạnh Nguyên sau đó ngay lập tức xô Lương Hạo Quân ra, chạy đến kéo Minh Hải thoát khỏi "biển lửa". Vì đã đứng trên than nóng khá lâu nên chân Minh Hải dường như không còn vững, bước ra ngoài anh loạng choạng ngã nhào xuống đất. Hạnh Nguyên quỳ xuống bên cạnh, nước mắt đã bắt đầu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Minh Hải nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt lệ lấp lánh, dù đau đớn vẫn cố gượng cười.

"Anh thật ngốc?!"

Hạnh Nguyên vừa dứt lời thì Minh Hải đã mạnh mẽ kéo cô vào lòng, nước mắt cô rơi ướt đẫm vai áo anh. Minh Hải mỉm cười một cách hạnh phúc, siết chặt vòng tay đang ôm người con gái kia. Hạnh Nguyên cũng vòng tay ra sau chạm vào lưng anh, ánh mắt ánh lên niềm vui.

Cuối cùng, sau bao thử thách, hai người yêu nhau đã được ở bên nhau. Mãi mãi.

"Hạnh Nguyên, xin lỗi vì quãng thời gian vừa qua anh đã khiến em phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng anh thực sự rất yêu em, anh không thể sống thiếu em. Hứa với anh, đừng rời xa anh, hãy cho anh cơ hội để chăm sóc em suốt cuộc đời này, được không?"

"Hải..." Hạnh Nguyên lại không ngăn được nước mắt thôi rơi khi nghe những lời chân thật của Minh Hải, cô nhìn sâu vào mắt anh, tròng mắt màu cà phê ấm áp dịu dàng luôn thu hút cô một cách kì lạ. Hạnh Nguyên chầm chậm tiến gần về phía Minh Hải, trao cho anh một nụ hôn say đắm. Đó chính là câu trả lời của cô, dù có bao nhiêu năm thì tình yêu cô dành cho anh vẫn luôn như vậy, tha thiết thủy chung.

Minh Hải sau đó được đưa về khách sạn để chăm sóc vết thương, Hạnh Nguyên cẩn thẩn rửa sạch rồi bôi thuốc cho anh. Dù đau nhưng trên môi Minh Hải luôn nở nụ cười, đơn giản vì anh biết từ lúc này đây anh sẽ không bao giờ xa cô.

Cộc... Cộc...

Hạnh Nguyên vừa dìu Minh Hải nằm xuống giường nghỉ ngơi thì có tiếng gõ cửa, cô cất bông băng rồi đi ra ngoài. Đứng trước mặt Hạnh Nguyên lúc này là Lương Hạo Quân, trông anh luôn toát ra sự bí hiểm khó đoán biết. Lương Hạo Quân không nói gì, quay lưng bước đi. Hạnh Nguyên hiểu ý liền đi theo, hai người đến hành lang và trò chuyện.

"Hạo Quân, tôi biết những việc cậu làm đều là muốn tốt cho tôi. Tôi rất cám ơn vì điều này, cả thời gian trước đó cậu đã chăm sóc cho tôi nữa. Nhưng tôi thực sự rất yêu Minh Hải, dù có làm thế nào thì tôi cũng chẳng thể rời bỏ anh ấy được."

Lương Hạo Quân liếc mắt nhìn về phía Hạnh Nguyên, cô hơi giật mình vì sự sắc lạnh đi kèm trong đó. Cô thôi không nhìn anh, hướng đôi mắt thuần khiết về chỗ khác. Lương Hạo Quân quay đi, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Cậu... có gì mà phải sợ sệt như thế chứ?"

"... Sao?!"

"Không phải chúng ta là bạn à, tôi có làm thế nào thì cũng đâu bằng được quyết định của cậu. Cậu đã lựa chọn như vậy rồi tôi còn có thể làm gì nữa chứ?!" Lương Hạo Quân dù giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa trong đó lại tràn đầy tình cảm yêu thương. Hạnh Nguyên quay lại nhìn bạn, cảm động không nói thành lời. "Tôi chỉ mong là cậu sẽ luôn được hạnh phúc, hãy trân trọng người bên cạnh mình, đừng để sau này phải tiếc nuối, sẽ không có cơ hội để quay đầu đâu."

"Tôi hiểu... Cám ơn cậu nhiều, Hạo Quân." Lương Hạo Quân gật đầu với Hạnh Nguyên rồi xoay người bước đi. Cô nhìn theo bóng dáng bạn, có cảm giác nỗi cô đơn luôn bao trùm lên người anh, lấy hết dũng khí mới tiếp tục. "Cậu cũng phải hạnh phúc đấy, đừng cố chấp nữa, tôi biết là cậu vẫn có thể làm lại, đừng để mọi thứ trôi qua một cách đáng tiếc như vậy."

Lương Hạo Quân chỉ dừng lại đôi chút khi giọng nói của Hạnh Nguyên vang lên xong anh bước nhanh vào thang máy. Hạnh Nguyên khẽ lắc đầu, nếu có thể làm điều gì đó, cô nguyện làm tất cả để bạn cô có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong Minh Hải liền kéo Hạnh Nguyên lên giường nằm sát cạnh mình, cô muốn làm gì anh cũng không cho. Hạnh Nguyên lườm yêu anh nhưng rồi cũng chiều theo, chui rúc trong lòng Minh Hải mà tận hưởng cảm giác yêu đương.

Minh Hải cười một cách thỏa mãn, thi thoảng lại quay sang hôn nhẹ lên trán cô, con tim đập rộn ràng khó tả. Bầu không khí cứ thế trôi qua trong sự yên lặng, mãi sau Minh Hải mới phá vỡ nó.

"Hạnh Nguyên, cảm ơn em đã cho anh cơ hội được yêu và chăm sóc em. Anh cảm thấy mình như là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới vậy."

Hạnh Nguyên hơi ngẩng lên nhìn anh, có chút gì đó khó hiểu trong đáy mắt cô. Cô đang định đáp lời thì bị ngăn cản bằng một nụ hôn, anh như muốn nuốt trọn ô-xi của cô, mãi đến khi biết là cô không chịu nổi nữa mới buông tha. Hạnh Nguyên khó nhọc lấy lại hơi thở, nũng nịu trách mắng.

"Anh lúc nào cũng vậy không à!"

Minh Hải càng cười hơn khi nghe cô nói mấy lời này, quả thật đâu có mấy khi cô thể hiện tình cảm rõ như vậy. Anh lại kéo cô sát vào mình hơn, thì thầm vào tai cô một cách nghiêm túc.

"Anh yêu em, cám ơn em vì đã mang thai con của anh."

"... Anh... sao lại biết?"

"Thần đến tìm anh, là cậu ta nói, nếu không em còn định giấu anh đến bao giờ?" Hạnh Nguyên có phần bất ngờ trước tiết lộ của Minh Hải, cô ngồi hẳn dậy, vẻ khó xử hiện rõ trên khuôn mặt.

"Thật ra em không phải cố ý không nói cho anh biết, chỉ là lúc phát hiện mình có thai em thực sự bối rối. Sau này dù đã đưa ra quyết định nhưng vì phía trước vẫn còn quá nhiều thử thách nên em không muốn anh vì thế mà lo lắng. Dù có ra sao thì lựa chọn của em vẫn luôn là tin tưởng."

"Nhưng sự thật là anh rất đau lòng, thời gian qua anh không thể ở bên chăm sóc cho hai mẹ con em, nếu như em và con có chuyện gì cả đời này anh sẽ sống không yên."

"Đừng nói như vậy chứ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa em cũng nhất định bảo vệ con đến cùng vì em biết đây là minh chứng cho tình yêu của chúng ta."

Minh Hải đối diện với người con gái trong sáng thuần khiết này yêu thương không thể nói hết, chỉ biết dịu dàng mà ôm lấy cô vào lòng. Từ khi quen biết nhau đến giờ, cô đã hy sinh cho anh quá nhiều, những việc anh làm cho cô lại chưa được bao nhiêu. Nhưng thời gian của cả hai vẫn còn, chính vì thế anh có thể tự tin vào việc bản thân sẽ mang lại cho cô một cuộc sống tốt đẹp, không cần lo toan hay suy nghĩ gì nữa. Như lời anh đã từng hứa, cả cuộc đời anh sẽ luôn dành cho cô.

"Mà đúng rồi, anh Trác Thần về nước khi nào vậy, sao anh ấy không đến tìm em?"

"Lúc sáng anh đang ngồi chờ Tâm Chinh thì cậu ta xuất hiện, đưa cho anh những tài liệu về em. Sau khi Lương Hạo Quân đến thì cậu ta rời đi, khi nãy anh có nhận được tin nhắn báo là cậu ta đã về Đức có công chuyện."

Minh Hải vuốt nhẹ mái tóc của Hạnh Nguyên, chậm rãi giải thích. Cô gật đầu hiểu ý, tựa vào vai anh rồi khẽ nhắm mắt lại. Minh Hải cúi xuống nâng cằm Hạnh Nguyên lên rồi ngay lập tức tấn công đôi môi gợi cảm của cô. Hạnh Nguyên ngoài việc đáp trả thì đâu thể làm gì khác, cứ như vậy liên tiếp sau đó là những nụ hôn triền miên, ngọt ngào xen lẫn cuồng nhiệt. Môi anh cứ cuốn lấy môi cô, như để bù đắp những ngày thiếu thốn đã qua. Nhớ nhung hòa quyện đắm say, hai trái tim hợp thành một nhịp, cùng nhau trải qua những giây phút thăng hoa tuyệt vời.

Buổi tối tháng ba ở thành phố B vốn dĩ chỉ là một ngày bình thường nhưng với Minh Hải và Hạnh Nguyên, đây mới là lúc bắt đầu cho câu chuyện tình lãng mạn của cả hai. Bỏ qua những sóng gió thử thách, giờ đây hai người đã có thể yên tâm chung tay xây đắp hạnh phúc của chính mình. Con đường gập ghềnh khó đi nhưng chỉ cần tay nắm chặt tay, cùng chung lý tưởng, phía trước sẽ luôn là ánh sáng nhiệm màu.

Dù đã yêu hay chưa từng yêu, hãy cứ tin là như thế.

Trên thế gian này luôn có một người dành riêng cho bạn, cho dù là khó khăn cách trở, chỉ cần đi cùng người ấy, cánh cửa hạnh phúc sẽ luôn mở ra.

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro