Chương 40. Gieo gió gặt bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

Mặc dù là không nói với anh nhưng cô vẫn giữ lại đứa bé, điều này chứng tỏ cô vẫn yêu anh, tình cảm này luôn khăng khít bền vững. Nếu đã là như vậy thì anh cần phải trân trọng và chứng tỏ cho cô biết là cô không hề đặt niềm tin sai chỗ, anh sẽ mãi ở bên và chăm sóc cho cô, suốt cuộc đời này sẽ luôn là như thế.


Vốn đã định rời khỏi nhà họ Thẩm vì việc lợi dụng Thẩm Minh Hiên để uy hiếp Minh Hải không thể đạt được, ông Kiều càng thấy khó chịu khi Minh Hải lại nhất quyết không để ông đi. Ông liếc nhìn anh, vẻ mặt cố tỏ ra không quan tâm vì kì thực giờ tâm trí ông cũng không sẵn sàng đón nhận thêm bất cứ thông tin gây sốc nào nữa.

"Còn gì để nói nữa đây?" Đối mặt với thái độ chán ghét của ông Kiều, Minh Hải vẫn bình thản đối đáp, anh cười một cách lịch sự.

"Thật ra, cháu lúc đầu là định giữ im lặng, dù gì hai gia đình cũng có mối thân tình. Nhưng con gái chú lại chẳng hề biết điều, hết lần này đến lần khác sai trái."

Cả ông Kiều lẫn Kiều Gia Nhi đều quay lại nhìn Minh Hải, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu. Kiều Gia Nhi trợn trừng mắt, từ tốn đi đến chỗ anh, vẻ mặt có chút thách thức.

"Kiều Gia Nhi, tôi đã cho cô lựa chọn rồi, nhưng đường bằng phẳng cô không đi lại cứ chọn đường gập ghềnh khó khăn. Tôi cũng đã cảnh tỉnh nhưng cô đều bỏ ngoài tai, vì thế kết cục ngày hôm nay là do cô, đừng trách tôi quá đáng."

"Minh Hải?!" Nghe những lời Minh Hải nói khiến Kiều Gia Nhi vừa lo lắng vừa sợ hãi, đôi bàn tay cô ta bất chợt nắm chặt lại đến nỗi gân xanh nổi rõ mồn một. Mặc dù là không biểu hiện ra quá rõ nhưng giọng nói của Kiều Gia Nhi nếu tinh ý sẽ nhận ra sự run sợ trong đó. "Anh muốn nói gì chứ?"

Minh Hải nhìn khắp một lượt những người đang có mặt ở phòng khách rồi mới chậm rãi cất tiếng.

"Tôi sẽ cho mọi người biết con người thật của cô là như thế nào."

Những lời của Minh Hải khiến ai nấy đều tỏ ra bất ngờ, trước nay họ đều thấy Kiều Gia Nhi là một cô gái xinh xắn đáng yêu, nay lại sắp được biết mặt khác của cô ta, không ai là không mong chờ. Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, tuy nhiên điểm chung vẫn là tò mò không biết điều Minh Hải sắp nói là gì?

"Hải à, rốt cục thì Gia Nhi đã làm gì vậy?"

"Shirley, cô còn nhớ cái lần cô trở về thành phố B chứ? Ngày đó vì biết chuyện giữa tôi và Hạnh Nguyên mà cô đã gọi điện kể lể với mẹ tôi, lợi dụng tình cảm mẹ tôi dành cho cô để khiến mẹ tôi phải lặn lội về gặp Hạnh Nguyên. Cô còn rất thông minh, mau chóng rời đi, coi như chuyện mẹ tôi về không hề liên quan đến cô. Đừng nghĩ là tôi không biết gì cả, mọi hành động của cô tôi đều nắm rõ nhưng không nói ra vì vẫn muốn cho cô một con đường để rút lui. Nào ngờ cô càng lún càng sâu, sai lại càng thêm sai. Đã nhờ mẹ tôi gây áp lực rồi cô vẫn chưa yên tâm, thậm chí còn thuê người giả mạo là do mẹ tôi ủy thác đến dùng tiền đuổi Hạnh Nguyên đi. Thêm nữa, để triệt hết đường đi của cô ấy, cô còn gây sức ép để bố cô phải cho thôi việc thiết kế tài năng của mình."

Giọng nói lạnh lẽo của Minh Hải khiến cho Kiều Gia Nhi tim đập thình thịch, mồ hôi lấm tấm chảy trên trán cô ta. Cô ta run run nhìn quanh, tất cả mọi người đều đang tập trung ánh nhìn về phía Kiều Gia Nhi. Ngay cả ông bà Kiều cũng nhìn cô ta, dường như không tin con gái mình lại có thể làm ra những chuyện như thế.

"Hải, chuyện con nói là thật ư?" Bà Cố Di An ngạc nhiên hỏi lại con trai, Minh Hải không đáp lại bà, anh vẫn đang chăm chú theo dõi sự biến đổi trên khuôn mặt Kiều Gia Nhi. Lúc này đây mặt cô ta trắng bệch, hai bàn tay nắm chặt đến mức hằn lên những vệt tím. Hơi thở có phần khó nhọc, Kiều Gia Nhi gần như không thể dùng lời nào biện minh cho mình.

"Tôi nói không sai chứ, Kiều Gia Nhi? À, tiện đây cũng phải nói luôn, giữa tôi và cô vốn chẳng xảy ra chuyện gì cả, vì thế cô không thể nào mang thai được."

"Shirley, chuyện này là như thế nào?" Bà Kiều giật mình hỏi con gái, ngày hôm nay đến đây cũng là do Kiều Gia Nhi đem chuyện cô ta đã có thai ra nói với ông bà Kiều, khiến họ dù không muốn cũng đành phải đến nhà họ Thẩm để làm cái chuyện mất mặt này.

"Anh ta đang nói linh tinh, chỉ là chối bỏ trách nhiệm thôi mà mẹ." Kiều Gia Nhi vẫn cố chấp không chịu nhận mình sai, khóe mi cô ta đã lấp lánh nước mắt. Bà Kiều hoài nghi nhìn sang ông Kiều, ông đứng đó cố gắng chắp nối lại một loạt sự kiện vừa được nghe, lòng bỗng thấy thất vọng.

"Đến lúc này cô còn mù quáng như vậy sao? Hôm đó tôi không hề say, vì biết cô đang ở King's nên tôi cố tình sắp xếp một màn kịch, chủ yếu là để thuận lợi trong việc sau này chấp thuận yêu cầu kết hôn của cô. Lúc cô đi ra phía ngoài gọi quản lý, tôi đã hy vọng rằng cô sẽ đưa tôi về nhà hoặc chí ít là để tôi ngủ lại khách sạn. Nào ngờ cuối cùng vẫn là tôi quá tự tin, cô đã lựa chọn phương án mà tôi không hề muốn."

"Anh... anh đừng có ăn nói hàm hồ bôi nhọ danh dự của tôi. Anh có chứng cứ gì hay từ nãy giờ chỉ nói suông thôi."

"Nếu cô đã muốn thì đây." Minh Hải khẽ cười rồi mở điện thoại ra, Thẩm Minh Hy vội vàng cầm lấy. Trong di động có một loạt ảnh, tấm nào cũng có mặt Kiều Gia Nhi. Cô ta tức đến đỏ cả mắt nhưng trước sự việc đang diễn ra, lại câm lặng không còn điều gì để phủ nhận nữa. Thẩm Minh Hy nhìn Kiều Gia Nhi lắc đầu ngán ngẩm, cô ta còn định cố vớt vát mọi chuyện thì ông Kiều nãy giờ không nói gì bỗng lên tiếng.

"Cái này... đây không phải sự thật. Tôi..."

"Thôi đủ rồi."

"Bố...?!"

"Như vậy còn chưa đủ mất mặt sao, đi về." Ông Kiều tức giận hét lên khiến Kiều Gia Nhi giật mình, những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má cô ta. Sau đó Kiều Gia Nhi khóc nức nở chạy đuổi theo bố mẹ, không còn quan tâm đến hình tượng của bản thân.

Nhà họ Kiều rời đi rồi, Minh Hải lúc này mới thấy tảng đá trong lòng được trút xuống. Cuối cùng thì mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm, anh sẽ nhanh chóng được trở về và gặp cô, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là đủ khiến anh mỉm cười.

Thẩm Minh Hy nhìn ra tâm trạng của em trai, cười tươi đi đến đặt tay lên vai anh.

"Làm tốt lắm em trai nhưng em đã điều tra Kiều Gia Nhi từ khi nào vậy?"

Câu hỏi của Thẩm Minh Hy liền thu hút ánh mắt của ông bà Thẩm, mọi người tất nhiên là vẫn còn rất thắc mắc về câu chuyện vừa được nghe. Minh Hải nhìn chị gái mình, từ tốn giải thích.

"Em cũng chưa từng nghĩ sẽ làm điều đó, khi nãy có người gửi tin nhắn cho em, rồi còn gửi đến mấy tấm ảnh."

"Thật không thể ngờ con bé đó vốn hiền lành vậy mà lại có thể làm ra những việc quá đáng như thế." Ông Thẩm lắc đầu thất vọng, bà Cố Di An ngồi bên cạnh cũng chưa hết nỗi bần thần. Từ trước đến nay bà thương Kiều Gia Nhi như con gái, lúc nào cũng mong cô ta sẽ trở thành dâu của mình, nay được chứng kiến bộ mặt thật của cô ta, mọi thứ dường như đều sụp đổ.

"Mà đúng rồi, ai là người đã gửi tin nhắn cho em? Với cả chuyện của chị hai, tại sao tổng giám đốc Trình và tập đoàn JK lại biết mà nhúng tay vào?"

"Chuyện tin nhắn thì em chưa rõ, còn về tập đoàn JK, bạn thân của Hạnh Nguyên chính là chị dâu của Trình Hoằng Vũ."

"Bạn thân của Hạnh Nguyên?... Nghĩa là cô gái lần trước đến đây, cô ấy với Hạnh Nguyên là bạn?! Nếu thế thì hợp lý quá rồi." Thẩm Minh Hy sau khi lắp ghép mọi vấn đề liền nở một nụ cười, quay sang phía bố mẹ mình kể rõ sự tình. Ông bà Thẩm chăm chú lắng nghe, những vấn đề chưa hiểu dần dần được thông suốt.

"Hải!" Ông Thẩm cất tiếng gọi, Minh Hải nhìn về chỗ bố, im lặng lắng nghe. "Chuyện của con, hãy làm những gì con muốn đi."

Dứt lời ông Thẩm đứng lên rời khỏi phòng khách, bà Cố Di An nhìn theo chồng rồi lại nhìn con trai, định nói gì đó rồi lại thôi. Bà khẽ thở dài rồi cũng rời đi theo chồng. Thẩm Minh Hy thấy thái độ bố mẹ như vậy liền vui vẻ chúc mừng Minh Hải đã vượt qua sóng gió, giờ có thể tận hưởng hạnh phúc.

"Kiên trì sẽ có được thành công mà, chị luôn tin tưởng vào em, hạnh phúc đã có được rồi hãy gắng mà nắm bắt."

"Cám ơn chị." Minh Hải gật đầu nói với chị gái, khi anh tính rời đi thì Thẩm Minh Hiên bất ngờ xuất hiện trước mặt, anh hơi nhíu mày nhưng thái độ vẫn tỏ ra bình thường.

"Hải... cám ơn chú!" Sau rất nhiều năm, lần đầu tiên Thẩm Minh Hiên nói với Minh Hải được một câu tử tế. Ban đầu khi thấy em trai tuyệt tình không chịu giúp đỡ cô đã rất giận nhưng sau khi nghe rõ được mọi chuyện, cô biết mình cần phải cảm ơn em trai. Dù đây không phải là tính cách của cô nhưng dù sao thì cũng nhờ có Minh Hải cô mới vượt qua được ải này.

Minh Hải thấy chị gái như vậy thì có chút ngạc nhiên, tuy vậy khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh như không. Anh trầm ngâm một hồi, gật đầu nói với chị mình.

"Không có gì, chỉ cần chị chú tâm làm ăn đừng để bố mẹ phải lo lắng nữa là được rồi."

Nói xong liền lên phòng sắp xếp đồ đạc trở về thành phố B, việc Minh Hải muốn nhất lúc này là được ôm Hạnh Nguyên vào lòng, kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện, ngoài ra anh không quan tâm đến điều gì khác nữa.

...

Tối ngày hôm sau Minh Hải đã có mặt tại thành phố B, anh tức tốc đến nhà Tâm Chinh vì suốt từ lúc ở Los Angeles anh đã không thể liên lạc với Hạnh Nguyên. Điện thoại cô luôn ở chế độ hộp thư thoại, chính vì thế anh mới phải gấp rút đến tìm bạn thân của cô. Cánh cửa vừa mở ra, Tâm Chinh nhìn Minh Hải thoáng chút ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức lấy lại sự tự tin vốn có, mỉm cười thân thiện.

"Chào Sophia, Hạnh Nguyên đâu rồi, tôi muốn gặp cô ấy."

"Tạm thời Hạnh Nguyên có việc phải rời thành phố B, giờ cũng muộn rồi anh hãy về đi, mai tôi sẽ kể rõ mọi chuyện cho anh."

Minh Hải nghe Tâm Chinh nói lòng đầy nghi hoặc nhưng lại chẳng thể hỏi thêm vì Tâm Chinh dường như không muốn nói quá nhiều. Anh hơi nhíu mày, gật đầu rồi quay về. Tâm Chinh nhìn theo bóng dáng Minh Hải, trong lòng chợt thấy khó xử. Kể từ ngày quen biết, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy anh lẻ loi và cô đơn đến vậy, người đàn ông luôn lạnh lùng cao ngạo ngày nào giờ thay đổi quá nhiều, chỉ thấy sự đơn độc đến thương hại.

Sáng hôm sau ngay từ sớm Minh Hải đã đến Sun. Vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, anh gọi cho mình một ly cafe và lặng lẽ chờ đợi. Gần một tiếng trôi qua mà người cần phải xuất hiện vẫn chưa thấy đâu, Minh Hải có phần sốt ruột nhưng lại không thể liên lạc. Đúng lúc ấy thì tiếng chuông gió vang lên leng keng, vị khách vốn thân quen mà dường như lại xa lạ dần hiện ra.

"Chào cậu."

Lăng Trác Thần vừa bước vào Sun đã nhìn thấy ngay Minh Hải, anh liền đi đến. Lăng Trách Thần kéo ghế ra và ngồi xuống, hơi cười nhìn cậu bạn thân của mình. Minh Hải nhíu mày nhìn bạn, có cảm giác là anh không mong chờ lắm cuộc gặp gỡ này.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

"Tôi nghĩ có chuyện tôi nên nói với cậu." Lăng Trác Thần vẫn giữa cho mình một phong thái lịch lãm, ánh mắt chân thật chứ không lạnh lẽo như trước. "Lúc trước tôi tự thấy mình không sai, cậu khiến em gái tôi tổn thương thì cậu đáng phải nhận cú đánh đó. Nhưng sau đấy tôi mới biết là cậu cố tình làm vậy để buộc Hạnh Nguyên phải ra mặt, tôi thực sự vẫn không đồng tình với cậu được. Tuy thế giờ đã biết là cậu thật lòng, tôi với cậu lại chơi với nhau lâu như vậy rồi, có giận thì cũng không thể giận mãi. Tôi biết tình cảm Hạnh Nguyên nó dành cho cậu, dù anh em tôi xa cách nhưng tính cách con bé như thế nào tôi rất hiểu, nếu không quá yêu cậu thì nó sẽ không bao giờ nhẫn nhục hy sinh nhiều như thế. Chỉ mong là cậu trân trọng và đừng đánh mất tình cảm này."

Lăng Trác Thần nói một tràng dài, lời nào cũng đầy tình nghĩa và yêu thương khiến Minh Hải cảm thán, lòng tràn ngập ý cười. Anh định nói gì đó thì Lăng Trác Thần đã đưa ra một túi tài liệu, Minh Hải do dự rồi mở ra xem. Trong đó có một số giấy tờ và giấy xét nghiệm của bệnh viện, khuôn mặt anh bỗng ngây ra mất vài giây.

"Cái này... đây là thật phải không? Sao cậu không nói cho tôi sớm?"

"Đây là những gì tôi điều tra được lúc đó, tôi nghĩ là nó sẽ giúp ích được cho cậu."

"Ý tôi muốn nói là chuyện Hạnh Nguyên mang thai?" Giọng Minh Hải có phần tức giận, anh nhìn chằm chằm vào bạn mình, ánh mắt như có lửa. Lăng Trác Thần hơi ngạc nhiên, đôi mày nhíu lại khó hiểu.

"Chuyện đó, cậu không biết gì ư? Tôi cứ nghĩ là, lẽ nào Hạnh Nguyên vẫn giấu cậu?"

Minh Hải nắm chặt tập hồ sơ trong tay, trái tim dường như mệt mỏi hơn rất nhiều. Cô đã mang thai đứa con của anh, theo như những gì được viết trên tờ giấy xét nghiệm thì cái thai đã được bốn tháng. Vậy mà từ lúc gặp lại cô lại không hề nói với anh một lời, nhất mực giấu diếm. Anh không hiểu, tại sao cô lại làm như vậy, lẽ nào cô không còn tin tưởng vào anh? Anh chưa làm tốt một điều gì cả, chưa thể chắc chắn đem đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc nên cô mới hành động như vậy có phải không?

Mặc dù là không nói với anh nhưng cô vẫn giữ lại đứa bé, điều này chứng tỏ cô vẫn yêu anh, tình cảm này luôn khăng khít bền vững. Nếu đã là như vậy thì anh cần phải trân trọng và chứng tỏ cho cô biết là cô không hề đặt niềm tin sai chỗ, anh sẽ mãi ở bên và chăm sóc cho cô, suốt cuộc đời này sẽ luôn là như thế.

"Minh Hải?!"

"Ừ!" Lăng Trác Thần cất tiếng gọi làm cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp của Minh Hải, anh ngẩng lên nhìn bạn, đáy mắt thấp thoáng tia thâm trầm.

"Giờ cậu tính làm gì?"

Minh Hải chưa kịp đáp lời thì tiếng chuông gió lại vang lên, ngoài cửa ba người đàn ông trong trang phục đen tuyền bước vào. Họ đi nhanh đến chỗ của Minh Hải, người đàn ông trong cặp kính râm sành điệu kéo ghế ngồi xuống, gương mặt vô cùng thản nhiên.

"Xin lỗi, anh là...?"

"Thẩm Minh Hải, chào anh! Anh chắc là không biết tôi nhưng tôi lại rất rõ về anh, tự giới thiệu tôi là Lương Hạo Quân."

"Lương Hạo Quân?!" Lăng Trác Thần hơi bất ngờ quay sang nhìn người đang ngồi cạnh mình. Mặc dù là không quen biết nhưng cái tên này anh đã nghe rất nhiều, cậu ta chính là bạn học cấp hai của Hạnh Nguyên.

"Tôi không hiểu?!"

"À, tôi còn nói thiếu. Tôi là bạn của Hạnh Nguyên, cô ấy nhờ tôi đến gặp anh."

Tiết lộ của Lương Hạo Quân khiến Minh Hải giật mình, anh không ngờ mình lại có thể gặp gỡ bạn của Hạnh Nguyên, thậm chí còn là cô nhờ anh ta đến gặp anh. Nhưng vấn đề là vì sao cô lại phải làm như vậy?

"Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi."

"Thẳng thắn lắm, tôi cũng không dài dòng nữa." Khóe môi Lương Hạo Quân khẽ nhếch lên cười, chân vắt chéo từ tốn tiếp tục. "Chuyện của hai người tôi biết quá rõ, cũng chính vì thế mà tôi rất hiểu những gì bạn tôi đã phải chịu đựng. Hạnh Nguyên với tôi không chỉ đơn thuần là một người bạn, vì thế nhìn thấy cậu ấy đau khổ khiến tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Những gì anh gây ra với Hạnh Nguyên, giờ đến lúc phải trả lại rồi."

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro