Chương 4: Nhiều người như vậy, cô chỉ biết được Khương Nhạn Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người bỗng không tiếp tục đối mặt, bởi vì người phụ nữ đằng sau Jospeh và Khương Nhạn Bắc bất thình lình nhảy ra, hưng phấn vẫy tay: "Thẩm Nam-"

Thẩm Nam hoàn hồn từ khoảng không, Khương Nhạn Bắc cũng nhanh chóng chuyển mắt đi nơi khác. Cô gọi tên của Lâm Nghiên rồi gật đầu, đi lên phía trước đưa danh thiếp cho Joseph: "Chào ngài Joseph, tôi là Thẩm Nam của quảng cáo Tượng Tâm"

"Chào Thẩm tiểu thư" Joseph thu hồi tay trên bả vai Khương Nhạn Bắc, cười tiếp nhận danh thiếp của Thẩm Nam, dùng khẩu âm phổ thông không mấy rõ ràng nói: "Vừa rồi mới cùng nhà khoa học của hội tài chính nói chuyện một lát, để hai vị đợi lâu, mời đến bên này."

Nói xong quay đầu cười: "Tạm biệt Dr. Khương và Dr. Lâm"

Khương Nhạn Bắc đã sớm thu hồi ánh mắt đặt trên người Thẩm Nam, mỉm cười gật đầu: "Tạm biệt."

"Tạm biệt" Lâm Nghiên nói theo rồi đi lên trước nhỏ giọng với Thẩm Nam, "Cậu bận công việc trước đi, lúc nào tớ liên lạc."

Thẩm Nam nhẹ nhàng gật đầu, cùng Quan Thụy đi theo Joseph vào văn phòng. Lúc đi ngang qua người Khương Nhạn Bắc, lễ phép cong môi như người xa lạ bình thường.

Khương Nhạn Bắc nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, mặt không biểu cảm nói với Lâm Nghiên: "Đi thôi!"

Lâm Nghiên đuổi theo anh, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi là Thẩm Nam, cậu còn nhớ không?"

Mặc dù cô cảm thấy năm đó Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam là người của hai thế giới, nhưng nữ sinh như Thẩm Nam, hẳn ai cũng nhớ kỹ nhỉ? Cho dù loại người chuyên tâm đọc sách và tham gia hoạt động xã hội lấy bằng khen năm tốt như Khương Nhạn Bắc, đại khái cũng sẽ có chút ấn tượng. Dù sao là bạn học 4 năm, anh ta lại là lớp trưởng.

Quả nhiên Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng, bất quá ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt như ngẫu nhiên gặp lại bạn cũ, không có bất kỳ hứng thú.

Phản ứng lãnh đạm của anh cũng nằm trong dự liệu của Lâm Nghiên. Nói theo cách nào đó, Thẩm Nam ngoại trừ là cái tên trong lớp của bọn họ, thật ra cũng không tính là bạn học. Cô bỏ tiết không ít, rất ít khi lên lớp, cũng chưa từng tham gia hoạt động tập thể, học qua 4 năm cũng không quen biết bất kỳ người bạn nào trong lớp.

Coi như Khương Nhạn Bắc còn nhớ cô, cũng đơn giản là nhớ bạn học cùng lớp, nhớ đến trong lớp từng có một học sinh phản nghịch hư hỏng như vậy.

Cho nên cô không tiếp tục nói chuyện của Thẩm Nam nữa.

Hai người ra khỏi văn phòng của Hội tài chính, đến cửa thang máy, Lâm Nghiên nghĩ ngợi rồi nói: "Lớp trưởng, cậu về trường trước đi, tối nay tôi về."

"Cậu có việc sao?" Khương Nhạn Bắc nhấn nút thang máy bên cạnh, thuận tiện hỏi.

"Tôi chờ Thẩm Nam một chút, xem cậu ấy có rảnh hay không. Đúng lúc gặp, phải cùng cậu ấy ăn một bữa cơm trưa chứ."

Khương Nhạn Bắc thu tay đang bấm thang máy, nhìn cô một cái, lơ đãng thuận tiện hỏi: "Cậu rất thân với cậu ấy sao?"

"Chúng tôi là bạn bè mà."

Lông mày của Khương Nhạn Bắc nhăn lại: "Bọn cậu là bạn?" Tất nhiên đáp án này đối với cô rất bất ngờ.

Lâm Nghiên cũng biết được việc này không thể xảy ra thời đại học, có chút khó tin, cười nói: "Lúc đi học không chơi chung nhưng sau tốt nghiệp thì mới thân một chút."

Thần sắc Khương Nhạn Bắc nhìn cô khác biệt, dù trên mặt không có nhiều phản ứng nhưng vẫn cảm thấy khá ngạc nhiên. Lúc đi học, Lâm Nghiên dù gia cảnh nghèo nhưng vẫn học xuất sắc, không thể quen biết được cô nàng giàu có rối tinh rối mù như Thẩm Nam. Sau này cô cũng chỉ ở trong trường học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ, sang năm mới tốt nghiệp, là một con mọt sách chính hiệu. Mặc dù anh không biết hiện tại Thẩm Nam đang làm công việc gì nhưng tối hôm qua thấy cô hát ở bar, vừa nghe cô giới thiệu với Joseph hẳn là công ty quảng cáo. Cho dù thế nào đều không liên quan đến Lâm Nghiên.

Nhưng sự ngạc nhiên này chỉ thoáng qua chớp mắt, bởi vì bất kỳ lý do gì cũng không liên quan đến anh.

Anh cười nhẹ gật đầu: "Ừ, vậy tôi về trường trước."

"Lớp trưởng đi thong thả."

***

Thẩm Nam bên này công việc cũng không tính là quá thuận lời, biểu hiện của cô rất có thành ý, Quan Thụy cũng dùng tất cả sở trường của bản thân để trình bày ý tưởng của mình cho Joseph. Cô cảm thấy với trình độ hay ý tưởng này khó mà có được, thậm chí tính chuyên nghiệp cũng được đề cao nhưng Joseph dù có vẻ mặt tán thưởng lại không trực tiếp đồng ý, thậm chí bọn họ mời anh ta dùng cơm trưa, cũng cự tuyệt.

Thẩm Nam đã lăn lộn ở đây 4 năm, rất hiểu rõ loại trường hợp này sẽ có ý nghĩa gì, điều này nói rõ Tượng Tâm trước mắt không phải là một trong những lựa chọn hàng đầu của IWF bọn họ.

Lúc ra cửa, Quan Thụy bày ra bộ mặt tiếc nuối: "Quản lý Thẩm, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, trình bày một chút ý tưởng và sản phẩm của công ty, cũng đã cho bọn họ thấy thành ý của chúng ta, sau này thật sự hợp tác còn phải thương lượng nhiều với Hội tài chính."

Thẩm Nam cười khẽ: "Anh đã làm rất tốt rồi. Loại chuyện đi chụp ảnh công ích thực tế này giống như phim phóng sự vậy, công ty nào mà chẳng quay được. Cuối cùng bọn họ thuê ai, hôm nay biểu hiện như vậy đoán chừng cũng hiểu được." Cô tạm ngừng rồi khẽ nói: "Bất kể như thế nào, đây là công việc của bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta, không cần anh để tâm đâu."

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng của Hội tài chính. Thẩm Nam liếc nhìn Lâm Nghiên đang đứng bên thang máy chơi điện thoại, ồ lên một tiếng: "Sao cậu còn ở đây?"

Đương nhiên cũng chỉ có Lâm Nghiên, người đàn ông đi cùng cô sớm đã không thấy bóng dáng.

Lâm Nghiên cười trả lời: "Đã lâu không gặp, đúng lúc gặp muốn hỏi cậu trưa có rảnh không, chúng ta cùng ăn một bữa."

Thẩm Nam cười nói: "Được chứ."

Cô bảo Quan Thụy về công ty trước, cùng đi với Lâm Nghiên tìm một quán ăn gần đó cho bữa trưa.

"Công việc gần đây rất bận sao?"

"Cũng tạm" Thẩm Nam cười trả lời, hỏi lại, "Cậu làm ở IWF sao?"

"Mình đang làm tình nguyện ở IWF."

Thẩm Nam gật đầu đã hiểu: "Đúng rồi, nhưng cậu là tiến sĩ sinh vật học mà."

"Thôi đừng nói nữa, nếu không phải ngành này của mình khó tìm được công việc, mình cũng không muốn học lên tiến sĩ đâu." Lâm Nghiên than thở, vừa nói vừa nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, hôm nay Khương Nhạn Bắc đến cùng mình, là lớp trưởng đại học cũng chúng ta đấy. Mình không biết cậu có thể biết được mấy người trong lớp nhưng bất quá cũng phải biết đến lớp trưởng chứ nhỉ? Cậu còn nhớ cậu ấy không?"

Thẩm Nam do dự một lát, gật đầu lạnh nhạt nói: "Nhớ."

Lâm Nghiên cười: "Hiện tại cậu ta là giáo sư của viện bọn mình, năm nay thông qua kế hoạch tuyển nhân tài trực tiếp, vào trường được giữ chức phó giáo sư. Là giáo sư trẻ nhất ở trường chúng tôi đấy." Vừa nói vừa thở dài, cảm thán nói, "Bạn cùng một lớp, mình còn chưa tốt nghiệp, người ta đã là phó giáo sư, so với người khác chỉ tức chết bọn họ."

Thẩm Nam nghe cô nói trong lòng nhớ kỹ, là phó giáo sư đó! Thật sự là tuổi trẻ tài cao. Bất quá cũng không kỳ lạ, đó cũng chỉ là một trong những dự liệu trong cuộc sống của anh ta mà thôi.

Lâm Nghiên còn nói: "Cậu ấy cũng là cố vấn nghiên cứu khoa học của IWF đấy."

"À" Thẩm Nam gật đầu không quan tâm.

Lâm Nghiên cho là cô không hứng thú với bạn học không thân thiết, liền nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hôm nay cậu đến IWF để nói chuyện hợp tác của công ty các cậu sao?"

Thẩm Nam lấy lại tinh thần, cười nói: "Chỉ là muốn hợp tác thôi. IWF chuẩn bị chụp một bộ ảnh bảo tồn thiên nhiên và quay phim ngắn, công ty của bọn mình muốn hợp tác." Vừa nói vừa bất đắc dĩ nhún vai, "Nhưng Joseph hình như không muốn đưa hạng mục này cho bọn mình."

Lâm Nghiên gật đầu: "Chuyện này mình có nghe rồi, hạng mục hợp tác bảo hộ tính đa dạng của sinh vật cùng Liên hợp quốc được Hội tài chính rất coi trọng", Vừa nói vừa hỏi: "Bọn cậu muốn tham gia sao?"

Thẩm Nam cười nói: "Sếp bọn mình nói nếu có thể hợp tác thì tiền thưởng cuối năm thêm 50%"

"Vậy à..." Lâm Nghiên suy nghĩ rồi gật đầu, cô do dự một lát, nói, "Khương Nhạn Bắc có phụ trách công việc nghiên cứu của hạng mục này, mà cậu ấy lại là tổng phụ trách chính của IWF, quan hệ với Joseph cũng rất tốt. Nếu không... Mình giúp cậu hẹn cậu ấy cùng ăn một bữa, cậu nhờ cậu ấy giúp một chút, cậu ấy thực ra cũng là người rất tốt."

Thẩm Nam thầm nghĩ, đúng là rất tốt, là học sinh ba tốt nhỉ. Dù cho năm đó lúc đi học cô không quen biết bạn cùng lớp nhưng cũng biết lớp trưởng Khương Nhạn Bắc là người mà ngay cả giáo viên hay bạn bè đều không thể bắt bẻ được. Anh là người phụ trách ổn thỏa chu đáo, nam sinh bất cứ chuyện gì cũng làm tốt, cũng không tiếc giúp đỡ bạn học. Chỉ là nguyên tắc của giúp đỡ luôn tồn tại, loại học sinh tốt đẹp của mọi người sao lại không dùng mánh khóe để trục lợi.

Mà chuyện này vượt khỏi nguyên tắc lòng tốt của học sinh hay giáo viên.

Cô cười nói: "Cậu cảm thấy anh ta có thể giúp?"

Lâm Nghiên sờ mũi, cũng cảm thấy đề nghị này của mình có chút hoang đường, Khương Nhạn Bắc thật ra cũng không phải là người đàn ông giúp người khác tạo quan hệ, bất quá cô chỉ luôn cảm thấy mọi thứ đều sẽ có hi vọng, đều muốn thử một chút: "Chuyện này nói ra có chút không tốt, mặc dù bọn cậu không thân nhưng..."

Thẩm Nam cười đánh gãy lời "nhưng" của cô: "Đúng vậy! Chúng mình không thân thiết đâu."

Lâm Nghiên vốn muốn nói "Nhưng tốt xấu cùng là bạn học", bị đánh gãy cũng cảm thấy lời này cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, nghĩ lại nói: "Vậy cậu và mình đi hỏi thăm một chút, bất quá mình chỉ là người tình nguyện, không quen nhiều người trong hội tài chính lắm."

Thẩm Nam cười: "Không cần đâu."

Tan đàn xẻ nghé, mấy năm này cô thường thấy được thói đời nóng lạnh bất thường, người thật sự xem mình là bạn đã rất khó rồi. Cô không muốn tạo thêm phiền phức cho Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên nghe cô nói vậy, có chút xấu hổ nói: "Mình cũng không giúp cậu được gì rồi."

Thẩm Nam cười: "Mình không muốn cậu giúp gì đâu, cậu cũng sớm sẽ tốt nghiệp, nên tranh thủ thời gian tìm được việc tốt đi."

Lâm Nghiên tỏ vẻ sầu não nói: "Nói đến đây mình lại phát sầu, bây giờ tìm được việc rất khó. Nếu ở trường tốt làm giảng viên ổn định, nhưng lại ưu tiên những người đi du học về, không chỉ Ivy còn có G5. Trường học kém hơn lại không có tiền đồ mà tiền lương chỉ có chút, không biết có thể nuôi sống gia đình không? Đến công ty thì ngược lại có đãi ngộ tốt nhưng sợ không ổn định, mà nhiều nơi lại không thích tuyển phụ nữ, nhất là độ tuổi này của mình. Sơ sẽ đến thời kỳ sinh con trong khi mình còn chưa thấy bạn trai đâu!". Vừa nói vừa cảm khái nói: "Nếu mình có được lý lịch trâu bò như Khương Nhạn Bắc sẽ không còn lo lắng gì rồi."

Thẩm Nam nói: "Từ từ mà làm, cậu cũng đừng gấp, chậm rãi mà tìm thôi!" Ngừng chút rồi cười bổ sung, "Muốn so sánh cũng đừng lấy người cao hơn mà so, cậu đang tìm áp lực cho mình đấy à?"

Lâm Nghiên bật cười: "Cũng đúng, cả khoa cũng chỉ có một người Khương Nhạn Bắc."

Thẩm Nam nhẹ cười, nghĩ thầm sao chỉ có khoa của bọn họ chứ, cô đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chỉ có một Khương Nhạn Bắc.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan đến quan hệ của hai người.

Nam chính: Không quen

Nữ chính: Không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro