23."Tìm kiếm trong vô vọng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa kịp đợi tới trưa, hầu hết tất cả mọi người đều đã thức giấc. Có lẽ vì chiếc bụng đã bắt đầu cồn cào trong vô thức. Lúc này P'Freen cũng trở mình thức giấc, tính quay sang ôm em nhưng chợt nhận ra em lại không nằm cạnh mình.

- BeckBeck?

- BeckBeck em đâu rồi?

"Không có trong phòng sao?"

Thấy em không có trong phòng, P'Freen liền với tay lấy điện thoại gọi cho em. Thế nhưng đầu dây bên kia chỉ nhận lại một giọng nói quen thuộc của tổng đài

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...."

Thoáng có chút bất an trong lòng, P'Freen vội gọi lại cho Becky. Nhưng gọi bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần vẫn là thuê bao. Cảm thấy thật sự có gì đó không ổn, P'Freen nhanh chóng chạy sang đập cửa phòng P'Nam và Irin, hy vọng rằng Becky có ở đây.

- Nam, Irin. Mở cửa.

- Oai, có chuyện gì mà gõ cửa um sùm vậy Freen?

- Này Becky có qua phòng hai người không?

- Becky sao ạ? Cậu ấy không có qua đây.
Irin từ trong phòng lú đầu ra trả lời P'Freen.

- Đúng đó, em ấy không có qua đây. Có chuyện gì à?

- Mình không thấy em ấy đâu hết. Từ lúc tỉnh dậy em ấy đã không có ở trong phòng, gọi điện thì lại thuê bao. Mình thấy hơi lo...

- Cậu đã thử đi tìm ở ngoài hay chưa?

- Chưa. Chỗ hai người là chỗ mình đến tìm đầu tiên.

- Vậy cậu đứng đây đợi chút, mình và Irin sẽ đi tìm cùng cậu.

- Ừm được, nhanh nhanh lên.

Và thế là cả ba cùng nhau đi tìm, hỏi người này đến người khác đều không một ai có tin tức gì về em, vì tất cả mọi người đều say xỉn ngủ li bì tới tận bây giờ. P'Freen ngày càng sốt ruột hơn nữa, thế nên cả ba quyết định sẽ chia nhau ra mà tìm.

Cả ba đã đi khắp nơi tìm kiếm, không chỉ trong khuôn viên của Villa mà còn đi tìm cả ở bên ngoài vậy mà vẫn không thấy bóng dáng hay thông tin nào về Becky. Sau khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ tìm kiếm, cả ba tập hợp lại.

- Sao rồi, Nam, Irin. Hai người có thông tin gì không?

- Mình đã đi xuống tận những khu Villa khác để hỏi rồi, mọi người ở đó đều không thấy.

- Em cũng đi ra tới bên ngoài khuôn viên của Villa hỏi những người dân xung quanh. Vẫn là không có thông tin gì, không ai thấy Becky hết...

- ...

"Em đang ở đâu vậy BeckBeck, nếu em đang đi chơi ở đâu đó thì mau quay về hay gọi điện báo cho P'Freen biết đi, đừng làm chị sợ mà."

- Freen, mình nghĩ bây giờ chúng ta thử đi chung rà soát lại thêm một lần nữa xem.

- Đúng đó P'Freen em nghĩ mình nên đi báo cho giáo viên lẫn mọi người trong lớp để họ giúp mình tìm cậu ấy.

- Ừm... vậy Irin, em đi báo cho mọi người còn chị và Nam sẽ đi tìm tiếp.

- Dạ được.

Sau khi Irin chạy về và báo với giáo viên cùng các bạn trong lớp, tiếp đó tin này đã nhanh chóng lan truyền tới lớp kế bên. Họ đã tập hợp một đội ngũ lực lượng sẵn sàng đi tìm Becky. Cả đội đang trong quá trình phân chia khu vực để tìm kiếm thì từ phía xa xa, nơi hiện hữu bóng dáng của con người thâm độc, ả Sam. Cô ta đang nhìn về phía đó, miệng nhếch mép cười trông khoái chí lắm mà cô ta lại chẳng hề hay biết rằng người bạn cùng lớp đã để ý tới thái độ lẫn những hành động của cô ta cả trưa hôm nay.

Tiếp những giờ sau đó mọi người vẫn cật lực tìm kiếm Becky ở mọi nơi. Nhưng mãi cho đến khi trời đã gần sụp tối thì kết quả vẫn là con số 0.

- Chúng ta dừng tìm kiếm thôi các em, trời cũng gần sụp tối e là chúng ta không thể tiếp tục tìm vào khoảng thời gian này. Sáng mai là đủ 24 giờ Becky mất tích, chúng ta sẽ bắt đầu báo cảnh sát tìm kiếm phụ chúng ta. Tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm tìm thấy em ấy thôi.

Dù cho mọi người đã ngừng việc tìm kiếm do trời đã tối thì P'Freen vẫn có ý định tiếp tục tìm kiếm dù trời tối thì chị không quan tâm, vì thứ chị quan tâm bây giờ chính là em. Em đang ở nơi nào? Em có sao không? Em vẫn ổn chứ? Hình ảnh của em cứ liên tục hiện lên trong đầu P'Freen, chị muốn nhanh chóng tìm ra em. P'Nam thấy P'Freen đã thấm mệt nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm liền lên tiếng...

- Freen, mình nghĩ chúng ta nên nghỉ thôi, cậu chưa có gì bỏ bụng sáng giờ rồi.

- Nam, cậu nghĩ mình có thể ăn được trong khi Becky đang không rõ tung tích sao?

- Ít ra thì cậu cũng phải ăn một ít thì mới có sức để tìm tiếp chứ.

- Mình...
Đôi mắt P'Freen bắt đầu rưng rưng.

- Mình sợ lắm... lỡ đâu em ấy có chuyện gì... Mình phải làm sao đây Nam? Mình không thể sống thiếu em ấy.

Dù cho có mạnh mẽ thế nào thì ai cũng phải rơi lệ, P'Freen khóc thật rồi... P'Nam đứng bên cạnh cũng chẳng biết làm gì ngoài việc ôm và an ủi người bạn của mình.

- Nghe mình này, Becky sẽ không sao hết, có thể là hiện tại em ấy đang mắc kẹt ở đâu đó và vẫn chờ chúng ta tới cứu em ấy. Cậu phải có niềm tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy em ấy thôi được chứ?

- Hức... ừm...

- Vậy giờ nghe mình về lại phòng của cậu đi, tớ sẽ đi tìm Irin và cái gì đó cho cậu ăn. Rồi sau đó tụi mình nghỉ ngơi một chút, rạng sáng hôm sau tớ sẽ tiếp tục cùng cậu đi tìm. Được không?

- Được rồi...cảm ơn cậu nhiều lắm Nam.

- "Bạn thân với nhau thì tuyệt đối đừng bao giờ khách sáo với nhau", không phải lúc trước cậu đã nói với mình như vậy sao.

P'Freen nghe theo lời của P'Nam mà quay trở lại phòng ở Villa. Sắc mặt của chị hiện tại có thể nói là khá tệ, ngay cả cười cũng chẳng cười nổi. Vừa bước tới cửa, chị thấy cửa phòng mình bị mở ra, nghĩ là Becky đã trở về nên chị hớt hải chạy vào...

Là cô ta. Sam. Cô ta làm gì ở phòng của chị và Becky?

- Cô làm gì ở đây? Lớp của cô còn chả phải lớp này.

- Bình tĩnh đi Freen, tớ... tớ nghe tin từ các giáo viên là Nong Beck biến mất và không tìm thấy đư...

- Nín! Bộ cô nghe thông tin bằng nửa cái tai à? Chưa tìm thấy được, chứ không phải là không tìm thấy. Còn nữa, tên của em ấy không phải để những người như cô tùy tiện gọi như thể người thân thiết.

- Tớ chỉ muốn...

- Bước ra ngoài dùm cho, cô đang tự ý ngồi lên giường của tôi và em ấy. Bước ra trước khi tôi cho cô ăn đủ đó.

- Tớ...

- Cút ra!

Cô ta bị P'Freen doạ nạt tới mặt mài xanh lè không còn miếng máu. Chưa bao giờ thấy P'Freen trở nên hung dữ tới vậy. Ngay khi cô ta vừa đi, P'Freen ngồi xụp xuống giường. Nhìn chiếc dây chuyền trên cổ và nhớ tới cái tên của nó. "Dây chuyền hộ mệnh", hiện tại P'Freen chỉ cần phép màu thôi.

Nắm chặt mặt của sợi dây chuyền trong tay, P'Freen tha thiết cầu khẩn.
"Becky, em phải an toàn đấy nhé, em không được xảy ra chuyện gì hết. Làm ơn hãy giúp tôi tìm thấy em ấy nhé dây chuyền hộ mệnh."

Trong tay vẫn nắm chặt lấy sợi dây chuyền, P'Freen ngủ quên lúc nào không hay, miệng vẫn không ngừng thì thầm tên của em. "BeckBeck"...

———————————————

Hết...

Đến hẹn lại lên đây!! Chúc mọi người đọc vui vẻ nhé💛💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro