Chương 二

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn qua kẽ tay, Akira vẫn đang giữ tư thế như cũ, vung vãi vài trang công thức và định lý hoàn toàn không thể hiểu nổi. Hoàng Kỳ Lâm bí mật lấy cuốn sách giáo khoa vật lý ra lật xem và phát hiện ra rằng đó không phải là nội dung trong sách. Cậu nghe giáo viên của trường nói rằng Akira đã học định lý khi học lớp 5 lớp 6 gì đó. Anh ấy là một thiên tài trong lĩnh vực khoa học tự nhiên. Thật đúng là quá thông minh đi! Cậu có một chút ghen tị, không thể tin được khi có thể hiểu cái đống vặn vẹo này đang nói gì. Giống như Akira, anh có thể hiểu sâu và thậm chí tận hưởng chúng. Đó là một trình độ mà cậu và những người phàm khác không thể đạt tới. Thảo nào người ta không muốn trò chuyện với anh, có lẽ trong lòng họ chỉ nghĩ nói chuyện với anh như đàn gãi tay trâu, không hề hiểu họ nói gì.

"Này, AK, mày đi bỏ mấy túi rác đó đi." Một người đột nhiên đứng sau Akira, để những ngón tay thô ráp gõ lên vai cậu hai lần. Đó là Trương Lăng, một tên lười nổi tiếng khi trực vệ sinh lớp, một khi trực lớp cậu ta sẽ xuống sân chơi bóng hoặc ngủ trong ký túc xá, đợi mọi người dọn dẹp sạch sẽ rồi anh ta mới đến đổ một ít rác. Có vẻ khi thấy có bạn học mới đến, cậu ta thậm chí còn không muốn đổ rác. Akira đặt bút trên tay xuống, gạt bàn tay đang gác trên vai mình xuống
"Hôm nay không phải tôi trực." Trương Lăng không ngờ một tên mọt sách mới chuyển đến lại dám nói với cậu như thế này,

"Tao kêu mày đi thì mày phải đi, đừng có nói nhiều, tao đã nói hôm nay mày trực là hôm nay mày trực." Các bạn cùng lớp thấy ầm ĩ, đều thầm chú ý, nhưng Trương Lăng cũng không dễ động, bọn họ cũng không dám nhảy ra nói gì, bọn họ chỉ đơn giản là muốn vứt rác chứ không muốn động tay động chân. Tuy nhiên, Akira không hề để ý đến cậu ta, anh trở về tư thế như cũ y như một tác phẩm điêu khắc trên đá, tiếp tục xem các định lý và công thức trong tay. Thấy anh xem mình không khí, Trương Lăng hằn học rất muốn cho anh một đấm, cậu ta cầm lấy cuốn từ điển bên hông rồi đập vào người anh. Từ điển Anh - Trung về cơ bản giống như một viên gạch nhỏ, với một cú đập như vậy, trên trán đã lộ ra một lỗ không nhỏ, máu trên trán anh bắt đầu chảy xuống. Akira sờ lên môi và dùng tay lau nó một cách thản nhiên, có vẻ như vết thương hơi đau, và lông mày của anh cũng có chút nhíu lại. Hoàng Kỳ Lâm nhìn thấy cảnh này gần như hoàn hồn trở lại, vội vàng lấy khăn giấy ướt đắp lên vết thương cho anh, sau đó tức giận đi đến bên người Trương Lăng:

"Trương Lăng, cậu có tật xấu là thích cắn mãi không buông à?" Cậu ấy từ nhỏ đã luôn nở nụ cười với mọi người. Ít thấy cậu mất bình tĩnh như vậy nên tất cả mọi người đều sững sờ. Trương Lăng sau khi phản ứng lại thì túm lấy cổ áo cậu lôi ra ngoài, Hoàng Kỳ Lâm mặc dù khá cao nhưng trên người cậu lại không có một chút thịt nào, Trương Lăng to con nên tóm cậu như một con gà con. Ngay khi Hoàng Kỳ Lâm cho rằng mình sẽ bị đánh nên nhắm mắt chờ đánh, đột nhiên cảm thấy áp lực trên cổ biến mất. Cậu quay đầu nhìn thì thấy khuôn mặt vô cảm của Akira, một tay đặt lên vai cậu tay còn lại thì nắm lấy cổ tay Trương Lăng. Cảm nhận được sự tức giận từ anh, Hoàng Kỳ Lâm vẫn chưa hình dung ra tình hình, dù có đau khổ đến mấy cũng không sao, nhưng anh lại đến giúp cậu sao? Không hiểu sao vẫn có một chút xúc động. Trương Lăng vùng vẫy một hồi nhưng lại không thể lay chuyển một chút nào, cậu ta không ngờ rằng thằng mọt sách này nhìn yếu ớt mà lại mạnh như vậy. Trương Lăng bị đôi mắt đen láy không biểu cảm nhìn chằm chằm, đặc biệt nửa khuôn mặt vẫn còn đang ửng đỏ, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi,

"Được, được rồi, buông ra, tao đổ là được chứ gì." Mặc dù Hoàng Kỳ Lâm không muốn để Trương Lăng đi như thế nhưng cậu lại lo lắng khi nhìn thấy khe hở trên trán Akira,

"AK! AK! Mặc kệ cậu ta đi, chúng ta đến phòng y tế băng bó vết thương lại."

"Không cần." Anh buông Trương Lăng ra, thấy vết thương cũng không có nghiêm trọng liền xoay người trở về chỗ ngồi tiếp tục đọc sách, Hoàng Kỳ Lâm lúc này mới lo lắng, ôm vai anh không buông mới bước vào phòng học liền bị kéo ra cửa.

"Có thể đọc sách sau mà? Vết thương trên trán mới quan trọng, phải đi, nhất định phải đi." Cánh tay bị cậu ôm truyền đến một chút ấm áp từ cơ thể cậu. Akira cảm thấy hơi choáng váng. Mùi hương khô và ấm trên người cậu khiến người ta cảm thấy hơi chói mắt, giống như có một vườn hoa đầy nắng trong lòng vậy. Thực ra sức của anh không phải là không có khả năng chịu được, nhưng cảm giác như không thể gắng được nữa, anh khẽ cuộn tròn tay rồi bước ra ngoài theo Hoàng Kỳ Lâm. Cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, đung đưa chân nhìn bác sĩ bôi thuốc và khâu vết thương cho anh. Cho dù có cảm giác ngứa ran đột ngột khiến anh cau mày nhưng nhìn anh vẫn một mặt không cảm xúc. Cảm giác rằng anh ấy như người mất hồn và cũng không phản ứng với bất cứ điều gì. Hoàng Kỳ Lâm thậm chí còn tự hỏi liệu chỉ có vật lý mới có thể khiến anh ấy sức sống một chút. Cậu không thích nhìn thấy anh như thế này, cũng giống như cậu từ nhỏ đã đứng ngoài hàng rào sắt nhìn vào nhà của Akira, cảm giác như sẽ không bao giờ vào được dù nó chỉ trong tầm tay. Cậu không biết chuyện của bố mẹ Akira có ảnh hưởng gì đến anh hay không, nhưng cậu hy vọng rằng anh sẽ khóc, sẽ cười, sẽ buồn, sẽ mất bình tĩnh và đừng mang đến cho mọi người cảm giác bất lực không thể có được và cũng không nắm được.

"Bạn của em trông còn đau hơn em nữa. Nếu em sợ thì đừng nhìn chằm chằm vào nó như thế này." Bác sĩ cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt u sầu của Hoàng Kỳ Lâm đang ngồi ở một bên, cứ như thể người bị khâu là cậu chứ không phải là Akira vậy. Akira nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng và cảm thấy hơi hụt hẫng, thật ra anh không biết phải làm sao khi cậu chủ động ngồi cạnh mình. Anh hầu như không có bạn ở ngôi trường lúc trước, mặc dù có một số người sẽ chủ động bắt chuyện và thân thiện như Hoàng Kỳ Lâm ngay từ đầu, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian để người đấy dần rời xa anh, thậm chí họ còn xua đuổi và ghê tởm anh. Anh không thể đoán được lý do là gì, có thể là do anh không thích nói chuyện, nhưng anh không phải là người thô bạo, không phải ngay từ đầu anh đã ít nói rồi sao? Nếu vậy, tại sao họ lại tỏ ra thân thiện với anh ngay từ đầu? Dù không tìm được câu trả lời, nhưng anh đã hiểu ra một sự thật, tâm trí con người phức tạp hơn nhiều so với định lý công thức. Mối liên hệ giữa con người và cảm xúc của họ càng dễ bị tổn thương, đừng quá tin tưởng hay mong muốn có bạn bè, nếu không, đó sẽ là một kiểu lừa dối và lạm dụng bản thân. -Không bao gồm Hoàng Kỳ Lâm, cho dù cậu ấy sẵn sàng chủ động ngồi bên cạnh anh, cho dù cậu có tự nguyện đứng lên vì anh ấy ngày hôm nay, nhưng anh nghĩ qua vài ngày nữa cậu cũng sẽ giống như những người khác, sẽ không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa. Vì vậy không nên ôm bất kỳ một hy vọng nào là tốt nhất.

Người ngồi kế-Hoàng Kỳ Lâm, người đang làm tổn thương mùa xuân và là nỗi buồn của mùa thu, không hề biết suy nghĩ của Akira-series. Trên thực tế, cậu ấy đang suy nghĩ về việc làm thế nào để mối quan hệ của Akira và cậu ấy tiến đến một tình bạn tuyệt vời. Cậu nghĩ về Tiểu Mãn ở nhà, Tiểu Mãn là một con mèo mà anh đã nhặt được khi bị người khác bỏ rơi trong đường ống nước thải lúc cậu còn học cấp hai. Mèo con không có mẹ ở bên nên lúc đầu còn rất sợ hãi khi mới lớn lên rất khó tin tưởng người, nếu đến gần, nó sẽ xù lông và phát ra tiếng kêu cảnh báo " Rít rít." Nhưng dưới tình yêu của cậu, giờ đây Tiểu Mãn đã trở thành một con mèo béo ú ngày nào cũng trèo lên người cậu ngủ khiến cậu khó thở muốn chết. Vì vậy, chỉ cần cậu đối xử tốt với anh, nhất định vào một ngày nào đó, cậu nhất định có thể trở thành bạn của Akira, đưa anh ra khỏi phòng không một ánh nắng, ra vườn hóng gió đón nắng. Cậu thực sự không muốn thấy anh bị cô lập với phần còn lại của thế giới. Trên đường trở lại lớp học, Hoàng Kỳ Lâm lải nhải rằng sẽ báo cáo tội ác của Trương Lăng với giáo viên chủ nhiệm để cậu ta bị dạy dỗ bởi giáo dục tư tưởng chính thống, sau đó đọc to bản kiểm điểm và lời xin lỗi trên bục giản về việc bắt nạt bạn học trên. Akira không đáp lại nhiều với những gì cậu nói, cậu vẫn không quan tâm lắm.

"Không, rắc rối quá."

"Rắc rối gì chứ!" Hoàng Kỳ Lâm giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhìn thấy người kia bộ dạng khó xử phản ứng lại, nếu báo cáo với giáo viên, hỏi phụ huynh chuyện này thì phiền phức lắm.

"Ừm, lần này sẽ tha cho cậu ta." Cậu đá hòn đá nhỏ ven đường có chút không cam lòng, tìm cổ tay Akira nắm lấy,

"Dù lần sau cậu ta... Không riêng gì cậu ta thì cậu cũng đừng có ngồi ngốc ở đó nữa, nghe chưa? Không phải cậu đánh lại bọn họ sao, tại sao cậu lại để mình bị bắt nạt vô cớ chứ."
Akira cảm thấy cổ tay bị nắn chặt và sửng sốt với nhiệt độ trên đó. Anh phát hiện ra từ khi bắt đầu đi học cậu cứ thích nắm cổ tay anh thế này rồi kéo anh đi khắp nơi. Hành động thân mật kiểu này khiến cậu ấy không thích. Vì sao sớm muộn gì cũng rời đi nhưng tại sao lại đến gần anh làm gì? Nghĩ đến đây, anh phản ứng quyết liệt, mở ra tay. Hoàng Kỳ Lâm bị vứt bỏ và đứng sững sờ ở đó. Nhưng cậu nghĩ rằng con đường tình bạn còn dài và còn rất dài, cậu không cần phải vội vàng để đạt được thành công, dù sao thì sự kiên nhẫn của cậu cũng rất nhiều cho nên không dễ dàng rút lui,

"Nè! AK, đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi với!" Cậu tăng tốc đuổi kịp người đã đi trước mấy bước, cùng đi bên cạnh với anh ấy.
--------------------------------------------
🦆030621🦇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro