Chương 72: Tiêu chuẩn kép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 3: Thế giới song song mà Lục Tầm phát hiện ra mình cong trước, hic sorry giờ mới take note cho mọi người để chuẩn bị tâm lý nhé!!!!!!!

Khi Diệp Dao đến gặp Lục Tầm một lần nữa, thấy rằng cơn sốt của Lục Tầm đã giảm bớt, điều này thực sự khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù sức khỏe của Lục Tầm đã tốt hơn nhiều và hắn chỉ bị ho nhẹ, nhưng đối mặt với Diệp Dao đến thăm hắn, hắn đột nhiên có chút hy vọng rằng bản thân không hạ sốt.

Diệp Dao mang cháo cho hắn, Lục Tầm lấy cháo, lùi lại trước khi Diệp Dao rời đi, nhường đường cho Diệp Dao vào nhà.

Không gian riêng tư của hắn, mở ra cho người khác.

"Khẩu vị của tôi đang không tốt, không thể ăn nhiều như vậy, đừng lãng phí, cùng nhau ăn đi, tôi chia cho cậu." Lục Tầm trầm giọng nói.

Diệp Dao cũng không từ chối, sau khi vào phòng, nhìn Lục Tầm lục tung các hộp và tủ, lấy ra bát đũa dùng một lần chưa dùng cho hắn, sau đó múc một bát cháo.

Quả nhiên trùm trường ở một mình thì không thể nào có một bộ đồ ăn bình thường có thể tẩy rửa, dù sao một người ăn no, cả nhà không đói.

Cháo được bày lên bàn, Diệp Dao cũng không nhiều lời, cùng Lục Tầm đi tới bàn ăn.

Lục Tầm húp một ngụm cháo, vội vàng liếc nhìn Diệp Dao, lặp lại hành động này, cháo càng nhìn càng thấy ngon.

Lục Tầm bị nghẹt mũi, không biết cháo có mùi vị như thế nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy bát cháo này thơm, mềm và ngọt, là món cháo ngon nhất hắn từng ăn.

Đây không phải là lần đầu tiên họ ăn cùng nhau, dù sao họ cũng thường ngồi ăn chung bàn trong nhà ăn của trường, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên họ ăn cùng nhau.

Diệp Dao ở trong môi trường gia đình có một cảm giác ấm áp đặc biệt, khác với khi cậu ấy ở bên ngoài.

Nếu sau này có nhiều cơ hội cùng Diệp Dao ăn cơm như vậy thì tốt biết mấy.

*

Diệp Dao thấy rằng mối quan hệ của cậu với Lục Tầm ngày càng tốt hơn.

Ví dụ, trên đường đi học vào sáng sớm, cậu nhìn thấy trùm trường trước giờ không gần gũi với người lạ đậu xe bên đường để ăn sáng, nhìn thấy cậu liền tiện tai cho cậu một phần, nói là mình mua nhiều quá ăn không hết, hoặc bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị, nhờ cậu hỗ trợ giải quyết một phần.

Một ví dụ khác là Lục Tầm sẽ chủ động chép bài tập về nhà cho cậu, đôi khi cậu có thể thấy Lục Tầm sau giờ học vắt óc suy nghĩ, chỉ để giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.

Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, đối với kết quả này Diệp Dao cảm thấy khá thỏa mãn, hi vọng Lục Tầm có thể tiếp tục duy trì.

Hôm nay thời tiết tốt, Diệp Dao vẫn như ngày thường đúng giờ đến trường học, trước khi ra cửa đã nhìn thấy ba cậu tan ca đêm trở về nhà.

Ba Diệp đánh giá Diệp Dao vài lần, và ngạc nhiên nói: "Gần đây con bắt đầu tăng cân?"

Diệp Dao sửng sốt: "Thật sao ạ?"

Ba Diệp gật đầu: "Hai má có nhiều thịt hơn trước một chút. Nhưng bây giờ nước da tốt hơn trước rất nhiều. Trước đây gầy quá, nhìn không đẹp."

Ba Diệp vỗ vai Diệp Dao nhẹ nhõm: "Con bây giờ đẹp trai hơn trước nhiều rồi. Tuổi trẻ nên ăn nhiều hơn và đừng tiết kiệm tiền cho gia đình. Bây giờ ở trường con có thường xuyên nhận được thư tình của người khác không? Không sao cả, cứ yêu đương đi, không ảnh hưởng đến việc học tập là được, cả hai cái này đều là chuyện lớn cả đời."

Ba Diệp nhìn vào khuôn mặt của con trai mình, và đột nhiên hiểu ra: "Là cô gái nhỏ thích con, bí mật cho con đồ ăn vặt hoặc đồ ăn sáng?"

Diệp Dao: "... Không có việc gì, ba đừng suy nghĩ nhiều."

Ba Diệp vẻ mặt không thể tin được, nhất thời không giải thích được loại chuyện này, thấy thời gian đã gần hết, Diệp Dao vội vàng từ biệt gia đình, bước ra khỏi nhà.

Đi xe được nửa chừng,

Diệp Dao không hề ngạc nhiên khi gặp lại Lục Tầm.

Sáng nay hình như trùm trường ăn gà cuộn sữa đậu nành, nhìn rất ngon. Lục Tầm nhìn thấy hắn, lập tức từ trong túi giấy lấy ra một cái khác gà cuộn, sữa đậu nành cùng một cái trứng ốp la.

Lục Tầm lấy túi giấy ra, cuối cùng lấy ra một hộp sữa tươi.

"Mua nhiều quá, giúp tôi ăn đi, đừng lãng phí." Biểu cảm của Lục Tầm lạnh lùng.

Diệp Dao nhìn bữa sáng thịnh soạn: "..."

Cậu nghi ngờ rằng mình đã được Lục Tầm vỗ béo.

"Đi học trước đi, đừng để bị trễ." Diệp Dao mang theo Lục Tầm đi trên đường, nhìn Lục Tầm treo bữa sáng trên tay lái, cậu cảm thấy có chút đau đầu.

"Trước không phải đã nói với cậu rồi sao, ăn không hết cũng đừng mua nhiều như vậy sao? Tôi thường xuyên ăn sáng ở nhà, chưa chắc có thể giúp cậu giải quyết." Diệp Dao nói.

Lục Tầm lộ ra vẻ lưu manh: "Không trách được, tôi chỉ là thích tiêu nhiều tiền mua đồ, nhìn thấy thích cái gì liền gọi, mặc kệ thích hợp hay không, cậu còn không cho phép tôi tiêu tiền à? Nơi này không có ai khác đủ tư cách để ăn đồ ăn sáng tôi mua cả, cậu không ăn tôi đành vứt đi thôi."

Lục Tầm quá thẳng thắn, khiến Diệp Dao có chút không nói nên lời. Cũng không thể lãng phí thức ăn, cuối cùng chỉ có thể ăn nó.

Sau khi ăn xong, Diệp Dao nhéo chính mình mặt, thật sự véo ra một ít thịt.

Mỗi miếng thịt trên đó đều vất vả kiếm được, nhờ có người ngày nào cũng dậy sớm hơn mười, thậm chí hai mươi phút, để ngày nào cũng bày trò gian ép cậu ăn sáng cho mập.

Trong thâm tâm, Diệp Dao biết rằng Lục Tầm cũng đang đối xử tốt với cậu theo cách riêng của hắn.

Ngôi sao của tình hữu nghị, tỏa ra ánh sáng chói lóa.

*

Mặc dù mối quan hệ ngày càng thân thiết, Lục Tầm thấy rằng bản thân vẫn không hài lòng.

Đôi khi Diệp Dao khoác vai người khác lúc chơi thể thao, thậm chí còn tận dụng chút thời gian ngắn lúc ghi điểm để ôm bạn bè của cậu ấy!

Diệp Dao chưa từng ôm hắn, cũng chưa từng khoác vai hắn.

Hắn không phải là ghét tiếp xúc thân thể với đàn ông, chỉ là đặc biệt cảm thấy ghê tởm sau khi bị một người đồng tính nam chạm vào thôi, dựa vào cái gì mà đãi ngộ lại khác nhau?

Không đúng, hắn không nên đặt vấn đề lên Diệp Dao, Diệp Dao không phải là người có tiêu chuẩn kép, hắn nên tìm nguyên nhân trên người mình mới đúng.

...Trước đây thực sự có một số bạn bè của hắn muốn ôm hắn, nhưng hắn từ chối vì cảm thấy ghê tởm. Kề vai sát cánh cũng không thể vượt quá 3 giây, thời gian quá dài sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Bị Diệp Dao ôm sẽ có cảm giác như thế nào, cũng sẽ khiến hắn cáu kỉnh sao?

Lục Tầm nhăn nhó lật một trang sách.

Không ôm thì không ôm, như vậy hắn sẽ trở thành bạn thân nhất của Diệp Dao. Quân tử chi giao, mối quan hệ của họ chỉ tập trung vào giao tiếp tinh thần, không quan tâm đến tiếp xúc thể xác chút nào.

*

Sau giờ học, trường lại phát động hoạt động thi đấu bóng rổ. Trình độ của Diệp Dao rất tốt, và họ đã thành công lọt vào bán kết.

Lần bốc thăm tiếp theo họ đấu với lớp số một của lớp 12. Nghe nói họ là nhà vô địch của lần thi đấu bóng rổ vừa rồi, thực lực rất mạnh, họ chính là đối thủ đáng gờm của bọn hắn.

Khi họ còn là học sinh năm đầu ở trường trung học, họ đã từng đấu với lớp này và họ đã thua một cách thảm hại. Mà năm học này, tất cả mọi người đều cao lớn rất nhiều, hơn nữa Lục Tầm gia nhập lớp đội bóng rổ, toàn đội thực lực đều tăng lên một tầng cao mới, các thành viên trong đội thậm chí bắt đầu nhen nhóm tham vọng tranh đoạt vị trí quán quân.

Đội trưởng Đại Hắc mặt cười hòa ái, quàng tay qua vai Diệp Dao và nói: "Diệp Tử của chúng tà và anh Lục đẹp trai như vậy, nữ sinh cả sân này đều sẽ cổ vũ cho chúng ta. Cố lên, về khí thế đã áp đảo toàn bộ đối phương rồi. Hơn nữa bọn họ mà nhìn thấy chúng ta toàn người đẹp trai lại còn đánh cầu tốt, chắc chắn sẽ tự thấy xấu hổ, khóc ròng ròng rồi quỳ xuống đất xin tha!"

Diệp Dao không nói nên lời: "Cậu có thể bớt nói vào câu không, đến lúc thua lại ôm cột bóng khóc ròng."

Cậu gỡ tay Đại Hắc ra khỏi vai, đi đến chỗ Lục Tầm đang ngồi bên lề với vẻ mặt không mấy thiện cảm, cậu lo lắng trong khi chơi bóng dễ động tớ thói quen sạch sẽ của Lục Tầm, cảm thấy sợ là lúc giành bóng hay phòng thủ phải cùng đàn ông đụng chạm là buồn nôn.

Vẻ mặt Lục Tầm khó hiểu: "Ở trên sân bóng đụng vào người khác với lúc đánh nhau đụng phải người khác thì có gì khác nhau, có cái gì mà buồn nôn?"

Diệp Dao nhiều lúc cũng không hiểu logic của Lục Tầm, nhưng vì Lục Tầm nói không có vấn đề gì nên cậu đã chọn tin Lục Tầm.

Rốt cuộc, kỹ năng bóng rổ của Lục Tầm rất tốt, rõ ràng là đã ra sân nhiều trận, là người chơi bóng rổ thuần thục.

Thi đấu chính thức bắt đầu, ngay lập tức bước vào cuộc cạnh tranh khốc liệt.

Đàn anh lớp 12 mặc dù học hành chăm chỉ nhưng hiển nhiên cũng đồng thời phát triển toàn diện trí thể mỹ, kỹ thuật bóng rổ không có chút nào xuống phong độ.

Cuộc so tài so với trong tưởng tượng còn kịch liệt hơn, điểm số của hai bên rất sít sao, bám đuổi nhau không nhượng bộ.

Nhưng thời gian của một trận đấu bóng rổ dù sao cũng có hạn, sẽ luôn đi đến hồi kết.

Trong ba giây cuối cùng, lớp của Diệp Dao vẫn kém hai điểm.

Đây gần như là hai điểm quyết định vận mệnh, rất khó đuổi kịp ở thời khắc cuối cùng, bọn họ nhiều nhất chỉ có một cơ hội ném rổ.

Diệp Dao giành lấy quả bóng bị canh phòng nghiêm ngặt, cách đó vài người, Lục Tầm đang đứng bên ngoài vạch ba điểm, bắt gặp ánh mắt của Diệp Dao.

Giống như có thần giao cách cảm kỳ lạ, lúc này Lục Tầm biết hai người đã đạt được nhất trí.

Diệp Dao sẽ chọn hắn trong số rất nhiều người.

Giây tiếp theo, bóng rổ từ trong tay Diệp Dao chuyền tới, Lục Tầm nhảy lên, bóng còn chưa kịp chạm vào hậu vệ, Lục Tầm đã đỡ được rồi ném bóng vào rổ trước khi chạm đất.

Bóng rổ đi vào trong giỏ bóng và tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

Họ đảo ngược kết quả vào giây cuối cùng!

Tiếng hoan hô la hét chói tai vang lên che ngợp cả trời, trên trán Lục Tầm vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trái tim hắn đập thình thịch.

Tiếng reo hò và la hét không hề lọt vào tai hắn, trong thế giới ồn ào và im lặng này, Lục Tầm nhìn thấy Diệp Dao chạy về phía mình và dang rộng vòng tay về phía hắn.

Đó là một cái ôm thân thiết, bọn họ vừa mới chơi bóng xong, trên người đổ mồ hôi rất nhiều, Lục Tầm thậm chí có thể cảm giác được mồ hôi trên cánh tay Diệp Dao tiếp xúc với cánh tay hắn, vừa mát lại vừa nóng.

Hơi thở của Diệp Dao tràn vào chóp mũi, rất nóng.

Được Diệp Dao ôm... thật thoải mái.

Lục Tầm còn chưa kịp phản ứng, người đang ôm hắn lại thả hắn ra, chia cả hai thành hai cá thể hoàn toàn độc lập.

Diệp Dao ở trước mặt hắn nở nụ cười: "Tôi quên mất không nên ôm cậu, xin lỗi."

Lục Tầm mím môi, không trả lời, thuận theo động tác của Diệp Dao, đập tay một cái.

Tối nay sẽ có tiệc ăn mừng chiến thằng, nhưng bởi vì Diệp Dao tối nay không rảnh, nên bữa tiệc ăn mừng tạm thời bị hoãn lại cho đến cuối tuần. Sau khi tâng bốc và khen ngợi Lục Tầm bằng lời nói, mọi người trở về nhà của họ.

Mọi người rời khỏi sân, Diệp Dao đi đến nơi đỗ xe đạp với Lục Tầm như thường lệ.

Chỉ còn một vài người đến xem trận đấu bóng đá với đua xe đạp.

Bãi đậu xe trống hơn một nửa, chỉ còn ít người ở đây.

Diệp Dao lấy chìa khóa xe từ trong ba lô ra, vừa định cúi người mở khóa, cổ tay đột nhiên bị người phía sau nắm lấy.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu vừa to vừa nóng, Diệp Dao có chút kinh ngạc, nhìn theo bàn tay về phía chủ nhân của nó.

Đây là lần đầu tiên Lục Tầm chủ động tiếp xúc với cậu nhiều như vậy.

Lục Tầm nắm cổ tay, sắc mặt nghiêm túc, nhìn không ra Lục Tầm đang suy nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy?" Diệp Dao nhẹ giọng hỏi.

Lục Tầm vẫn nghiêm mặt: "Có ý gì?"

Diệp Dao: "?"

Không đợi Diệp Dao suy nghĩ câu nói không đầu không đuôi này, Lục Tầm đã tiến lên nửa bước, gần như đứng sát sau lưng Diệp Dao.

Lục Tầm trên mặt tràn đầy không vui: "Làm gì có ai ăn mừng như vậy, tôi không ôm trả cậu, câu liền buông tay. Không muốn cho tôi ăn mừng à?"

Diệp Dao có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra điều Lục Tầm bận tâm lại là cái này, trong lúc này có chút dở khóc dở cười.

Cậu đứng thẳng dậy lần nữa và mở rộng vòng tay.

"Vậy bây giờ bổ sung lại nhé?" Diệp Dao nói.

Quả nhiên, Lục Tầm không hề khách khí, giây tiếp theo liền ôm lấy cậu.

Diệp Dao cảm thấy mình đang bị siết chặt, mà Lục Tầm vừa không được phát tiết vui sướng lúc thắng lợi của mình hình như thật sự khó chịu.

Diệp Dao ôm lại Lục Tầm, liền cảm thấy sức lực của Lục Tầm nới lỏng một chút.

Giọng nói của Lục Tầm vang lên bên tai Diệp Dao: "Chính là như vậy, đừng coi tôi là người không thể chạm vào, cứ tiếp xúc bình thường với tôi là được."

Lục Tầm suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, cậu với những kẻ kia không giống nhau. Chúng ta đều là trai thẳng, sợ cái gì?"

"Được, về sau tôi sẽ nhớ kỹ." Diệp Dao đáp.

Lục Tầm tiếp tục nói thêm: "Sau này, tôi cũng sẽ như bạn bè khác của cậu, cùng cậu kề vai sát cánh."

Diệp Dao cười nói: "Được."

*

Lục Tầm quả thật đã nói là làm, ngày hôm sau khi Diệp Dao và Lục Tầm đang ăn bánh rán cho bữa sáng, Lục Tầm liền ôm lấy vai cậu.

Diệp Dao vẫn cư xử như bình thường, vốn dĩ đây là cách bạn bè bình thường hòa thuận với nhau.

Lục Tầm cảm thấy miếng bánh rán trong miệng thơm hơn gấp nhiều lần.

Chắc chắn, bạn bè không thể chỉ dựa vào giao tiếp tinh thần, cuối cùng vẫn phải có một số tương tác vật lý!

Hắn còn không nghe lời cha mẹ mình nói, tại sao phải nghe thế hệ cũ? Đâu phải cứ già thì sẽ nói đúng, hắn mà già rồi thì khả năng miệng toàn nói hươu nói vượn. Sau này khi hắn về già, khi gặp người khác, hắn sẽ nói với mọi người rằng bạn bè phải khoác vai nhau ôm nhau mỗi ngày, như vậy mới khiến mối quan hệ tốt đẹp hơn, dù sao cũng đều là người nhận lương của hắn, chẳng dám phản bác hắn.

Đúng, chính là như vậy.

*

Diệp Dao nhận ra rằng kể từ ngày mở đầu thân mật, Lục Tầm tiến hóa với tốc độ máy bay.

Chuyện kề vai sát cánh thì cũng không tính làm gì, lúc đi học thấy buồn ngủ, liền dựa vào vai cậu mà ngủ. Hay lúc lên lớp, hắn không nghe giảng cũng không ngủ mà cầm một bàn tay của cậu chơi dưới gầm bàn, cũng thành chuyện như cơm bữa.

Tuy nhiên, nếu Diệp Dao cảm thấy rằng Lục Tầm quá mất tập trung, cậu sẽ cho hắn một quyền Lục Tầm ở dưới gầm bàn để trùm trường an phận, thành thật mà nghe giảng bài.

Diệp Dao hướng dẫn: Cậu không nghe giảng bài, thì định viết bài tập hộ tôi như thế nào? Nếu vậy tôi đi làm thêm về muộn chỉ có thể ngồi viết đến khuya, người anh em nào có thể giúp tôi chia sẻ vất vả đây."

Vì vậy, Lục Tầm miễn cưỡng lên tinh thần tham gia lớp học, phấn đấu trở thành trùm trường có thành tích học tập tốt nhất.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, bài kiểm tra đầu kỳ quen thuộc cũng tới.

Lục Tầm không quan tâm đến kỳ thi và điểm số, ngay cả khi bị điểm 0 trong kỳ thi, hắn cũng tự tin rằng mình có thể kiếm đủ tiền để tự sinh sống.

Chính vì hắn có thiên phú, nên ba mẹ hắn chỉ tiếc mài sắt không nên kim.

Thông thường, khi những học sinh khác bận rộn ôn tập, đó là thời gian nhàn nhã nhất của hắn, Lục Tầm theo dõi Diệp Dao đến lớp như thường lệ, nhìn Diệp Dao làm việc trong quán trà sữa, rồi trở về căn nhà thuê mà ngẩn ngơ.

Rốt cuộc, kỳ thi sắp diễn ra, các giáo viên cũng không giao hoặc viết bài tập về nhà.

Trước đây hắn sống một mình trong căn nhà hơn 100 mét vuông, chỉ cảm thấy không lớn không nhỏ, nhưng giờ về nhà hắn lại cảm thấy buồn chán.

Nếu có Diệp Dao ở bên cạnh thì tốt rồi. Không bằng đi ngủ sớm một chút, tỉnh lại liền là ngày mai, đến trường học còn có thể gặp lại Diệp Dao.

Mua món đậu phụ ngọt yêu thích của Diệp Dao cho bữa sáng ngày mai.

Nghĩ về một người lúc đi ngủ, chính là để cho lòng người vui vẻ.

Lục Tầm gặp Diệp Dao vào ngày hôm sau như mong muốn.

Diệp Dao trông mệt mỏi hơn bình thường, như thể cậ đã không ngủ ngon.

Nhưng Diệp Dao ngủ không đủ giấc sau khi nhìn thấy hắn liền cười, thần bí nói rằng mình chuẩn bị cho hắn một bất ngờ.

Ngạc nhiên gì?

Lục Tầm khó hiểu, khi ngồi vào lớp, Lục Tầm rốt cuộc nhìn thấy Diệp Dao từ trong ba lô lấy ra một quyển vở.

Cuốn sổ rất bình thường, không thể nhìn ra được bí mật gì.

Lục Tầm nghi ngờ mở ra xem, thì thấy một tờ giấy viết tay.

Các ghi chú rất chi tiết, các trọng điểm khác nhau được đánh dấu bằng bút màu khác nhau, Lục Tầm thậm chí còn nhìn thấy phần phân tích các câu trả lời sai của mình trên đó.

Đây chỉ đơn giản là một cuốn sách để cải thiện học lực dành cho riêng hắn.

Lục Tầm không thể tin được lật vài trang, đầu óc trống rỗng.

Diệp Dao không có nghỉ ngơi, chỉ để giúp hắn giải quyết chuyện này?

Phải có tài cán gì mà, mới được Diệp Dao coi trọng như vậy.

Mà người này lại chính là hắn.

Hắn có thể được một người như vậy coi trọng như thế này sao.

Bàn tay không cầm sách của Lục Tầm đã nắm chặt thành nắm đấm.

Diệp Dao đang ăn bữa sáng đậu hũ óc chó, vai bỗng nhiên bị ôm lấy, cả người bị người khác ôm lấy.

Hành động này quá bất ngờ, Diệp Dao đang ăn suýt chút nữa phun khắp người Lục Tầm, may mà cậu kịp thời khống chế, bảo toàn được tình hữu nghị của bọn họ.

Diệp Dao đương nhiên biết vì sao Lục Tầm lại có phản ứng như vậy, cậu lau khóe miệng, cố gắng bày ra vẻ mặt hòa nhã không chọc tức học sinh dốt: "Đây là nội dung trọng điểm của kỳ thi này, tôi đánh dấu những vấn đề có thể cậu sẽ không hiểu, cậu xem qua một chút xem có gì thắc mắc không?"

Giọng nói Lục Tầm khàn khàn: "Làm sao đột nhiên giúp tôi làm việc này? Khổ cực như vậy."

"Cậu là bạn tôi mà, cần gì nhiều lý do như vậy." Diệp Dao vỗ vỗ bả vai Lục Tầm, "Hơn nữa nhìn cậu càng tốt thì tôi cũng vui vẻ. Cố lên, lần thi này nhất định sẽ đạt thành tích tốt."

Người chưa bao giờ quan tâm đến thi cử như Lục Tầm, đáp lại bằng một giọng nghèn nghẹn, hắ thả Diệp Dao ra, hắn không muốn Diệp Dao nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình trong lúc này, vì vậy hắn quay người úp mặt vào vách tường, vùi mình xem quyển ghi chú.

Diệp Dao nhìn bóng lưng của Lục Tầm.

Khá hài lòng.

Trong thời gian quen biết Lục Tầm, tuy không biết rõ gia đình Lục Tầm làm nghề gì, nhưng có thể nói Lục Tầm xuất thân từ một gia đình giàu có, gia đình giàu có thì nhất định không đơn giản.

Con nhà giàu đột nhiên được chuyển đến một trường học ở cái thành phố chim không thèm ị nhỏ bé này để đi học?

Có rất nhiều nguyên nhân của chuyện này, mà phần lớn đều không phải tốt đẹp gì.

Mặc dù làm một cuốn sổ như vậy rất mệt mỏi, nhưng Diệp Dao nghĩ đến Lục Tầm cô đơn và lẻ loi, lưu lạc ở bên ngoài, sau khi lột xác thành người tốt hơn liền bắt đầu được gia đình coi trọng, cuối cùng trở về nhà với ba mẹ. Diệp Dao nghĩ đến đây trong lòng bừng lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Chuyện này so với rất nhiều phim truyền hình truyền cảm hứng không nhỏ, cậu nhất định phải xem kết cục tốt đẹp!

Lục Tầm là người rất tốt, không nên biến thành Đại thiếu gia lưu lạc bên ngoài trong mấy bộ phim truyền hình huyết hải thâm thù.

Diệp Dao lại vỗ lưng Lục Tầm, sâu sắc nói: "Cố lên, chỗ nào không hiểu thì đến hỏi tôi."

Lục Tầm quay lưng về phía cậu gật đầu, sau gáy toát lên vẻ rất nghiêm túc.

*

Kết quả của bài kiểm tra giữa kỳ được đưa ra, Lục Tầm đã đạt được số điểm cao mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng.

Ngạc nhiên thay, hắn thực sự đã vượt qua yêu cầu hầu hết các môn học, còn đạt điểm khá cao ở một số môn mà hắn học tương đối tốt!

Tuy rằng so với top đầu ở trong lớp này nhìn ra không đủ, nhưng so với toàn khối cũng không tệ.

Điều đầu tiên Lục Tầm làm sau khi nhận được bài thi của mình là đưa nó cho Diệp Dao.

"Thật lợi hại, quả nhiên là cậu, học nhanh như vậy." Diệp Dao chân thành nói.

Bài thi của Diệp Dao cũng được phát ra, Lục Tầm nhanh chóng nhận lấy: "Cho tôi xem bài của cậu."

Mặt sau của tờ giấy hướng lên trên, Lục Tầm chỉ nhìn thấy hai dấu tích lớn màu đỏ trên tờ giấy thi, đấy là dấu của một câu sai cũng không có.

Mặt sau đã kinh người rồi, Lục Tầm chậm rãi lật ra mặt trước, nhìn thấy ba con số màu đỏ rực tượng trưng cho điểm tối đa.

Bài thi vật lý này, điểm tối đa.

Bài thi của các môn học khác cũng lần lượt được phát ra.

Lần đầu tiên, Lục Tầm đối mặt với kết quả học tập của Diệp Dao.

Diệp Dao ở tất cả các môn học trong lớp đều đứng đầu, so với hắn mà nói, điểm của hắn thậm chí đến xách giày cho Diệp Dao cũng không xứng.

Hiệu trưởng tại trên bục giảng nói về kết quả thi lần này, nhắc tới Diệp Dao, đặc biệt hài lòng nói: "Nếu giữ nguyên điểm số này, tất cả các chuyên ngành trong tất cả các trường đại học trong nước, về cơ bản là Diệp Dao đều có thể chọn."

Diệp Dao đã bình tĩnh về nhận xét này, nhưng thay vào đó, Lục Tầm đã thức tỉnh.

Diệp Dao với số điểm này ... nhất định sẽ vào các trường đại học hàng đầu trong tương lai.

Hắn thì sao?

Hắn biết rằng nhiều người trong vòng bạn bè của hắn ra nước ngoài học đại học, sau đó bỏ tiền có cái bằng rồi về Trung Quốc, vào công ty nhà mình hoặc bắt đầu kinh doanh riêng.

Có rất nhiều con đường hắn có thể đi, nhưng nếu hắn cứ như vậy, đó sẽ không phải là con đường giống như Diệp Dao.

Ngay cả khi có thể gặp lại nhau sau khi lớn lên, bọn họ sẽ không còn quen thuộc nữa. Huống chi, hắn chỉ ở bên Diệp Dao được một năm rưỡi, lại có một người bạn khác cùng đi với Diệp Dao suốt bốn năm đại học, cho nên bạn thân nhất của Diệp Dao sẽ không còn là hắn nữa.

Hắn phải học tập chăm chỉ hơn nhiều lần so với bây giờ, làm điều mà hắn không kiên nhẫn nhất trước đây, cho đến khi hắn có thể đi trên cùng một con đường với Diệp Dao.

Chỉ có bằng cách này, họ mới có thể ở cùng nhau trong trường đại học và sau khi tốt nghiệp, như vậy ...

... mới có thể là những người bạn tốt nhất trong đời.

*

Là bạn cùng bàn và là bạn của Lục Tầm, Diệp Dao có thể dễ dàng nhận thấy rằng Lục Tầm đang học tập chăm chỉ hơn.

Ngay cả buổi tối, Lục Tầm không sử dụng phần mềm xã hội nhiều và không gọi điện thoại, mà sẽ gọi video với cậu để cùng học.

Mỗi lần Lục Tầm đặt câu hỏi nhờ Diệp Dao giúp đỡ, cậu cũng không nghĩ nhiều, dù sao dạy dỗ Lục Tầm đồng thời cũng có thể giúp cậu củng cố kiến thức, nhưng sau mấy ngày hỏi thăm, Lục Tầm bắt đầu cảm thấy không vui.

Lục Tầm tung ra kế hoạch mà hắn đã lên từ lâu: "Cậu dành thời gian làm thêm để dạy bù cho tôi đi, coi như tôi mời cậu làm gia sư, trả lương gia sư cho cậu. Như vậy không phải là nhất cử lưỡng thiện sao. Cậu có lương cao còn tôi có thầy giáo giỏi."

Làm thế thì thậm chí có thể một mũi tên trúng ba con nhạn, giúp hắn tăng thời gian ở bên Diệp Dao.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Diệp Dao đồng ý lời mời của Lục Tầm.

Học bù sẽ bắt đầu sau tan học, sau hai ngày phụ đạo, Diệp Dao phát hiện ra một vấn đề khác ngoài việc học——nam sinh trung học sống một mình – Lục tầm hoàn toàn không thể tự nấu ăn, hắn sẽ ra ngoài ăn hoặc gọi món mang đi, rất không tốt cho sức khỏe.

Vì vậy, Diệp Dao quyết định mời Lục Tầm đến nhà của cậu để học bù, rồi nhân tiện ăn tối.

Vốn dĩ Diệp Dao còn lo lắng Lục Tầm sẽ không thoải mái, nhưng không ngờ Lục Tầm chỉ cần một giây để đồng ý, tựa hồ còn sợ cậu nuốt lời.

Lục Tầm rất vui vẻ mà phối hợp với Diệp Dao, để nói chuyện với người trong nhà sớm, tan học Diệp Dao liên cùng Lục Tầm đi về nhà mình.

Diệp Dao an ủi Lục Tầm lần đầu đến nhà mình "Tôi đã nói với gia đình tôi rằng cậu là kiểu người lạnh lùng, không thích nói chuyện. Vì vậy, đừng lo lắng, chỉ cần đối mặt với họ bằng thái độ bình thường của cậu."

Lục Tầm khẽ cau mày: "Cậu nói như vậy, tôi cảm thấy có chút không tốt, thái độ của tôi có thể không dựa theo lời của cậu đã kể không?"

Diệp Dao: "?"

Có ý gì đây?

Chờ đến khi đưa người về tới nhà, Diệp Dao cuối cùng cũng hiểu ý của Lục Tầm.

Lục Tầm ngày thường tỏ ra không thích mọi người trong trường, nay đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, trông ấm áp thân thiện, giúp đỡ mọi việc mọi lúc mọi nơi, nói chuyện cũng rất thuận miệng.

Đây đâu còn là chàng trai lạnh lùng nữa, đây là một đứa con ngoan hiếu thảo!

Diệp Dao ngẩn ra, nhưng chuyện càng làm cho cậu ngẩn ra, vẫn còn chưa tới.

Đến lúc cùng nhau ăn cơm, Diệp Dao nhìn vẻ mặt cảm kích của Lục Tầm, nói với mẹ Diệp Dao đang trò chuyện: "Dạ dì, con ở một mình, không có bố mẹ ở bên, ba mẹ đều không ở bên cạnh. Lần trước con suýt chút nữa ốm chết, chính lớp trưởng Diệp đã phát hiện kịp thời, cứu con không thì đã chết trong căn nhà kia rồi, thực sự không biết cảm ơn cậu ấy như thế nào."

Diệp Dao: "? ? ?"

Hắn suýt chết vì bệnh ở nhà khi nào, tại sao cậu không biết? Cảm sốt với ốm đến thiếu chút nữa là chết cũng phải có sự chêch lệch, phải không? Cậu cũng đâu phải là ân nhân cứu mạng của Lục Tầm.

Sao mà có thể dùng nhiều lời buồn nôn như vậy để khen cậu hả, Lục Tầm không đỏ mặt, nhưng

"Không, không phải như vậy..." Diệp Dao muốn phản bác, lại bị Lục Tầm cắt ngang.

Lục Tầm nắm tay Diệp Dao: "Có phải cậu muốn nói không nghiêm trọng như vậy đâu, nói mình không làm được nhiều như vậy đâu. Tôi biết cậu là lớp trưởng tốt, chỉ là giống như Lôi Phong làm việc tốt không muốn lưu danh."

Sau khi nghe Lục Tầm tự thuật, mẹ của Diệp Dao mềm lòng, và ngay lập tức nói rằng chỉ cần Diệp Dao và Lục Tầm muốn, lúc nào cũng có thể tới đây. Nếu một ngày nào đó Lục Tầm không muốn về nhà của mình, hắn ngủ lại đây cũng không thành vấn đề.

Lục Tầm đương nhiên là liên mồm cảm ơn, khiến cho mẹ Diệp đang u sầu chọc đến cười vui vẻ.

Diệp Dao: "..."

Hừ, tên này quả nhiên không phải là chàng trai lạnh lùng đơn thuần gì, nước nhà hào môn quả nhiên sâu như vậy.

Khó trách điểm số tăng nhanh như vậy, bộ não này IQ cũng không thấp, có cong queo uốn lượn, chẳng qua là dùng não để làm đồ trang trí thôi.

Diệp Dao cũng không tức giận với những gì Lục Tầm đã làm, sau đó cậu trực tiếp nằm xuống xem Lục Tầm trò chuyện với gia đình mình.

Lục Tầm bày ra dáng vẻ một cậu bé ngoan mà hầu hết cha mẹ đều thích, luôn khen ngợi cậu trước mặt gia đình cậu, nguyên nhân cơ bản đương nhiên là coi trọng tình bạn giữa họ, không muốn bị cha mẹ cản trở thì phải nhận được sự ủng hộ của họ.

Vì lý do này, Lục Tầm sẵn sàng thay đổi hình ảnh trước đây của mình, đóng vai một người hoàn toàn tương phản.

*

Những thứ không thuộc về mình dần dần xuất hiện trong phòng Diệp Dao, càng ngày càng nhiều.

Một nửa không gian nhỏ trong căn phòng này đã bị người khác chiếm giữ, Diệp Dao thì đã rất quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Sống với người bạn thân nhất của mình, thậm chí còn không bao giờ đánh nhau, thật may mắn trong cuộc sống khi có những người bạn như vậy.

Điểm số của Lục Tầm được cải thiện đều đặn và mối quan hệ giữa hai người họ cũng được cải thiện nhanh chóng. Mặc dù chỉ mới quen nhau chưa đầy một học kỳ nhưng luôn có cảm giác như đã quen nhau nhiều năm.

Tắt đèn nằm ở trên giường, Diệp Dao nhớ tới Lục Tầm vừa mới kết bạn lúc trước đã nói như vậy, không khỏi cười nói: "Ngày trước cậu còn nói không bao giờ cùng người khác ở chung, ha ha."

Lục Tầm không hề xấu hổ vì những lời vô nghĩa mà mình đã nói trong quá khứ: "Một ngày không gặp, như ba mùa thu, đương nhiên phải nhìn bằng cặp mắt xưa."

Lục Tầm kết luận: "Tôi ở quá khứ và tôi ở hiện tại có quan hệ gì?"

Diệp Dao: "... Da mặt của cậu càng ngày càng dày."

Lục Tầm rất vui: "Cảm ơn lớp trưởng Diệp đã khen."

Diệp Dao kéo chăn lên cao, cảnh cáo: "Khoảng nửa tháng nữa sẽ có kỳ thi cuối kỳ, sau đó là kỳ nghỉ hè. Kỳ thi cuối kỳ lần này nhất định phải làm thật tốt, biết không? Nhưng cũng đừng để áp lực tâm lý quá lớn, cứ làm như lúc bình thường là được."

Sau kỳ thi thì trở về nhà và đưa kết quả học tập cho người nhà xem, họ đã khóc lóc thảm thiết và ôm lấy Lục Tầm và nói rằng hắn đã phải chịu đựng rất nhiều, trong điều kiện gian khổ như vậy mà vẫn có thể phát triển mình, con thật đúng là con ngoan.

Tốt nhất là nếu chuyện này phát sinh, Lục Tầm nên gọi điện riêng cậu để giải thích rõ ràng nguyên nhân và hậu quả, viết một bài văn dài 8.000 từ về quá trình nghịch tập của hắn, như vậy thì cậu sẽ vô cùng vui vẻ. < jztr khùng hả>

Ba mươi năm ở Hà Tây, ba mươi năm ở Hà Đông, đừng khinh thường tuổi trẻ nghèo!

Trong đầu Diệp Dao tự nghĩ ra cả một cuốn sách gồm những bài viết truyền cảm hứng và sảng khoái, không ngừng suy nghĩ, chỉ đến khi Lục Tầm bên cạnh nắm lấy vai cậu lắc lắc vài cái, cậu mới trở lại bình thường.

Trên mặt Lục Tầm không có một tia vui mừng: "Kỳ nghỉ hè chúng ta không thể gặp nhau."

"À, đúng, có chuyện gì?" Diệp Dao nghi hoặc.

Lục Tầm nhíu mày: "Kỳ nghỉ hè tôi tới chơi với cậu."

"Cậu học một kỳ ở chỗ này, nghỉ hè lại trở về, không thấy nhàm chán sao?" Diệp Dao khó hiểu nói, "Qua nghỉ hè thì không phải chúng ta sẽ lại gặp nhau sao?"

Lục Tầm thay đổi cách nói: "Vậy cậu đến chơi với tôi đi, sau kỳ nghỉ hè chúng ta sẽ học năm ba trung học, tôi muốn đưa cậu đi nhìn đó đây. Chúng ta cũng có thể cùng nhau đến thăm các trường đại học ở những nơi khác."

Lần này Diệp Dao không lập tức cự tuyệt, cậu có chút động lòng.

Trước khi thi đại học, đến trường đại học mình ngưỡng mộ để xem tận mắt nó như thế nào, bức ảnh và video trên mạng đều không thể thay thế được.

Mà bởi vì học kỳ này dạy kèm Lục Tầm kiếm được nhiều hơn so với quán trà sữa, áp lực tài chính giảm bớt rất nhiều, mẹ cậu cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều, cũng không cần chăm sóc bà nữa.

Diệp Dao quyết định: "Được, nghỉ hè chúng ta cùng đi ra ngoài nhìn một chút."

*

Nhưng sau kỳ nghỉ hè, Diệp Dao không có lập tức đi ra khỏi tỉnh với Lục Tầm. Cậu khăng khăng rằng Lục Tầm cần ở một mình vài ngày để đoàn tụ với gia đình, cậu đi vào lúc này không tốt, cách một tuần cậu sẽ đến đó. <giờ mới biết thuộc tính của DD là não bổ, =))) xứng đôi vừa lứa>

Lục Tầm nói không lại Diệp Dao, vì vậy chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng rời đi, nhắc đi nhắc lại với Diệp Dao rằng hắnc sẽ đón máy bay ở sân bay vào ngày hôm đó, hắn sẽ không rời đi nếu không đón được ai, vì vậy cậu nhất định phải đến.

Diệp Dao đáp ứng, đưa hành lý của Lục Tầm lên xe, nhìn Lục Tầm rời đi.

*

Lục Tầm về đến nhà trước cũng không làm gì đặc biệt, trùm trường không hề cho gia đình xem thành tích của mình mà chỉ đếm từng ngày trên lịch.

Cuối cùng hôm nay hắn cũng có thể chào đón Diệp Dao, mặc dù máy bay đến vào ban đêm nhưng Lục Tầm cũng dậy sớm và bắt đầu chuẩn bị.

Nhưng ngoài dự kiến, hắn phải thất vọng khi gặp hai vị khách không mời mà đến.

Một người là bạn thời thơ ấu của hắn, người kia là em họ của hắn. <=)) há Minh em đây gòi>

Cả hai người đều vừa từ nước ngoài trở về, họ đến nhà anh để tìm hắn.

Người đầu tiên đến nhà hắn là em họ Lục Minh, người được Lục Tầm coi là máy xác định người đồng tính nam nhất trong khu vực của họ.

Lục Tầm nói chuyện với Lục Minh không chút khách khí: "Mấy ngày nay không phải anh bảo mày đừng đến sao, anh có bạn bè muốn đến, không rảnh nói chuyện với mày sao?"

Lục Minh tỏ vẻ cao thâm khó dò lắc đầu: "Anh không đi không được đâu, em nghe nói là ... cái tên họ Sở kia, vừa nghỉ ngơi một ngày đã đòi tới chơi với anh? Lần trước em cảm thấy hắn không đúng lắm, lần này em lại đến xem một chút, xem có thể tìm ra được bí mật động trời nào không, lúc đấy anh đừng có mà sốc."

Bí mật lớn chừng nào?

Lục Tầm không có hứng thú chút nào, hắn chỉ quan tâm đến chuyến bay của Diệp Dao.

Sở Thời là bạn thời thơ ấu của hắn, cũng vừa về nước hôm qua, muốn tìm hắn để gặp mặt một chút.

Lục Tầm tương đối lãnh lùng vô tình: "Tao cũng nói với cậu ta rằng tao không có thời gian để nói chuyện với cậu ta. Tôi rất bận, nếu thực sự muốn đến, thì chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha và xem TV một mình. Nếu hai người hôm nay có người cùng đi, một mình ngồi ở trên sô pha xem TV đi, lúc nào cũng có trà, muốn ăn gì thì có thể vào phòng bếp kêu đầu bếp làm."

Lục Minh: "..."

Không hổ danh là Lục Tầm, người đã làm tổn thương và tan nát trái tim của vô số chàng trai đồng tính, thẳng đến độ hù người, thật ác độc.

Bọn họ đều đang đứng trong đại sảnh, Lục Minh đang muốn nói chuyện tiếp thì lại nghe thấy tiếng cười từ ngoài cửa.

Giọng nói có thể gọi là dễ nghe, chỉ cần nghe giọng thôi cũng khiến người ta liên tưởng đến một vị quý công tử.

Lục Minh quay đầu lại nhìn, liền thấy một bóng người mảnh khảnh từ trong cổng đi vào.

Thiếu niên này khá đẹp trai, và tất cả quần áo và phụ kiện cậu mặc đều tinh xảo và đắt tiền có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lục Minh đương nhiên nhận ra người này, Sở Thời – bạn thân Lục Tầm, cũng là đối tượng, mục tiêu hoài nghi của cậu.

Cậu ngờ rằng người này có tình cảm với Lục Tầm, muốn bẻ cong Lục Tầm.

Đời này cậu ta hận nhất là trai cong cố bẻ cong trai thẳng, nếu như xác định được độ tin cậy thì cậu sẽ báo cho Lục Tầm ngay lập tức.

Sở Thời cười nói: "Anh Lục, đã lâu không gặp! Hôm qua tôi mới xuống từ máy bay trở về, liền mơ tưởng liệu cậu có tới sân bay đón tôi, ai, quả nhiên tưởng tượng chỉ là tưởng tượng."

"Chỉ cần cậu biết là được." Lục Tầm mặt không đổi sắc, kiểm tra xem mình có bỏ sót điều gì không, "Cậu không phải đứa trẻ ba tuổi không biết đường, tôi tới sân bay đón cậu làm gì? "

Sở Thời vẫn cười: "Vậy ý cậu là, nếu tôi là đứa trẻ ba tuổi, cậu sẽ đến đón tôi sao?"

Lục Tầm kiểm tra đồ đạc trong nhà, xem có thứ gì có thể làm Diệp Dao phật lòng hay không: "Nếu cậu là đứa trẻ ba tuổi, ba mẹ cậu sẽ đón cậu, tôi không giúp người khác đón con."

Cuộc đối thoại này khiến cho Lục Minh đang ngồi nghe chỉ muốn viết mấy chữ "không nói nên lời" trên mặt.

Phải nói rằng Lục Tầm thực sự thẳng thắn, phàm là người cong một tí không thể nghĩ ra một câu trả lời như vậy.

Lục Minh bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện có thể có giữa hai người kia, hỏi Lục Tầm: "Hai ngày nay sao anh bận như vậy, anh định làm gì?"

Nhắc đến chuyện này, Lục Minh trơ mắt nhìn vẻ mặt vô cảm trên mặt Lục Tầm nhanh chóng tan biến, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Lục Tầm: "Bạn của tôi đi máy bay tới, tôi đi đón cậu ấy, các người tự chơi với nhau đi."

-------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro