Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Mông Mông làm xong bữa sáng thì ngồi xuống đối diện Sư Chi Phó, ấp úng nói.

"Anh Phó, cảm ơn đã cho tôi chung phòng hai hôm, hiện tại tôi không thấy sợ nữa, đêm nay hẳn có thể ngủ ở phòng mình rồi."

Sư Chi Phó cũng không bất ngờ, nhẹ nhàng cười.

"Được, có chuyện gì cứ tìm tôi hoặc anh Thành."

Nhậm Thành đang ở một bên an tĩnh ăn sáng, thấy hai người đều hướng ánh mắt về mình, đành phải thỏa hiệp.

"Ừm."

Vu Mông Mông nghe hắn trả lời, lần đầu tiên không tức giận hắn lạnh nhạt. Hiện tại cô phát hiện Sư Chi Phó có ý đồ quấy rối, nếu sau này thật sự có việc, cô cũng không biết tìm ai ngoài Nhậm Thành.

"Lát nữa xuất phát về nhà cũ, hai người chuẩn bị một chút đi."

Không dám nhìn đông nhìn tây như lần trước, Vu Mông Mông ra cửa liền đi thẳng lên xe, cả quãng đường luôn giữ mắt nhìn thẳng, bình an vô sự tới nhà cũ, cũng không thấy gì bất thường.

Ba người đều trầm mặc không nói lời nào. Trước đây, Vu Mông Mông thường xuyên tám chuyện cùng Sư Chi Phó, nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, cô làm sao có thể không ngại. Đó rõ ràng là ánh mắt hứng thú khi một chàng trai nhìn một cô gái.

Rơi vào thế bị động, cô cần thiết phải đề phòng. Đã vậy thì theo phe Nhậm Thành đi. Tuy hắn là loại mặt than, núi băng vạn năm, độc mồm độc miệng lại không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng ít nhất hắn an toàn.

Nửa giờ trôi qua, chiếc xe rốt cuộc dừng lại. Vu Mông Mông có chút khẩn trương. Ông bà, ba mẹ và em gái Nhậm Thành đều ở bên trong, cô không biết nên nói chuyện gì với họ.

Cô vừa đi theo Nhậm Thành, vừa liếc nhìn. Trước mắt là căn biệt thự cổ kính trông như một tòa lâu đài, Vu Mông Mông quả thực nhìn đến phát ngốc. Cái nghèo đã hạn chế tầm nhìn của cô, thú vui của kẻ có tiền, dân đen khó mà tưởng tượng.........

Trên đường tới phòng khách, Vu Mông Mông đi từ ngạc nhiên, hâm mộ đến chết lặng. Có cảm thán, kinh ngạc nhiều hơn nữa biệt thự này cũng chẳng liên quan tới cô, không một xu quan hệ. Vậy khỏi kích động, mất công..........

"Bà nội, ba mẹ cháu đâu rồi?"

Nhậm Thành xỏ tay túi quần, đến bên sô pha.

"Ôi trời, cháu trai ngoan đã về đấy à? Ta vừa nhắc cháu xong. Ba mẹ cháu đến công ty rồi, chiều tối mới về."

"Đây chính là tiểu thư Mông Mông phải không?"

Bà cụ ngồi ở phòng khách đánh giá Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông vốn đang khẩn trương lại bị điểm danh đột ngột, không kịp chuẩn bị tinh thần, theo bản năng khép hai chân, dán tay sát đùi.

"Vâng ạ, cháu là Vu Mông Mông....... Chào bà, bà nội Nhậm....."

Vu Mông Mông núp sau Nhậm Thành, gượng cười ra tiếng. Bà nội Nhậm sửng sốt, thấy cô khẩn trương, thiện ý cười khẽ.

"Nào, các cháu mau ngồi đi, thằng bé Phó cũng tới hả? Ông nội cháu vẫn khỏe mạnh chứ?"

Sư Chi Phó thoải mái ngồi xuống hàn huyên cùng bà nội Nhậm, Vu Mông Mông lúng túng ngồi bên cạnh Nhậm Thành. Nhậm Thành tựa hồ nhận ra cảm xúc của cô, bèn đưa cho cô..... một quả chuối.......

?????..........

Vu Mông Mông ngây ngốc nhìn quả chuối vàng ươm trước mặt. Vì sao lại đưa chuối cho cô? Có ý tứ gì?

"Ăn đi, không cần xấu hổ."

Nhậm Thành mở miệng, thấy cô sửng sốt không cầm, liền ném vào lòng cô.

Vu Mông Mông trực tiếp cạn lời. Lạy người, xấu hổ thì ăn chuối, chưa nghe ai nói thế bao giờ!!

Cầm quả chuối trong tay, Vu Mông Mông cảm thấy bầu không khí quả thật hài hòa hơn, nhưng vẫn không dám bóc ăn........

"Sao không ăn?"

Nhậm Thành đọc sách một lát, thoáng nhìn sang phát hiện cô cầm chuối ngồi ngây ra.

"..... Tôi không đói......"

Vu Mông Mông khẩn cầu nhìn Nhậm Thành, đôi mắt trong trẻo thấy đáy khẽ chớp chớp.

Nhậm Thành tiếp thu tín hiệu thất bại, cầm lấy quả chuối nhanh tay bóc vỏ rồi đưa lại cho Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông:!!!!!

Thời điểm hắn đưa qua, hai vị quần chúng ăn dưa đang tán gẫu bên cạnh cũng đồng thời nhìn về phía cô và Nhậm Thành. Đặc biệt là bà nội Nhậm, đôi mắt lóe sáng nhìn Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông tay chân luống cuống nhận chuối.

"Cảm ơn, cảm ơn Nhậm tổng, Nhậm tổng thật tốt bụng."

Cô vội vàng phát thẻ người tốt cho hắn, cúi xuống cắn hai miếng. Hơi ngẩng đầu, tầm mắt vừa hay đối diện Sư Chi Phó đang cười rạng rỡ đến dị thường............

Vu Mông Mông vội dời mắt, cúi đầu tiếp tục ăn chuối. Không được, không cẩn thận lỡ nhìn đến hắn rồi.

Cổ họng cô nghẹn lại. Cũng phải thôi, hiện tại hắn không phải gay, đương nhiên sẽ thích phụ nữ dáng người hấp dẫn lại cực kỳ xinh đẹp như cô. Đàn ông mà, mấy ai có thể cự tuyệt?

Nguyên chủ vốn có dã tâm, biết đàn ông có tiền có thế rất coi trọng lần đầu tiên, cho nên dù có quen bao nhiêu bạn trai đi nữa nhưng giới hạn đều chỉ đến mức nắm tay, chưa từng tiến xa hơn một bước........ Với khả năng nhẫn nại của nguyên chủ, lẽ ra có thể công thành danh toại. Đáng tiếc tính tình khó ưa, cuối cùng để ghen ghét chôn vùi lý trí, nguyên chủ không ngừng tìm đường chết, thành công trở thành... pháo hôi... sớm đi đời........

Vu Mông Mông ăn thêm mấy miếng chuối, tiếp tục ở một bên cười mỉa chờ "bị gọi". Sư Chi Phó chỉ liếc mắt nhìn Vu Mông Mông một lần, sau đó không quay sang nữa.

Một già một trẻ tám chuyện đến quên trời quên đất, Vu Mông Mông bên cạnh hâm mộ không thôi. Chậc chậc chậc...... Sư Chi Phó xứng đáng đạt danh hiệu "bạn của chị em phụ nữ". Nhậm Thành có vẻ cũng quen rồi, không buồn để ý.

Thẳng đến giờ ăn cơm, bọn họ mới dừng nói chuyện. Bà nội Nhậm thực vui vẻ, mấy khi gặp được một đứa nhỏ có thể tán gẫu với bà, khiến bà không khép được miệng. Vu Mông Mông cảm thán trong lòng, Sư Chi Phó không hổ là thành viên tương lai của cái nhà này, ở chung vô cùng hòa hợp vui sướng. Lúc nào đó cô cũng phải về thăm hỏi bố mẹ và em trai nguyên chủ mới được. Người nhà nguyên chủ quá nuông chiều cô ấy nên tính nết mới thành ra bá đạo ích kỷ.

"Tới bữa trưa rồi, chúng ta cứ ăn trước, không cần chờ những người khác."

Bà nội Nhậm chống quải trượng đứng dậy, Sư Chi Phó thấy thế liền đỡ bà đi ăn cơm. Bà nghiêng đầu nhìn hắn, càng nhìn càng vừa lòng, chỉ tiếc Sư Chi Phó không phải cháu ruột bà.

Cháu trai ruột của bà thản nhiên ngồi xuống bàn. Vu Mông Mông theo sau Nhậm Thành, ngồi bên cạnh hắn. Không biết vì cái gì, hiện tại cô cảm giác Nhậm Thành đáng tín nhiệm nhất, dù hiện tại hắn chưa gay.

Nhậm Thành nhận ra Vu Mông Mông hôm nay không bình thường, đặc biệt dính lấy hắn. Kiểu bám người này không mang ý định tiếp cận, chỉ đơn thuần tìm cảm giác an toàn, hắn có thể cảm nhận được.......

Vu Mông Mông bó tay bó chân, đành ngồi yên chờ ăn. Sư Chi Phó ngồi cạnh bà nội Nhậm từ trước. Hắn nhìn hai người đối diện ngồi gần nhau, tay nắm chặt đũa, cười nói.

"Bà nội à, lát nữa ông nội Nhậm sẽ về, cháu là bề dưới, nên ngồi cùng bọn họ mới phải."

Nói xong, không đợi bà nội Nhậm trả lời, hắn liền đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông vừa mới thả lỏng thân thể, nháy mắt lại căng chặt lên. Chỗ nào không ngồi lại ngồi cạnh cô, tên này không thích ngồi cạnh chồng tương lai hay sao? Vu Mông Mông không thể đuổi người, cũng không muốn hắn ngồi gần. Đang định đem ghế dịch ra một chút, Sư Chi Phó đã lên tiếng.

"Mông Mông, ban nãy tôi thấy cô ăn chuối, đói bụng hả?"

Trước giọng nói cùng thái độ quan tâm như vậy, Vu Mông Mông lơ đãng nhìn vào mắt hắn. Trong một khoảnh khắc, cô bỗng hoài nghi phải chăng bản thân quá mức mẫn cảm, trách lầm Sư Chi Phó.

"Có hơi hơi......"

Vu Mông Mông quả nhiên đã gục ngã trước sắc đẹp ôn nhu, nhìn hắn ngây dại, thiếu điều chảy nước miếng.......

Người trẻ tuổi đúng là thú vị. Bà nội Nhậm nhìn nhìn, lại liếc sang cháu trai mình cả ngày xụ mặt, bất đắc dĩ lắc đầu. Đẹp trai thì sao chứ, có bao nhiêu cô gái nguyện ý ở bên cạnh loại đàn ông lạnh băng như khúc gỗ? Từ nhỏ đến lớn, chỉ có lần này nó mang theo bạn nữ trở về. Người trong nhà chẳng dám giới thiệu ai cho nó, tính nết nó lạnh nhạt, lại còn táo bạo dễ nổi giận.

Bà nhíu mày.

"Mau nhìn bộ dạng của cháu đi, cứ như thế làm sao tìm được vợ?"

Nhậm Thành làm lơ theo thói quen. Thực tế chứng minh, đàn ông như Nhậm Thành không chỉ có vô số con gái theo đuổi, mà ngay cả con trai cũng vội vã xếp hàng, Sư Chi Phó chính là một ví dụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro