Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bưng tuyết lê hấp đường phèn đến trước mặt bọn họ, chờ họ nếm thử.

Nhậm Thành ăn miếng đầu tiên, thấy bộ dạng nóng lòng của Vu Mông Mông thì liếc mắt một cái, không phản ứng lại. Vu Mông Mông cũng chẳng bận tâm, quay đầu dời mục tiêu sang Sư Chi Phó.

"Ăn ngon không?"

"Hương vị không tồi."

Sư Chi Phó ôn nhu nhìn cô. Được tán thưởng, cô đương nhiên vui vẻ.

"Cảm ơn, cảm ơn."

Vẫn là anh Phó tốt tính, ai như cái tên núi băng vạn năm kia, nhìn là khó chịu.

"Tuyết lê (*) này vừa to vừa ngọt, còn mọng nước, vị rất ngon, tôi cố ý chọn kích cỡ lớn nhất cho các anh đấy."

[*] tuyết lê (quả lê trắng như tuyết) cũng được dùng để tả hoặc ám chỉ ngực :))

Vu Mông Mông trưng ra dáng vẻ khoe khoang, cầu khích lệ.

"Khụ khụ........."

Nhậm Thành lúc này thật sự bị sặc, ho một hồi lâu. Vu Mông Mông vội vàng đi qua.

"Nhậm tổng ho như vậy, đợi bớt nóng rồi ăn tiếp."

Nhậm Thành ho đến nỗi khuôn mặt tuấn tú hồng thành màu gan heo. Giờ hắn còn không dám nhìn thẳng tuyết lê trên bàn chứ đừng nói đến ăn. Hoàn toàn không phản ứng Vu Mông Mông, Nhậm Thành đứng dậy trở về phòng.

"Ấy...... Nhậm tổng, ngài chưa ăn xong tuyết lê mà? Ho khan rất khó khỏi, để lâu là bệnh nhẹ thành nặng đấy.........."

Vu Mông Mông cầm tuyết lê gõ cửa phòng Nhậm Thành, miệng lèm bèm khuyên bảo không ngừng. Nhậm Thành chẳng chịu hé cửa, Vu Mông Mông thở phì phì quay lại bàn ăn. Cô bĩu môi, Nhậm Thành thật đáng ghét.

Ngược lại, Sư Chi Phó lòng mang ý xấu, ăn uống cố tình gây chú ý. Hắn ngụm to ngụm nhỏ ăn hết tuyết lê, biểu tình hưởng thụ tựa như trong miệng còn dư vị gì đó........

Vu Mông Mông không biết sự tình, thấy Sư Chi Phó cổ vũ mình như vậy, trong lòng có chút an ủi.

"Anh Phó thật tốt."

"Cô làm ăn rất ngon."

Sư Chi Phó tỏ vẻ thành khẩn nhìn thẳng Vu Mông Mông.

"Được rồi, giờ tôi đi chuẩn bị bữa tối."

Vu Mông Mông định sơ chế trước một ít nguyên liệu.

"Mông Mông, còn sớm mà, làm trước một tiếng là được."

Sư Chi Phó khuyên cô, rốt cuộc sắc trời vẫn còn sáng.

"Không sao, không sao, tôi chuẩn bị trước, buổi tối chỉ việc nấu."

Thực mau đến giờ cơm tối, Vu Mông Mông đã bày biện xong xuôi.

"Anh Phó, Nhậm tổng, ăn cơm thôi!!"

Hai vị nam chính nghe tiếng liền đi ra, cùng nhau ngồi xuống bàn cơm, Vu Mông Mông đẩy đồ ăn về phía bọn họ.

"Mau nếm thử đi, nhân lúc còn nóng......"

"Được, hôm nay Mông Mông vất vả rồi, hai ngày nữa tay tôi khỏi tôi sẽ nấu."

"Anh đừng lo, vốn dĩ không nên để một người làm, về sau chúng ta thay phiên nhau."

Nhậm Thành sau khi ngồi xuống không nói lời nào, chỉ tập trung ăn. Vu Mông Mông cũng không giận, nổi giận với hắn chỉ thiệt mình.

"Thế nào thế nào?"

Vu Mông Mông tựa hồ có chút khẩn trương.

"Ăn ngon, món này rất thơm."

Sư Chi Phó chưa từng lạnh nhạt Vu Mông Mông, là một cổ động viên chân chính, không giống Nhậm Thành vừa xấu tính vừa cứng nhắc.

"Tôi nói rồi, tôi kinh nghiệm đầy mình, hương vị tuyệt đối độc nhất vô nhị, khẳng định về sau các anh ngày nào cũng muốn ăn......"

Khuôn mặt Vu Mông Mông đắc ý dào dạt.

"Khụ khụ khụ khụ khụ..........."

Nhậm Thành lần nữa bị sặc, chờ ho xong, hắn ngẩng đầu tức giận nhìn cô gái đối diện.

"Cô có thể ngậm miệng được không?"

Vu Mông Mông tức tối, người này bị làm sao? Đã ăn của người ta còn bày đặt hung dữ, thật sự quá đáng, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Sư Chi Phó nghe cô nói, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhớ tới tối hôm qua....... thân thể liền căng thẳng. Thấy không khí giằng co, hắn giả bộ như nghe không hiểu, tính toán giải vây.

"Mông Mông, quả thật....... rất mỹ vị, vô cùng ngon miệng."

Ánh mắt Nhậm Thành nhìn thẳng Sư Chi Phó mang ý cảnh cáo, Sư Chi Phó mỉm cười nhìn lại hắn, không có nửa điểm hổ thẹn khi làm chuyện trái lương tâm.

Nể tình Sư Chi Phó, Vu Mông Mông tức giận dùng sức ngồi xuống. Quả thực muốn tát phát chết tươi tên mặt than đối diện. Cô vùi đầu ăn, cả bữa không nói thêm câu nào, héo hắt như quả cà tím gặp sương...........

Rửa xong bát, Vu Mông Mông trở về phòng đi tắm. Vừa mở cửa liền nhìn thấy bóng đen ngoài cửa sổ, hình ảnh đột ngột khiến cô không kịp phòng bị, đứng ngốc tại chỗ, tim như ngừng đập.......

Cô cuống quýt bật đèn, tùy tiện vơ một hai bộ quần áo, "vèo" một cái chạy sang phòng Sư Chi Phó.

"Hộc.... Hộc..... Tôi lại thấy cái bóng......"

Vu Mông Mông không gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào, lúc này cô bức thiết cần gặp người sống. Sư Chi Phó đang đọc sách, kinh ngạc nhìn cô.

"Lại thấy? Chắc phải mời vị đại sư kia qua đây xem thử."

Vu Mông Mông thở hổn hển, chống eo gật đầu.

"Tôi... có thể tắm nhờ ở chỗ anh chứ?"

"Chị em" mà, chắc hắn không để ý đâu. Sư Chi Phó cười nhẹ.

"Đương nhiên có thể."

Hắn vừa dứt lời, Vu Mông Mông liền lao vào phòng tắm. Khói dầu trên người quá nồng, chịu không nổi.

Tắm xong thơm tho ngào ngạt, Vu Mông Mông quấn khăn tắm đi ra, chẳng thèm e dè ngồi lau tóc. Sư Chi Phó cảm thấy sức nóng trong phòng càng ngày càng tăng, không chớp mắt chăm chú nhìn cô thật sâu. Vu Mông Mông tùy tiện ngồi một góc, vẫn chưa phát giác ánh mắt cực kỳ xâm lược kia.

"Mông Mông, cô ra ngoài chỉ quấn khăn tắm........."

Vu Mông Mông cúi đầu, không nhận ra có gì không ổn.

"Khăn tắm thì làm sao?"

"Cô không sợ tôi à?"

Hắn phát hiện cô kỳ thật không muốn câu dẫn hắn.

"Sợ cái gì?"

Vu Mông Mông khó hiểu thoáng nhìn Sư Chi Phó, tiếp tục xoa tóc. Đều là "chị em bạn dì", có cởi sạch ngay trước mặt, hắn cũng sẽ ngó lơ thôi.........

Nhưng nói gì thì nói, Sư Chi Phó vẫn là con trai. Cô không nên quá vô tư, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Sau khi lau khô tóc, Vu Mông Mông nhảy lên sô pha mềm mại, thoải mái thở dài một tiếng, vừa ngả người liền buồn ngủ.

"Mông Mông, cô ngủ rồi à?"

Qua một hồi lâu, giọng Sư Chi Phó từ giường bên kia truyền tới. Vu Mông Mông mơ hồ đáp một tiếng.

"Ừ....."

Đèn tắt, Vu Mông Mông cũng chìm vào giấc ngủ say. Hôm nay bận rộn cả ngày, cô sớm đã mệt mỏi. Không biết có phải bị Nhậm Thành chọc tức hay không, cô ngủ không được sâu. Đang mơ mơ màng màng, thân thể bỗng tự phát bản năng phòng vệ. Cô cảm giác có người tới gần!! Sau khi ý thức được chuyện này, tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lập tức bừng tỉnh.

Sư Chi Phó đang xốc áo ngủ tính làm động tác tiếp theo, đột nhiên phát hiện Vu Mông Mông trừng lớn hai mắt nhìn hắn, ngập tràn ý tứ không thể tin được..........

Vu Mông Mông hô hấp dồn dập, vị trí nào đó thoáng phập phồng, kích thích hệ thần kinh thị giác của Sư Chi Phó.

"Đánh thức cô rồi? Tôi đi vệ sinh thì thấy quần áo cô đều bị tốc lên, đang định kéo xuống cho cô, không ngờ làm cô tỉnh."

Sư Chi Phó bình thản mỉm cười, trong lời nói còn ẩn ẩn ý xin lỗi, nhưng ánh mắt hắn lại làm Vu Mông Mông cảm thấy nguy hiểm. Ánh mắt nhìn cô lúc này rõ ràng rất khác so với ban ngày. Vu Mông Mông tùy tiện kéo vạt áo.

"Không sao, cảm ơn anh, không quấy rầy anh đi WC."

Sư Chi Phó không đáp, chỉ đứng lên nhìn cô hơi mang ý cười rồi vào WC.

Cái liếc mắt quỷ dị cuối cùng kia làm lông tơ Vu Mông Mông dựng lên "vèo vèo". Sư Chi Phó rất không bình thường, cô hoài nghi vừa rồi hắn chắc chắn định làm chuyện khác.

Nhớ tới cái áo lót màu hồng, Vu Mông Mông hung hăng đấm đấm đầu mình. Dù có đồng tính nhưng thể chất hắn vẫn là nam, huống chi hiện tại còn chưa trở thành gay. Bất cẩn như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cô tìm ai để khóc? Hơn nữa nếu Nhậm Thành biết cô và Sư Chi Phó từng...... lén lút có hành vi thân mật gì đó, với tính cách của Nhậm Thành khẳng định sẽ chơi chết cô.

Trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh, còn chưa kịp tiếp thu thì đèn WC chợt tắt, người bên trong đi ra, bước từng bước một hướng về Vu Mông Mông.............

Cô giả vờ như đã ngủ. Sư Chi Phó dừng lại vài giây bên sô pha, sau đó mới về giường nằm.

Vu Mông Mông cảm giác hít thở không thông, việc này đáng sợ hơn ngủ trong phòng với ma. Ít nhất ma không thể trực tiếp thương tổn đến cô, nhưng nếu Sư Chi Phó muốn làm gì đó... chưa chắc cô có thể phản kháng.......

Vu Mông Mông lo lắng đề phòng, nửa tỉnh nửa mê vượt qua một đêm. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cô liền rời khỏi phòng Sư Chi Phó.

Sư Chi Phó vẫn nằm ở trên giường. Nghe âm thanh đóng cửa, hắn lập tức mở mắt, con ngươi sạch sẽ, chứng tỏ đã thanh tỉnh từ lâu, đôi môi nhếch lên nụ cười khinh miệt. Từ nhỏ hắn đã có một loại đam mê, đồ không chiếm được mới là... đồ chơi tốt nhất........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro