Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vu Mông Mông tỉnh lại, đoàn xe đã về tới nội thành. Cô thấy tất cả đều yên ổn không có việc gì, bấy giờ mới duỗi người thả lỏng nhìn ngắm cảnh đêm.

Nhân tiện đưa Vu Triết về nhà, ba người quyết định ở lại một đêm chỗ ba mẹ Vu Mông Mông. Ngày hôm sau trước khi đi, Vu Mông Mông không quên dạy dỗ Vu Triết một trận.

Buổi chiều, bọn họ rốt cuộc cũng đã về tới nhà. Chưa bao giờ Vu Mông Mông thấy nhớ cái sô pha trong phòng Nhậm Thành đến như vậy. Tuy nhiên sau khi ngẫm nghĩ lại, cô thấy mình vẫn nên về phòng mình ngủ giường mình thì hơn. Cô cảm giác hai người bọn họ đối với cô ngày càng.... Thôi bỏ đi, cô cứ tránh trước cho đỡ ngại.

"Chuyện là..... Về sau tôi sẽ về phòng mình ngủ, hiện giờ tôi không còn sợ nữa......"

Không biết vì sao khi nói ra mấy lời này, cô tự dưng có chút chột dạ.....

Sư Chi Phó không hề cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười đẩy gọng kính.

"Được rồi, Mông Mông không sợ nữa là chuyện tốt."

Làm ở trên giường cô hắn càng thoải mái hơn, khắp nơi đều sẽ là hương vị của cô......

Nhậm Thành cũng gật đầu không tỏ ý kiến. Dù sao chìa khóa phòng của cô, cô cũng đã đích thân đưa tận tay hắn rồi...........

Vu Mông Mông xấu hổ cười ha ha, quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều......

Sau khi cơm nước xong xuôi, Vu Mông Mông liền đi tắm. Cô đứng trước cửa phòng tắm một hồi, chần chờ không dám vào trong. Cuối cùng cô cầm quần áo lên, định bụng qua phòng Nhậm Thành tắm.

Nhìn cửa phòng không khóa, Vu Mông Mông cứ thế đẩy cửa vào. Thật không ngờ, cô lại gặp một tình huống sửng sốt......

Nhậm Thành quay lưng về phía Vu Mông Mông, thân trên để trần không mặc áo, quần đã cởi ra một nửa, mà Sư Chi Phó thì đang... ngồi xổm ở phía dưới hắn............

C... CMN......

Vu Mông Mông sợ ngây người đóng cửa lại. Cay mắt, cay mắt quá! Đây gọi là tư thế xe chỉ luồn kim đúng không? Cởi mở quá rồi nha........

Sư Chi Phó đang kiểm tra dưới hông cho Nhậm Thành thì thấy Vu Mông Mông xông vào rồi xông ra một cách khó hiểu. Hắn không đoán được cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc chứa cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhậm Thành căn bản không quay đầu lại nên không thấy Vu Mông Mông.

"Anh Thành này, trên eo anh có một vết bớt màu đen hình bông hoa."

Sư Chi Phó nhíu mày, nhìn chằm chằm cái bớt hoa bên hông Nhậm Thành. Đóa hoa trông rất kỳ quái, hắn trước giờ chưa từng thấy qua loại hoa này.

"Cậu chụp hình lại đi."

Trên đường từ Phong Sơn trở về, Nhậm Thành vẫn luôn bị đau hông, sau còn thấy nóng ran như lửa đốt. Thật không ngờ lại có một vết bớt.......

"Nhất định là do Nguyên Kim Sở!"

Nhìn đóa hoa màu đen quỷ dị trong ảnh chụp, sắc mặt Nhậm Thành cực kỳ khó coi.

"Tôi cũng nghi ngờ hắn. Nhưng hắn ta lưu ấn ký trên người anh làm gì?"

Sư Chi Phó cảm thấy rất kỳ quái. Với thực lực của Nguyên Kim Sở, nếu có thể trực tiếp làm Vu Mông Mông biến mất tại chỗ, tất nhiên hắn cũng có thể khiến cho Nhậm Thành biến mất. Đã vậy, vì sao hắn phải làm việc thừa thãi này?

Nhậm Thành lạnh mặt trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cười nhạo một tiếng.

"Tôi thật muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh ăn tôi hay không....."

Sư Chi Phó hiếm khi thực sự nghiêm túc.

"Anh Thành, nhất định phải cẩn thận với Nguyên Kim Sở, hắn không phải con người. Lúc ở thôn bỏ hoang, hắn bắt Mông Mông đi dễ như trở bàn tay, loại năng lực này thật sự khó tưởng tượng. Tôi chỉ sợ hắn ta ăn quỷ mà sống!"

Bằng không lý do gì mà phụ cận Phong Sơn lại trống vắng không một bóng ma? Ngay cả Mông Mông cũng cảm thấy kỳ lạ, như vậy chứng tỏ trước đây ở dọc đường vốn có rất nhiều ma. Theo Sư Chi Phó suy đoán, đám ma quỷ đó hiện tại đều đã bị Nguyên Kim Sở ăn hết. Đây chính là cách giải thích duy nhất.........

Nhậm Thành gật gật đầu.

"Việc này tôi có nghĩ đến, cứ bình tĩnh xem sao."

Sau khi từ phòng Nhậm Thành trở về, trái tim Vu Mông Mông cứ đập bang bang. Trời ạ! Họ táo bạo tới mức đó rồi ư? Tự nhiên lại để cô bắt gặp chuyện ngượng ngùng..... của hai người......

Quả thực khó có thể tưởng tượng, đã vậy rồi cô cũng không nên qua đó nữa. Hu hu hu hu hu...., thôi, cô về phòng mình tắm vậy.

Vu Mông Mông kiểm tra cả trong lẫn ngoài nhà vệ sinh một lượt, sau khi xác nhận không có thứ gì khả nghi mới bắt đầu tắm rửa. Tắm xong, cô phát hiện quên đem áo ngủ và khăn lau vào phòng tắm. Không còn cách nào khác, Vu Mông Mông đành mở cửa phòng tắm xông ra ngoài. Vừa lao ra chưa được hai bước, cô liền đâm trúng người.

Sư Chi Phó cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó buông cô ra.

"Mông Mông, sao cô lại bất cẩn như vậy? Lỡ như bị cảm lạnh thì sao?"

Miệng tuy nói nhưng đôi mắt hắn vẫn không ngừng đánh giá cô từ trên xuống dưới.........

Vu Mông Mông vội vòng tay che lấy người, đang muốn đi lấy khăn lau thì phát hiện khăn tắm ở phía sau Sư Chi Phó. Cô thật sự không dám cử động mạnh.

"Anh Phó, anh đưa khăn lau cho tôi với."

Vu Mông Mông cảm thấy hơi run. Hắn vừa mới thân mật với Nhậm Thành, đáng lý phải cảm thấy thỏa mãn, sẽ không tìm cô làm phiền mới đúng........

Hầu kết Sư Chi Phó cử động vài cái.

"Cô cứ đứng yên, tôi lau cho cô."

Nói xong hắn cầm lấy khăn tắm. Vu Mông Mông đương nhiên không chịu.

"Không cần phiền toái anh Phó, tôi tự mình làm được. Anh.... anh có thể ra ngoài một lúc được không?"

Tên đáng ghét, biết ngay hắn tới để trêu đùa cô mà........

Sư Chi Phó không đáp, cầm khăn tắm tới lau. Vu Mông Mông tức giận muốn đánh người, nhưng cô vẫn không dám buông tay. Sư Chi Phó vô cùng cẩn thận lau khô từng giọt nước trên người cô, một góc nhỏ cũng chẳng buông tha......

Vu Mông Mông nỗ lực bỏ qua mọi cảm giác...., cho đến lúc không thể nhịn được nữa, cô buông tay hòng đoạt lại khăn tắm. Sư Chi Phó vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn vào nơi Vu Mông Mông vừa mới buông tay.........

Đồng tử Sư Chi Phó chợt co rút, rồi lại nở to ra................

Hắn đẩy Vu Mông Mông ngã xuống giường, ngay sau đó liền đè người lên, đỏ mắt hôn môi cô cực kỳ kịch liệt...........

Vu Mông Mông dùng sức đẩy hắn nhưng không thể đẩy nổi.

"Anh làm gì thế? Mau tránh ra, ưm ~"

Sư Chi Phó không buồn để ý, chỉ hung hăng hôn cô. Vu Mông Mông cả người vô lực ở trong lòng hắn kêu la. Hắn vừa mới thân thiết với Nhậm Thành, hiện tại lại hôn cô, hắn có biết ghê tởm hay không vậy?

"Anh buông tôi ra, đồ xấu xa~ Vừa mới hôn người khác xong quay đầu liền hôn tôi, anh không thấy ghê tởm nhưng tôi ghê tởm......"

Vu Mông Mông dùng sức đánh hắn, nhưng hắn dường như không biết đau, mặc kệ cô có đánh như thế nào cũng đều thờ ơ.

"Đợi lát nữa Mông Mông sẽ thấy thoải mái thôi, cô cứ từ từ "hưởng thụ"...."

Sư Chi Phó nói xong lại hung hăng hôn tới. Hắn cạy mở hàm răng cô, trêu đùa cái lưỡi. Vu Mông Mông bị hắn hôn đến đầu váng mắt hoa, lại trốn không thoát, chỉ có thể hùa theo hắn.............

Tối hôm qua, từ sau khi hôn Nguyên Kim Sở, Vu Mông Mông có cảm giác như bị hạ ma chú, thân thể luôn khát khao dục vọng.........

Bị Sư Chi Phó hôn một hồi lâu, lý trí Vu Mông Mông bắt đầu tan rã, chậm rãi đáp lại hắn..........

Sư Chi Phó vốn đã nhịn không nổi từ sớm, người cô quá thơm, hương vị ngon ngọt khiến hắn thời thời khắc khắc nhớ mong.....

Vu Mông Mông cũng khó nhẫn nhịn, ôm chầm lấy hắn. Lực ôm của Sư Chi Phó càng thêm tàn nhẫn, cô cảm giác sắp bị hắn ôm đến ngạt thở.....

Sư Chi Phó vẫn không ngừng hôn. Hắn muốn hôn cô, muốn đem cô khảm vào trong xương cốt. Vu Mông Mông đã tan thành một vũng nước, tùy ý hắn bài bố. Không chỉ toàn thân cô vô lực, mà lửa dục trong người cũng sắp sửa tràn ra.....

Cả người bị lửa dục khống chế, cô sắp hỏng mất, chỉ mong Sư Chi Phó không ngừng tới gần, đừng có buông tay..... Hiện tại cô không còn chút lý trí, giống như bị khống chế......

Ánh mắt Sư Chi Phó nóng bỏng nhìn thân thể Vu Mông Mông..........

Theo bản năng, hắn nuốt nước bọt vài cái rồi cúi người dán môi lên hôn. Vu Mông Mông như muốn nổ tung. Cô dùng sức đẩy đầu hắn ra, lúc này mới thanh tỉnh một chút......

Cô cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực để đẩy Sư Chi Phó, nhưng không làm sao đẩy ra nổi. Tại sao hắn.... sao hắn có thể....... hôn ở đó.... không thể, không thể được.....

Mặc kệ cô có giãy giụa thế nào, Sư Chi Phó đều không muốn từ bỏ ý định, vẫn hung hăng hôn mút.......... Vu Mông Mông bị cảm giác này kích thích mãnh liệt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh............

Cho tới khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là nửa đêm. Vu Mông Mông tái mặt kinh hoảng kéo chăn ra, thấy bản thân đang mặc áo ngủ chỉnh tề. Cô lại nhìn trên giường xem có dấu vết gì hay không, nhưng tìm một vòng cũng chẳng phát hiện được gì. Khăn tắm cũng không có ở đây, cô tìm thấy nó trong phòng tắm. Nó được treo ở vòng treo khăn, nơi ngày thường cô vẫn hay treo......

Chẳng lẽ đó thật sự là một giấc mơ? Cô đứng trước gương kiểm tra cả người một lượt. Chẳng có dấu vết gì cả, chỉ có đôi môi là đỏ hồng lên, thoạt nhìn như vừa bị người yêu thương.

Chắc chắn là do Nguyên Kim Sở cắn thành như vậy. Hắn ta đúng là đồ chết tiệt. Nhưng nếu chuyện vừa rồi vốn chỉ là mơ, vậy thì giấc mơ kia cũng chân thật quá nhỉ? Sáng ngày mai cô phải hỏi Sư Chi Phó một chút mới được. Hắn hẳn sẽ không nói dối.

Nếu thật sự là mơ....... Ôi ôi ôi ôi ôi..... vậy coi như xong rồi. Đang yên đang lành tự nhiên nằm mơ cá nước thân mật cùng Sư Chi Phó......

Vu Mông Mông khó khăn che khuôn mặt nhỏ. Trong mơ, Sư Chi Phó còn hôn... hôn vào..... Trời ạ, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế? Như thế nào đi mơ loại mộng xuân này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro