Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Thành và Sư Chi Phó cùng nhau đẩy cửa đá cách vách. Vu Mông Mông theo thói quen xông lên trước chiếu đèn. Cô vừa mới chiếu đèn pin vào trong, bên trong liền vang lên vài tiếng thét chói tai. Mắt Vu Mông Mông lóe sáng, cô chạy vội vào thạch thất.

Có bóng đèn siêu sáng chiếu rọi, bên trong thạch thất sáng trưng. Vài thanh niên đang co cụm trong góc, ngồi đối diện còn có một thanh niên mặc áo sơ mi đứng cổ........

"Chị? Chị ơi!!"

Vu Triết hoàn toàn không dám tin sẽ được gặp chị mình ở đây. Cậu ta xúc động muốn khóc. Tuy Vu Mông Mông chưa từng gặp Vu Triết, nhưng chỉ cần liếc qua một cái, cô vẫn nhận ra ngay ai là em trai mình.

"Vu Triết! Em không sao chứ?"

Vu Mông Mông bước tới, nhìn khắp người cậu ta xem có thương tổn gì hay không.....

"Em không sao, chị, sao chị lại ở đây?"

Vu Triết lau khô nước mắt, gian nan đứng dậy.

"Việc này kể ra thì rất dài, có chuyện gì ra ngoài rồi nói. Đây đều là bạn của em à?"

Vu Mông Mông nhìn sang mấy nam sinh tinh thần ủ rũ vì mệt mỏi.

"Đều là bạn học của em, bọn Du Tử thì đi đường khác rồi."

Vu Triết rất vui mừng khi nhìn thấy chị gái, cậu cứ tưởng mình sẽ phải chết ở chỗ này......

Ba sinh viên thấy có người tới cứu, tức khắc khóc lớn. Bọn họ tuổi mới đôi mươi, đâu biết rằng thiếu chút nữa là bỏ mạng.

"Em đã nghĩ chúng em sẽ chết...... Oa hu hu hu......"

"Không sao không sao rồi, nhanh, đi lên trên rồi nói tiếp, nơi này không nên ở lâu!"

Vu Mông Mông an ủi bọn họ, nhóm cảnh sát cũng tiến lên đưa nước và áo khoác. Cô thoáng nhìn qua bên cạnh. Người mặc áo sơ mi kia đến giờ vẫn còn ngồi xổm dưới đất. Vu Mông Mông cầm chai nước đi tới vỗ vỗ cánh tay hắn.

"Không sao rồi, đừng sợ nữa, cậu cũng mau uống nước đi này."

Cô dịu dàng trấn an. Thật đáng thương, cảm giác như hắn bị cô lập......

Chàng trai chậm rãi ngẩng đầu lên. Một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đập vào mắt Vu Mông Mông. Diện mạo của hắn nhất thời khiến cô kinh ngạc.

Hắn dường như đã quen với việc bị nhìn ngắm, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, càng làm người ta kinh tâm động phách.......

Vu Mông Mông đánh giá người nọ từ trên xuống dưới lần nữa, sau đó lặng lẽ ghé sát vào tai hắn.

"Này? Con gái giả trai hả?"

Vu Mông Mông tỏ vẻ "ta đây thông minh", biểu tình đắc ý dào dạt mà nhìn hắn....

Chàng trai: ".........."

Vu Mông Mông nhìn kiểu gì cũng thấy hắn giống mỹ nữ, vẻ đẹp đặc biệt..... yêu mị, thật sự rất kinh diễm.

"Mông Mông? Cô ngồi đây làm gì?"

Sư Chi Phó cau mày nhìn cô ngồi xổm xuống nói chuyện với chàng trai nọ. Tuy hắn chưa thấy mặt mũi chàng trai, nhưng người này có gì đó khiến hắn rất không thoải mái.

Nhậm Thành tất nhiên cũng chú ý tới, thẳng mắt nhìn về phía người kia. Chàng trai không nhận chai nước của Vu Mông Mông, cũng không trả lời, chỉ cụp mắt chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.......

Vu Triết đi tới mở miệng giới thiệu người với bọn Vu Mông Mông.

"Chị, đây là người bạn chúng em gặp trong thôn. Cậu ấy to gan lắm, dám một mình đến Phong Sơn thám hiểm, may mà gặp chúng em."

Vu Triết vỗ vai anh chàng.

"Tên cậu ấy là Nguyên Kim Sở, rất đẹp trai phải không?"

Vu Triết dường như rất vui khi gặp được người bạn như vậy, ôm vai bá cổ vô cùng vui vẻ.

Nhậm Thành và Sư Chi Phó liếc nhìn nhau. Tình huống này thực vi diệu.........

Vu Mông Mông ha hả cười to.

"Phải, trông rất tuấn tú, tên cũng rất êm tai, rất dễ ở chung. Được rồi, mau đi thôi. Túi chị có rất nhiều đồ ăn ngon, đi lên ăn cái đã."

Cô kéo Nguyên Kim Sở đứng dậy để Vu Triết cõng hắn. Lúc kéo hắn, Vu Mông Mông phát hiện người hắn rất nhẹ. Tại sao lại nhẹ cân như vậy? Chẳng lẽ mấy rồi hôm chưa ăn gì? Thật là đáng thương........

"Vu Triết, em quan tâm cậu ta nhiều một chút, nhớ đưa gì đó cho cậu ấy ăn."

Vu Mông Mông dặn dò riêng Vu Triết. Cô nhìn thấy trong ánh mắt hắn loại cảm xúc cô độc xen lẫn tuyệt vọng. Lòng hắn có bao nhiêu luẩn quẩn mới có thể một mình một người đi tới đây thám hiểm?

Chàng trai từ đầu đến cuối đều cụp mắt, chưa từng nói một lời, cũng chưa từng liếc mắt nhìn ai. Nhậm Thành nhìn hắn một lúc lâu, sau đó liền kéo Vu Mông Mông đi luôn. Sư Chi Phó theo sát ngay phía sau.

Tất cả mọi người dựa theo ánh đèn quay lại chỗ ngã ba, rẽ sang con đường còn lại tìm nhóm sinh viên thứ hai, cuối cùng cũng đưa được toàn bộ đoàn thám hiểm lên mặt đất. Nhóm cảnh sát canh giữ ở cửa hầm thấy bọn họ bình an trở về, bấy giờ mới hoàn toàn thả lỏng.

"Mau, đỡ bọn họ lên......."

Lý Lập hăng hái xắn tay trợ giúp. Tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, anh thật sự mệt muốn chết. Cố thêm lúc nữa là anh sẽ được nghỉ ngơi.......

Sau khi xác nhận tất cả mọi người bình an không có việc gì, Vu Mông Mông âm thầm thở một hơi.

"Tới đây nào, chỗ tôi có rất nhiều đồ ăn. Tôi còn mang theo 2 con gà quay nữa đó, tuy lạnh mất rồi, nhưng hương vị chắc không đến nỗi nào......"

Cô vừa nói vừa kéo ba lô, lôi đồ ăn bên trong ra. Lý Lập không có hứng thú với đồ ăn, nhưng lại rất hứng thú với cái ba lô. Anh cầm ba lô xem xét cẩn thận.

"Ba lô này cô mua bao nhiêu? Nhìn không lớn mà sức chứa lớn thật đấy."

"Không đắt đâu, lúc về tôi sẽ đưa cho anh một cái."

Vu Mông Mông cười cười trả lời Lý Lập rồi xoay người phát đồ ăn.

"Mọi người mau ăn đi, chắc đói lả rồi chứ gì? Ăn trước chút đồ ăn vặt, lát nữa sẽ dẫn mọi người ăn một bữa no say, tôi mời!"

Trong số bảy người bị nhốt dưới tầng hầm, Nhậm Thành và Sư Chi Phó rất cảnh giác với Nguyên Kim Sở, cảm giác ấy chỉ tăng thêm chứ không giảm. Nguyên Kim Sở vẫn luôn cụp mắt chẳng chút phản ứng, giống như một pho tượng. Vu Mông Mông nhìn Vu Triết bên cạnh hắn ăn uống vui vẻ, hắn thì ngồi một góc không nhúc nhích, trông rất đáng thương. Cảnh tượng này thành công khơi dậy lòng trắc ẩn trong cô......

"Sao cậu lại không ăn? Đây, cho cậu cái đùi gà, gà quay này thơm lắm đó. Đừng có nghĩ nhiều nữa, hiện tại cậu được cứu rồi, lát nữa bọn tôi sẽ đưa cậu về nhà. Giờ thì cậu phải lót dạ đã, nếu không sẽ bị đói lả đấy."

Bất kể Vu Mông Mông khuyên nhủ như thế nào, Nguyên Kim Sở vẫn không có phản ứng. Cô suy nghĩ, hay là đưa cậu ta về nhà trước?

Lúc này Lý Lập chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

"Hình như nhóm các cậu chỉ có 6 người đi vào thôn bỏ hoang mà nhỉ? Tại sao......"

Tại sao lúc đi lên lại thành 7 người?

"Cậu ấy là Nguyên Kim Sở, đi thám hiểm Phong Sơn một mình, trong lúc vô ý lạc vào cái thôn bỏ hoang này. Vừa hay gặp mấy người chúng em nên tất cả đi cùng nhau luôn."

Vu Triết vừa nói vừa nuốt thịt gà trong miệng. Thấy mấy vị cảnh sát đều suy tư nhìn về phía Nguyên Kim Sở, cậu bèn nói thêm.

"Cậu ấy không có gì khác thường, nếu có thì chắc là đặc biệt ít nói. Cậu ấy không thích nói chuyện."

Vu Triết nói xong liền gặm thêm mấy miếng đùi gà. Vu Mông Mông cố gắng hỏi chuyện Nguyên Kim Sở.

"Nếu không tôi nhờ người đưa cậu về nhà trước nhé. Nhà cậu ở đâu?"

Có khi cái tên này bị bệnh tự kỷ. Ngoại trừ lúc đầu liếc mắt nhìn cô một cái, về sau hắn chẳng buồn ngẩng đầu nhìn ai nữa.

"....."

"Ở đây...."

Vu Mông Mông mơ hồ nghe hắn nói hai từ, nhưng cô nghe không rõ, giọng hắn nhỏ như con kiến.....

"Cậu nói gì? Tôi không nghe thấy?"

Để nghe rõ hơn một chút, Vu Mông Mông đưa lỗ tai tới gần mặt Nguyên Kim Sở.

Một luồng khí âm lạnh lẽo phả vào tai vào mặt cô, chuông cảnh báo trong lòng Vu Mông Mông vang lên. Theo bản năng, cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Kim Sở, vừa hay đối diện đôi mắt đẹp như lưu li. Bờ môi mỏng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn Vu Mông Mông tràn ngập nguy hiểm cùng.... thần bí.....

Cô hốt hoảng, đang muốn lui về phía sau thì đã muộn, âm khí nặng nề xâm nhập làm Vu Mông Mông tê liệt cả người. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, Nguyên Kim Sở thoắt cái đứng dậy ôm chặt lấy Vu Mông Mông......

"Sếp này, lúc chúng ta xem video giám sát, mấy năm gần đây chỉ thấy có 6 người bọn họ đi vào thôn bỏ hoang, đúng không?"

Một cảnh sát gãi đầu hỏi lại. Hoang thôn này chỉ có một lối vào mà thôi......

Lý Lập chợt nhận ra vấn đề. Anh đứng dậy chuẩn bị kéo Vu Mông Mông thì Vu Mông Mông và chàng trai kia đã biến mất tại chỗ.

Nhậm Thành và Sư Chi Phó chỉ bắt được góc áo của Vu Mông Mông trước khi cô hoàn toàn biến mất.

"Mông Mông! Mông Mông! Mông Mông!......."

Sắc mặt hai người vô cùng khó coi, nôn nóng gọi to......

Lúc này bọn Vu Triết mới kịp phản ứng. Vu Triết ném gà quay đi, chạy khắp nơi gọi Vu Mông Mông, nhưng không nhận được tín hiệu gì. Cứ như thể cô đã thật sự biến mất.....

"Mau, mau đi tìm người."

Lý Lập nhanh chóng sai người đi lục soát. Anh muốn khóc quá. Thật vất vả mới tìm được người, hiện tại một người khác lại bốc hơi ngay trước mắt anh. Nếu không có Vu Mông Mông, bọn họ có thể rời khỏi hoang thôn hay không cũng là cả một vấn đề.

Từ lúc ở tầng hầm, Nhậm Thành và Sư Chi Phó đã biết người kia nhất định không phải người, mà là quỷ. Mặc dù không biết hắn làm cách nào biến thành người giống đến như vậy, khiến bọn họ đều có thể thấy đều có thể chạm, nhưng khẳng định hắn không hề đơn giản.

Vì không muốn rút dây động rừng, hai người chỉ có thể giả vờ coi như không biết, chờ tới khi tất cả mọi người giữ khoảng cách với hắn, họ sẽ hành động. Tuy nhiên họ không ngờ Vu Mông Mông cứ xáp gần khuyên Nguyên Kim Sở ăn ăn uống uống, đang chuẩn bị lặng lẽ kéo cô ra thì phát sinh biến cố.

"Đi xuống tầng hầm!"

Nhậm Thành kêu lên rồi chạy về phía căn hầm dưới lòng đất.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro