Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Mông Mông không quản Sư Chi Phó nghĩ gì, kéo hắn đi lên núi. Buổi tối trên núi càng đi lên cao càng lạnh.

"Mông Mông lạnh không?"

Sư Chi Phó thấy cô rụt rụt bả vai, nhíu mày hỏi.

Vu Mông Mông đi ở đằng trước vội xua tay.

"Không lạnh không lạnh, độ ấm vừa vặn, chờ tới lúc đánh lộn là thoải mái."

Như thế cô sẽ không bị nóng đến đổ mồ hôi.

Sư Chi Phó nhìn lên trời không nói gì nữa. Cứ mỗi khi bầu không khí trở nên khẩn trương hoặc ái muội, chỉ cần cô lên tiếng đảm bảo sẽ tanh bành.

Hai người bật đèn pin lên soi. Vài bước nữa là hết đèn đường, trong khi vị trí di động của Nhậm Thành phải đi thêm tầm mấy trăm mét.

Ngọn núi phía trước đen thăm thẳm như vực sâu, chung quanh hết sức im ắng, ngay cả tiếng kêu của ếch nhái, sâu bọ cũng đều không có. Vu Mông Mông nắm chặt bàn tay to lớn của Sư Chi Phó theo bản năng, miệng dặn dò lần nữa.

"Anh Phó, anh nhớ kỹ lời tôi nói đấy."

Sư Chi Phó đi ở phía sau, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng Vu Mông Mông phía trước.

"Được."

Vu Mông Mông kéo Sư Chi Phó đi tiếp, hai người xông vào trong bóng đêm. Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, nguồn ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn pin trên tay cô.

Tiếng chân dẫm vào bùn đất vang vọng trong đêm tối đặc biệt rõ ràng. Chưa đi được bao xa, đột nhiên vai trái bị vỗ một cái, Vu Mông Mông liền dừng bước lia đèn pin qua bên trái.

Bên trái chỉ có cây, cái gì cũng không có, mà Vu Mông Mông còn đang nắm tay trái của Sư Chi Phó. Đương nhiên Sư Chi Phó sẽ không cố ý dọa cô. Cách giải thích duy nhất cho loại tình huống này chính là.....

"Mông Mông à, tại sao cô lại dừng?"

Sư Chi Phó ở phía sau nhìn thấy cô dừng bước, chiếu đèn soi đám cây phía bên trái, tưởng rằng cô nhìn thấy cái gì......

Vu Mông Mông không muốn dọa đến hắn, ngữ khí nhẹ nhàng vui vẻ.

"Không có việc gì, tôi soi chơi thôi."

Sư Chi Phó mím chặt môi. Hắn biết nhất định cô đã thấy gì đó nên mới nhìn xung quanh.

Vừa hướng đèn pin quay về con đường phía trước, bỗng xuất hiện một đôi chân đứng cách cô không xa. Lần này Vu Mông Mông sợ tới mức trái tim nhỏ co rụt lại. CMN! Thiếu chút nữa bị hù chết rồi......

Vu Mông Mông dừng bước, cầm đèn pin quét nhanh về phía nữ quỷ váy trắng, soi từ trên xuống dưới. Tóc thì xõa, mặt thì trắng, đầu thì cúi gằm giống như đứa trẻ làm sai bị phạt. Cô khẳng định khi ả ngẩng đầu, bộ dạng ả sẽ là mắt trắng dã, mặt toàn máu......

Tạo hình dọa người giống nhau như đúc trăm kẻ như một, Vu Mông Mông bĩu môi, đem đèn pin đưa cho người ở sau.

"Anh Phó, anh chiếu đèn về phía trước, nhưng đừng buông tay tôi."

Sư Chi Phó biết phía trước có quỷ, lo lắng mở miệng.

"Cô chỉ có một tay...... Có thể....."

Vu Mông Mông ngắt lời, không cho hắn nói hết.

"Một tay là đủ rồi."

Nói xong cô tiến lên phía trước vài bước.

"Vừa rồi ngươi chụp vai ta?"

Vu Mông Mông bước đến hỏi nữ quỷ. Nữ quỷ không ngờ Vu Mông Mông lại không sợ. Ả âm trầm ngẩng đầu, tròng mắt trắng dã trợn lên trừng Vu Mông Mông!

"Không chảy máu sao? Đúng là chẳng chuyên nghiệp gì cả. Huyết lệ chính là chiêu trò dọa người tiêu chuẩn của quỷ đấy, biết không hả?"

Vu Mông Mông giật giật bộ tóc dài của ả vài cái, vô cùng ghét bỏ.

"Eo ~, tóc như vậy chắc chẳng gội đầu đâu nhỉ? Chị gái à, đi đường quét đất hết rồi kìa, nên gội đầu hoặc cắt ngắn đi thôi, nhìn dơ muốn chết."

Nữ quỷ: ???

Sao lại thế này? Sợ hãi đâu? Chạy trốn đâu?

Vu Mông Mông lau lau bàn tay vừa sờ tóc nữ quỷ lên cái váy dài trắng tinh của ả ta.

"Quần áo còn khá sạch sẽ, trộm được ở đâu đấy?"

Cô vừa lòng vén cái váy định nhấc lên.

Nữ quỷ đập vào tay cô một cái, phẫn nộ nhe hàm răng trắng bóng, ánh mắt hung tợn trừng Vu Mông Mông.

"Được được được, không cho đụng vào váy thì thôi, chân chẳng trắng cũng chẳng thẳng, đây không thèm xem."

Ngược lại cô nhìn về phía mặt ả.

"A.... khoe mắt đấy à? Để coi có đẹp hay không nào. Hừ, toàn là lòng trắng, bộ không soi gương à?....... Đúng là xấu đui xấu điếc!"

Vu Mông Mông lắc đầu bĩu môi.

"Chẳng lẽ không biết thật?"

Cô nghi hoặc đánh giá nữ quỷ, trong mắt hiển hiện sự kinh ngạc chẳng thể nghi ngờ.

Sư Chi Phó: "........."

Mặc dù hắn chẳng thấy gì cả, nhưng xem ra cô không cần thiết phải động tay. Cô chỉ dùng võ mồm cũng đủ khiến con quỷ kia tức đến hồn phi phách tán luôn rồi.

Quả nhiên nữ quỷ nổi giận.

"Ta muốn giết ngươi!!"

Ả khai hỏa toàn bộ sát khí lao tới đánh Vu Mông Mông. Vu Mông Mông cảm giác được sát khí trên người ả, thần sắc ngưng trọng. Sát khí nồng đậm, so với lệ quỷ xuất hiện lúc ban ngày ở bệnh viện mạnh hơn gấp mười lần.

"Ngươi đã từng ăn người chưa?"

Vu Mông Mông lạnh giọng hỏi ả, sát khí này tuy nồng đậm nhưng cũng không đặc biệt nặng nề, hẳn là Nhậm Thành chưa bị đụng vào.

"Giờ làm gì có lệ quỷ nào chưa từng ăn người? Ngươi sẽ mau chóng trở thành đồ nhắm trong miệng ta thôi!"

Sau khi trả lời Vu Mông Mông, ả xé họng rống lên một tiếng nhào tới.

Đồ nhắm ư? Đã vậy để cho ả nếm thử "mùi vị" của đồ nhắm này nhé, xem "Như Lai Thần Chưởng" của cô đây!

Vu Mông Mông hô to "Như Lai Thần Chưởng", tay trái tung đòn thẳng tắp hướng tới nữ quỷ, đẩy văng nữ quỷ ra xa. Nữ quỷ "vèo" một cái bay mất dạng.

Một chưởng này Vu Mông Mông đã vận hết sức. Vu Mông Mông thổi thổi bàn tay, hướng về phía nữ quỷ biến mất gào to.

"Đồ nhắm à? Có ta ở đây, ngươi mới chính là "đồ nhắm"!"

Nữ quỷ thực mau liền bay ngược trở lại. Vu Mông Mông túm lấy ả, tay trái nắm thành quyền dùng sức đánh. Nữ quỷ giãy giụa chạy trốn, nửa đường lại bị Vu Mông Mông bắt về.

"Còn chạy trốn được hả? Xem ra ta đánh chưa đau rồi."

Vừa dứt lời, cô vặn tay "răng rắc" tăng thêm sức lực.

Sư Chi Phó phụ trách chiếu sáng: "..........."

Ngoại trừ ngôn ngữ nghèo nàn, hắn không có cảm tưởng gì khác.

Vu Mông Mông đánh một hồi lâu, đến khi bắt đầu thở hổn hển mới dừng lại nghỉ ngơi.

"Đều tại ngươi, hại tay phải của ta lại đau nhức. Ngươi nói đi, không thể chọn lúc khác hay sao? Cố tình chọn thời điểm này, đúng là chẳng thức thời chút nào."

Vu Mông Mông ghét bỏ đá đá nữ quỷ bị đánh nằm bò trên mặt đất đang khóc thút thít.

"Khóc lóc cái gì? Còn khóc ta lại đá ngươi đấy!"

Nữ quỷ mặt mũi bầm dập co rụt thân thể lại, lập tức im bặt. Vu Mông Mông đỡ cánh tay phải. Sư Chi Phó nhìn thấy động tác của cô liền nhíu mày tiến lên nâng đỡ.

"Cô cẩn thận một chút, tìm được anh Thành thì chúng ta lập tức trở về, nơi đây không thể ở lâu."

Mặc dù cô có thể đánh quỷ, nhưng ngộ nhỡ có nhiều lệ quỷ cùng tấn công... ba đánh một không chột cũng què......

Vu Mông Mông gật đầu với Sư Chi Phó, đi tới đá nữ quỷ trên mặt đất.

"Người ở đâu?"

Nữ quỷ co đầu rụt cổ chỉ đường.

"Ở phía trước....."

Vu Mông Mông liếc mắt nhìn ả một cái.

"Vì sao ngươi không ăn anh ấy?"

Miếng mồi thơm ngon như vậy, không lý nào ả nhìn thấy mà không chảy nước miếng.

"Vốn dĩ ta định ăn rồi, nhưng trước khi hôn mê hắn có nhận một cuộc điện thoại. Biết được còn có hai người nữa, ta liền nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dẫn hết tới đây......"

Tuy nhiên ả không ngờ kẻ tới lại là nữ ma đầu này. Nữ quỷ nhút nhát sợ sệt len lén nhìn Vu Mông Mông. Ngày hôm qua, ả mới nghe chuyện đám lệ quỷ trong bệnh viện bị người ta đánh suýt hồn phi phách tán. Ai ngờ hôm nay ả liền đụng phải. Sớm biết thế này ả đã không nổi lòng tham.......

Vu Mông Mông lắc đầu nói.

"May mà ngươi không xuống tay, bằng không ngươi đã gặp tai ương rồi, có khi còn liên lụy tới họ hàng hang hốc cả nhà ngươi nữa....."

Nữ quỷ giương đôi mắt sưng như quả táo tàu, khó hiểu nhìn về phía Vu Mông Mông. Liên quan gì đến cả họ nhà ả?

Khuôn mặt nhỏ của Vu Mông Mông bỗng trở nên nghiêm túc.

"Ngươi biết người bị ngươi bắt là ai không?"

Câu này nghe quen quen, Sư Chi Phó có dự cảm không tốt.......

Nữ quỷ tràn đầy lòng hiếu học chuyên tâm nghe Vu Mông Mông dạy bảo, còn cố ý nâng thân thể để dễ bề lắng nghe.

"Người ta chính là cha ngươi!"

Vu Mông Mông thập phần hung dữ cúi đầu quát nữ quỷ trên mặt đất.

Nữ quỷ: ".........."

Sau khi phản ứng lại, ả lập tức quỳ rạp trên đất khóc đến trời đất tối tăm. Năng lực yếu kém bị người khác bắt nạt thì thôi đi, ngay cả cha mẹ thân sinh của mình cũng bị lôi lên mắng, ả thật thê thảm mà...... Hu hu hu.......

Vu Mông Mông nhìn nữ quỷ khóc rống lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng vô cùng "sám hối", liền cảm thấy vui mừng.

"Biết sai mà sửa là tốt rồi, khóc tiếp đi, vốn dĩ chính là ngươi làm sai!"

Sư Chi Phó: ???

Hắn không hiểu cô đang nói cái gì?

Nữ quỷ trên mặt đất vừa tạm dừng tiếng khóc nghe cô nói, sau đó liền khóc lóc càng thê lương hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro