Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô vừa đi vừa xuất thần, hậu quả là đụng phải Nhậm Thành. Mới vừa xuôi cơn nóng nảy, quả nhiên Nhậm Thành lại trừng mắt tức giận.

"Cổ đã rút gân, giờ cô không có mắt nhìn nữa đúng không?"

Vu Mông Mông ủy khuất cúi đầu, cô không cố ý mà........

Sư Chi Phó ở một bên hoà giải, ngay cả vệ sĩ cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Nhậm tổng ra cửa chưa bao lâu đã nổi nóng hai lần, dám chọc hắn chắc chỉ có vị tiểu thư này. Ngày thường, Nhậm tổng đi đến đâu chung quanh 3 mét đóng băng đến đấy, không ai dám đến gần. Cô gái này thì ngược lại, hờn dỗi càng chọc hắn bốc hỏa hơn.

Thật vất vả vào thang máy, Vu Mông Mông lại không cẩn thận dẫm phải gót giày Nhậm Thành.

Cô thật muốn khóc, cảm giác như Nhậm Thành muốn ăn thịt cô vậy. Nếu không phải thường xuyên bắt gặp nhân viên công ty tới tới lui lui, có khi hắn đã quát vào mặt cô rồi.

Nhìn ánh mắt Nhậm Thành hận không thể bóp chết Mông Mông, Sư Chi Phó bất đắc dĩ lắc đầu. Lần này hắn không giúp nổi.

Quả nhiên vừa vào văn phòng, Nhậm Thành xoay người liền mắng Vu Mông Mông một trận, đại khái nói cô vụng về lười biếng......

Vu Mông Mông bị mắng không dám ngẩng đầu, hung dữ như vậy......, cô muốn khóc......

Nhậm Thành rất có chừng mực, ngay lúc cô chực khóc, hắn dừng quát, mặt lạnh ngồi xuống quay lưng về phía bọn cô.

Vu Mông Mông muốn khóc mà không được, nghẹn khuất đặc biệt không thoải mái. Giá như ông trời ban cho cô một điều ước, cô sẽ biến Nhậm Thành thành lợn, cho hắn ăn cám lợn cả đời......

Cô thở phì phì đứng một góc không dám ngồi, Sư Chi Phó đẩy một cái ghế dựa sang chỗ Vu Mông Mông, ý bảo cô ngồi xuống.

Vu Mông Mông mỉm cười cảm kích. Vẫn là Sư Chi Phó đáng mặt làm người, không như tên Nhậm Thành khốn kiếp kia......, trong lòng cô lại bùm bùm mắng hắn một trận.

Được một lúc, Nhậm Thành mở cuộc họp. Lúc này Vu Mông Mông đã khôn ra, đứng cách xa Nhậm Thành, ở gần Sư Chi Phó.

Trong phòng họp, toàn bộ thành viên cấp cao đều đã đến đông đủ, mấy chục người ngồi chờ Nhậm Thành. Vu Mông Mông vừa bước vào, còn đang cảm thán không gian phòng to rộng, ánh mắt chợt gắt gao nhìn chằm chằm về một phía. Có mấy người không biết quy củ ngồi trên bàn. Cô bĩu môi. Mấy người kia cũng quá lớn mật, dám gây chuyện trên đầu Nhậm Thành. Không sợ phải cuốn gói rời đi hay sao? Cô thực nể lòng dũng cảm của bọn họ. Chưa kịp nhìn rõ ràng, Sư Chi Phó đã kéo tay Vu Mông Mông sang văn phòng bên cạnh..........

Vào phòng, Vu Mông Mông lại thăm dò nhìn sang phòng họp, phát hiện mấy người nọ không còn ngồi ở đó nữa.

Kỳ ghê......

Vu Mông Mông thu đầu trở về. Trong chốc lát đã không thấy bóng dáng ai, phỏng chừng kiêng kị Nhậm Thành. Tính tình Nhậm Thành táo bạo dễ nổi giận, ông chủ như thế có ai không sợ? Nhớ tới việc mới bị hắn mắng cho máu chó đầy đầu, Vu Mông Mông bực bội đến đỏ mắt, tức giận ngồi xuống bên cạnh Sư Chi Phó.

"Đừng nóng, anh Thành.... đầu óc căng thẳng mới mắng cô như vậy."

Sư Chi Phó lấy ra một que kẹo từ trong túi áo đưa cho Vu Mông Mông.

"Ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn."

Vu Mông Mông cảm động, nhận lấy que kẹo trong tay Sư Chi Phó.

"Cảm ơn, anh thật tốt......"

Trà xanh thì trà xanh, ít nhất thời điểm cô gặp khó khăn, hắn cũng không làm ra hành động bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn biết an ủi.

"Không cần cảm ơn."

Sư Chi Phó duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Vu Mông Mông, nở nụ cười ấm áp. Vu Mông Mông ngậm kẹo, hướng hắn cười rạng rỡ. Sư Chi Phó sửng sốt, đột ngột nghiêng đầu qua một bên. Người nọ vẫn chưa nhận ra biểu tình của hắn.

"Anh Phó, công ty Nhậm tổng cũng không nghiêm như tôi tưởng tượng, có mấy người dám làm trò dưới mí mắt Nhậm tổng đó nha."

Thế mà tên kia lại hung dữ với cô, tức chết đi được, cô đâu cố ý dẫm chân hắn. Sư Chi Phó chuyển tầm mắt nhìn sang.

"Làm trò gì cơ?"

Tập đoàn Nhậm thị vốn nghiêm cẩn có tiếng, mà Nhậm Thành càng nổi tiếng tính tình nóng nảy. Chỉ cần hắn xuất hiện, phạm vi 3 mét đều sẽ lặng như tờ chứ đừng nói làm nên được trò gì.

"Anh không thấy hả? Lúc mở cửa đi vào có vài người ngồi hẳn trên bàn phòng họp, tôi đang định nói thì anh đã kéo tôi đi rồi."

Vu Mông Mông vẻ mặt bát quái ghé tai Sư Chi Phó. Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi, hoàn toàn không nghe ra cô đang nói cái gì.

"Thật sao? Có chuyện như vậy?"

Sư Chi Phó vô thức ứng phó một câu, mắt lại ngắm nhìn cô gái. Da thịt vô cùng mịn màng, gương mặt vì kích động mà ửng đỏ, bờ môi căng mọng, khi hé miệng mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi mềm mại hồng hồng.........

Vu Mông Mông không hổ là người vô tư, hoàn toàn chẳng chú ý ánh mắt hắn rõ ràng khác thường, miệng vẫn nói không ngừng.

"Tôi vừa ló đầu nhìn lại thì không thấy tăm hơi nữa rồi, xem ra còn biết sợ tê.... Nhậm tổng....."

Câu cuối cùng âm thanh hơi lớn một chút, Sư Chi Phó sắc mặt quái dị, nhìn nhìn phía sau lưng cô.

Đến nước này còn không phát giác thì chẳng phải ngốc nữa mà là bị mù. Trong lòng có dự cảm không tốt, cô cứng người quay đầu lại. Quả nhiên.......

"Nhậm tổng... họp xong rồi à? Vất vả rồi, nào, mau ngồi xuống, để tôi đấm vai bóp tay cho ngài....."

Vu Mông Mông nịnh nọt lấy lòng. Nhậm Thành dùng ánh mắt lãnh liệt nhìn cô chằm chằm, sau đó liền nhanh chóng rời phòng họp.

Sư Chi Phó và Vu Mông Mông vội vàng đuổi theo. Lúc đóng cửa phòng, Vu Mông Mông tùy ý đưa mắt, lại thấy mấy người kia ngồi trên bàn.......

Lần này Vu Mông Mông cảm thấy rất kỳ quặc, trong lòng có chút nôn nao, kéo kéo tay áo Sư Chi Phó.

"Vừa xong tôi lại thấy nữa. Mấy người kia cũng làm càn quá rồi. Ông chủ vừa đi, sau lưng đã nhảy tót lên bàn."

Bộ bàn họp ngồi sướng đến vậy?

Sư Chi Phó lúc này mới để ý chuyện cô nói ban nãy với bây giờ là một. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, biểu tình tìm tòi nghiên cứu.

"Cô chắc chắn vừa xong lại nhìn thấy?"

"Thật đấy, vẫn mấy người đó, vẫn vị trí cũ, anh xem có nên nói cho Nhậm tổng hay không?"

Nhân viên như vậy phải nhắc nhở hắn mới đúng chứ? Tóm lại cứ nên nói một câu.

Sư Chi Phó không đáp, chỉ tiếp tục đi theo Nhậm Thành. Vu Mông Mông bỗng chốc lưỡng lự, cảm giác như đang xen vào việc người khác. Cô lắc đầu nghĩ, thôi, chớ nên nhọc lòng chuyện của kẻ có tiền.

Nhưng vào văn phòng chưa được vài phút...

"Mông Mông nói thấy có mấy người ngồi lên bàn phòng họp."

Nhậm Thành đang kéo tay ghế, giương mắt nhìn Vu Mông Mông.

"Lúc nào?"

"Là lúc tôi mới vào. Sau đó Sư Chi Phó kéo tôi qua văn phòng bên cạnh, tôi ngó sang thì không thấy nữa, nhưng lúc vừa ra khỏi phòng họp, tôi lại thấy......"

Cảm giác khá kỳ quái, sao lại có người thích ngồi trên bàn phòng họp cơ chứ?

Trợ lý ở một bên nghe được, định cho người kiểm tra, chờ Vu Mông Mông dứt lời, Nhậm Thành liền bác bỏ.

"Không cần tra."

Nói xong, mặc kệ phản ứng người khác, hắn cầm chuột click gửi tài liệu cho bộ phận quản lý, xong liền đứng dậy.

Trợ lý đã quen hắn vui giận thất thường cũng nhất thời phản ứng không kịp. Đây không giống tác phong của Nhậm tổng..........

Vu Mông Mông nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía hắn. Gì? Không điều tra? Sai phạm như này mà hắn có thể nhịn? Hay đầu óc Nhậm Thành lại không bình thường? Mà anh ta định đi luôn à? Không ngồi nghỉ một lát sao? Vu Mông Mông ai oán đi theo, cô muốn xem chút trò vui thôi mà.......

Trái ngược với Vu Mông Mông đang ngu người, Sư Chi Phó đại khái đã đoán ra được vấn đề.

Xuống đến tầng hầm, Vu Mông Mông nhìn bảo vệ đi tuần cách đó không xa. Có 4, 5 người đi tới đi lui xung quanh, bảo vệ vẫn như không thấy.

Trên vai đột nhiên bị vỗ một cái, Vu Mông Mông liền bị dọa.

"Anh làm gì thế?"

Không cần quay đầu cũng biết là Sư Chi Phó, cô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

"Người dọa người cũng có thể hù chết người ta đấy, biết không?"

Cô che lại trái tim nhỏ.

"Tất cả mọi người đang đợi, một mình cô đứng đây ngây người nhìn cái gì?"

Sư Chi Phó hướng mắt theo ánh nhìn của cô, khẽ nhíu mày. Chả có gì cả..........

"Chỗ đó có mấy người kỳ lạ lắm, lúc nãy đi thang máy lên tôi đã thấy rồi, hiện vẫn còn ở đây lắc lư. Chú bảo vệ cũng cần mẫn ghê, tuần tra không nghỉ......"

Chậc chậc chậc, đúng là chuyên nghiệp.

Cô vừa dứt lời liền bị Sư Chi Phó mạnh mẽ kéo ra xe.

"Ui, ui....., anh làm gì đấy? Tôi tự đi được....."

Vu Mông Mông dẩu cái miệng nhỏ. Hai tên này đều thô bạo hung dữ như nhau. Cô bắt đầu đắm chìm trong ảo tưởng. Hi vọng đêm nay nằm mơ, cô có thể hung hăng đánh họ mấy phát. Ở ngoài không đánh được, vậy đánh trong mơ cho hả giận.

Sau khi lôi cô lên xe, nhớ lời Vu Mông Mông nói, Sư Chi Phó nhìn lại nơi cô vừa nhìn. Vẫn chẳng có ai..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro