Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Thành thấy Vu Mông Mông nhắm mắt, im lặng cười cười.

“Mông Mông thực khiến tôi yêu thích không thôi........”

Vu Mông Mông bị “đánh lén bất ngờ” cả kinh mở to mắt, cô vừa vội vừa tức đẩy hắn ra.

“Không phải anh nói sẽ không chạm vào tôi hay sao?”

“Là không đụng chạm “quá mức”, Mông Mông chỉ nghe một nửa...”

Nhậm Thành gác đầu lên bả vai cô.....

Vu Mông Mông định đẩy hắn lại đẩy không nổi, nỗ lực bỏ qua...... cơn rùng mình.

“Anh buông tôi ra đi......”

Cô tức giận dùng sức véo hắn. Đại nam chủ đối với cô không kiêng nể gì như vậy, Sư Chi Phó mà biết thì đời cô sẽ rất thảm..........

“Mông Mông đừng nhúc nhích, tối hôm nay tôi sẽ không ăn cô....”

Nhậm Thành kéo dài âm cuối, miệng dán sát vào tai Vu Mông Mông......

Lỗ tai cảm giác vô cùng ướt át, dù Vu Mông Mông có đánh, hắn cũng chẳng buồn phản ứng, giờ thì hay rồi, tay trực tiếp bị hắn khống chế.

"Nhậm Thành, anh quên mất Sư...... Ưm ưm ư......."

Nhậm Thành giữ chặt cánh tay cô, cúi người ngậm lấy đôi môi mềm. Tư vị thật sự quá tốt, quá ngọt ngào, hắn càng hôn càng đắm chìm sâu hơn.

Vu Mông Mông thừa nhận hắn xâm nhập kích hôn, cô cảm giác hô hấp của chính mình đều biến mất. Vì sao hướng đi của cốt truyện lại kỳ quái như vậy? Đáng lẽ lúc này Nhậm Thành phải cùng Sư Chi Phó triền miên lâm li mới đúng, như thế nào lại biến thành cô?

Nếu bảo Nhậm Thành thích cô, cô lại chẳng cảm nhận được chút gì. Chưa kể rất nhiều lần cô nhìn thấy hai người bọn họ tình tứ ngược đãi dân F.A, như thế nào vừa quay đầu lại.... lại làm..... loại chuyện khó có thể mở miệng này với cô.....

Nhậm Thành hôn thật sự rất chuyên tâm, cả người cô càng ngày càng mềm, vô lực chống cự, buộc phải thừa nhận tình ý hắn mang đến........

Nhậm Thành hôn một lúc lâu, cảm xúc trở nên kích động, không ngừng lấn tới, ôm ấp cũng ngày càng quá phận. Thần kinh Vu Mông Mông bị tập kích kịch liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ sợ thân thể đang ở đâu cô cũng không rõ. Nhưng Vu Mông Mông căn bản không có biện pháp đánh hắn hay phản kháng, chỉ tùy hắn dẫn dắt mình trầm luân......

May mắn tới bước cuối cùng thì Nhậm Thành ngừng lại, thương tiếc ôm lấy cô nằm ngủ. Tuy nói là nằm ngủ, thực tế hắn chẳng hề an phận chút nào........

Vu Mông Mông buồn ngủ không chịu nổi, vô lực ngăn cản. Mệt mỏi cả ngày trời, buổi tối còn bị Nhậm Thành lăn lộn, ý thức của cô đã sớm không thể kiên trì, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm tối, Nhậm Thành nhìn ngắm gương mặt Vu Mông Mông. Cô gái này.... hương vị quá tuyệt, luôn làm hắn nhớ mãi không quên.......

Nhậm Thành nghĩ tới rất nhiều hình ảnh, thân thể có chút ngo ngoe rục rịch, hắn thật sự muốn hoàn toàn chiếm hữu Vu Mông Mông. Hình ảnh trong tưởng tượng làm Nhậm Thành miệng đắng lưỡi khô, nhưng tia lý trí cuối cùng đã ngăn cản hắn........

Vuốt ve cơ thể xinh đẹp diễm lệ, Nhậm Thành hôn hôn cô gái.

"Ngủ ngon, ngày mai nhớ tiếp tục "đáp lễ" tôi đấy."

Nhắc đến "đáp lễ", hầu kết hắn không tự giác động đậy hai cái.

Hai người ôm nhau ngủ tới tận hừng đông. Vu Mông Mông tỉnh lại giữa cơn kích tình, cảm giác có người hôn hôn khắp mặt mình, lại đẩy không ra. Cô giãy giụa muốn mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt Nhậm Thành gần trong gang tấc.....

"Chào buổi sáng Mông Mông, cô nên "đáp lễ" tôi rồi......"

Nhậm Thành cúi người thổi khí nóng ở bên tai cô.......

"Đáp cái đầu anh, đồ quỷ. Mau tránh ra, anh Phó sắp về rồi đấy...."

Vu Mông Mông nâng tay trái che miệng hắn, không cho hôn nữa.

"Vừa hay." Nhậm Thành làm lơ sự chống cự, hôn hôn lòng bàn tay cô.

Vừa hay? Tức là hắn nhất định phải làm trò cho Sư Chi Phó xem à? Nam chủ này thật quá đáng, tự dưng lợi dụng cô. Vu Mông Mông bị hắn hôn liếm lòng bàn tay đâm ra ngứa ngáy, đẩy mặt hắn muốn tránh bằng được.

"Anh... Buông ra, tại sao anh lại lợi dụng tôi? Đừng có chạm vào tôi nữa!!"

Vu Mông Mông nhịn không được cơn buồn, tay cô thật ngứa......

"A ha ha ha ha..... Đừng... Đừng chạm vào tôi nữa....."

Vu Mông Mông điên cuồng giãy giụa, chịu không nổi, dường như hắn đụng trúng huyệt cười của cô rồi. Cô theo bản năng cười như điên.....

Nhậm Thành: ".........."

Cô cười như vậy thật sự đã dập tắt phân nửa lửa nóng trong người hắn.

"Cô đúng là cao thủ phá hỏng bầu không khí."

Hắn cào cào chóp mũi cô......

"Nhưng hôn ~ thì không thể thiếu."

Nói xong, trước mắt Vu Mông Mông  tối sầm, Nhậm Thành cẩn thận mút cắn bờ môi mềm mại. Lại ôm hôn thêm một lúc, dường vẫn chưa hưởng thụ đủ, hắn bèn đưa lưỡi tiến sâu vào cổ họng cô, mặc sức đòi hỏi......

Sáng sớm tinh mơ mắt mũi còn đang kèm nhèm, Vu Mông Mông đã bị Nhậm Thành hôn cho ngất lên ngất xuống, kém chút nữa không mở nổi mắt.....

Không biết hôn bao lâu, khi Vu Mông Mông thiếu oxy sắp sửa ngất xỉu, Nhậm Thành rốt cuộc cũng buông tha.

"Cô ngủ thêm một lúc đi, tôi sẽ làm bữa sáng."

Nhậm Thành hôn lên trán cô rồi đứng dậy tới tủ đồ thay quần áo.

Vu Mông Mông ôm chăn che khuất nửa bên mặt, đôi mắt đảo đảo theo từng chuyển động của Nhậm Thành. Ở nguyên văn tiểu thuyết, ngoại trừ nấu cơm cho Sư Chi Phó, bá tổng tuyệt đối không vào bếp nấu nướng cho ai.

Vu Mông Mông sợ Nhậm Thành thú tính quá độ, chờ hắn ra khỏi cửa mới cọ tới cọ lui rời giường. Lúc mặc quần áo, cô nhăn mày, bất giác cảm thấy trên người dính dính. Thôi, vẫn nên tắm lại lần nữa.

Vì phòng ngừa bá tổng xông vào, không chỉ cửa phòng tắm, ngay cả cửa phòng ngủ Vu Mông Mông cũng khóa nốt. Chờ tới khi cả người cô thoải mái tươi mới đi ra ngoài phòng khách, Sư Chi Phó đã ngồi sẵn trong bếp ăn bữa sáng Nhậm Thành làm.

Vu Mông Mông bĩu môi. Biết ngay mà, bá tổng sao có thể vì cô làm bữa sáng. Rõ ràng là tâm ý không đặt ở chỗ cô, tên cặn bã giả nhân giả nghĩa này, về sau cô sẽ ngủ cùng Sư Chi Phó.

"Chào Mông Mông, buổi sáng tốt lành. Tối hôm qua cô ngủ ngon không?"

Sư Chi Phó tựa hồ rất vui vẻ khi thấy Vu Mông Mông xuất hiện.

"Chào buổi sáng, cứ coi là như vậy."

Vu Mông Mông định giả bộ không có chuyện gì ăn bữa sáng, nhưng ánh mắt Nhậm Thành nhìn cô thật sự quá nóng bỏng, mặt cô sắp bỏng rát mất rồi.......

"Cô mau tới đây đi, bữa sáng hôm nay là anh Thành làm đấy. Tôi lớn tới tầm này nhưng lần đầu tiên được thấy anh Thành vào bếp."

Vu Mông Mông nheo mắt nhìn Sư Chi Phó, ánh mắt hắn nhìn Nhậm Thành sáng lấp lánh. Cô lại nhìn sang Nhậm Thành, Nhậm Thành cười rất "dịu dàng"........

Đấy, chỉ một bữa sáng đã trực tiếp tán đổ Sư Chi Phó, chậc chậc chậc...... Bá tổng thật cao tay, đúng là vừa bá đạo vừa phong lưu.

"Mông Mông đang cười cái gì vậy?"

Không biết từ khi nào, ánh mắt Sư Chi Phó đã hướng về Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông đầy mặt ngây ngốc: ???

Cô đâu có cười, cô cười khi nào?

"Tôi thấy mắt cô đang cười...."

Sư Chi Phó nghịch ngợm cười với cô, nhân tiện chọc chọc khuôn mặt nhỏ.

"..........."

Ha ha, thị lực anh tốt thật nha.....

Vu Mông Mông cúi đầu ăn bữa sáng, mặc kệ hắn đùa giỡn.

Một cốc sữa bò từ trên trời giáng xuống trước mặt Vu Mông Mông. Cô ngẩng đầu nhìn về phía đối diện bàn ăn, chợt bắt gặp đôi mắt thanh lãnh sâu thẳm của Nhậm Thành. Vu Mông Mông âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Cảm ơn Nhậm tổng."

Cô cầm cốc sữa lên, uống ừng ực. Nhậm Thành cũng nâng cái cốc của hắn, vừa uống sữa vừa nhìn cô chằm chằm, phảng phất như thứ hắn uống không phải sữa bò mà là... cô......

"Sữa của tôi uống ngon chứ?"

Nhậm Thành thấy cô chỉ uống mấy ngụm đã hết cả cốc sữa, liền hỏi.

Vu Mông Mông nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Sữa này với sữa bò mọi ngày có gì khác nhau à? Nhưng cô không thể trả lời bá tổng như vậy.

"Uống ngon lắm, mùi vị hơi nồng nhưng vẫn rất thơm ngon."

Ánh mắt Sư Chi Phó có chút vi diệu.

"Vậy sữa của tôi thì sao? Mông Mông?"

"Đều uống ngon, đặc biệt ngon, ha ha ha......"

Vu Mông Mông xấu hổ cười cười.

"So sánh giữa tôi và anh Thành, cô thấy của ai uống ngon hơn?"

Vu Mông Mông: ???

Đây gọi là nằm yên cũng trúng đạn phải không?

"Đều uống ngon cả, hai người ngang nhau."

Còn lâu cô mới trúng kế nhé, cô đây từ chối làm đích ngắm của hai người. Mặc kệ các người thích đấu kiếm với nhau ra sao, chớ chọc ngoáy lây sang cái thân cô là được.

"Hôm nay bên nhà cũ có việc, tôi phải về đó một chuyến. Hai người không cần đi cùng, ngày mai tôi dẫn cả hai đi ăn hải sản."

Nhậm Thành vừa nói vừa lau tay sạch sẽ. Bá tổng đã lên tiếng, pháo hôi tất nhiên phải ngoan ngoãn gật đầu. Thế nhưng Sư Chi Phó lại cau mày.

Thể chất dương khí của Nhậm Thành quá mức thu hút đám ma quỷ ngoài kia. Đường về nhà cũ khá âm u, nơi nơi là rừng cây um tùm. Hiện tại ban ngày còn đỡ, nhưng nếu buổi tối trở về, độ nguy hiểm sẽ rất cao....

"Hay là chúng tôi đi cùng anh? Ban ngày thì không lo, chỉ sợ anh về lúc buổi tối sẽ gặp nguy hiểm."

Sư Chi Phó nêu ý kiến ba người cùng đi, ít nhất Mông Mông có thể đánh quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro