Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Mông Mông buông thú bông trong tay, sờ lên trán đối phương. Không bị sốt? Tại sao lại ăn nói mê sảng?

"Nếu không.... Anh qua phòng bên cạnh tìm...... Ưm ưm ưm......"

Vu Mông Mông trừng lớn đôi mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc. Nhậm Thành ôm rất chặt, không cho cô có không gian giãy giụa.

Hôn môi chưa đủ, hắn cạy mở hàm răng cô, vừa gắt gao ôm ấp vừa kích hôn. Vu Mông Mông chẳng thể phản kháng. Đừng nói tới khác biệt thể chất giữa nam và nữ cách xa nhau, cô lại vừa xông hơi xong, thân thể vốn dĩ mềm như bông không còn một chút sức lực.

Nhậm Thành đảo đầu lưỡi, toàn thân thoải mái, chỉ hận không thể đem cô ăn vào trong bụng.......

Vu Mông Mông cực lực muốn đẩy hắn, đối phương lại không chút sứt mẻ, chỉ có thể để hắn tùy ý làm xằng làm bậy.........

Hôn một lúc lâu Nhậm Thành mới tạm ngừng, đôi môi hắn ma sát lên vành tai cô. Vu Mông Mông vô lực chống cự, cả người mềm nhũn nằm trong lồng ngực hắn.

Hít vào mấy ngụm khí, Vu Mông Mông tức giận muốn chết. Hắn bỗng dưng tìm cô luyện tập hôn môi, còn hôn kịch liệt đến như vậy, thật sự không bình thường, không bình thường!!

Xong rồi, có phải hắn đã biết chuyện Sư Chi Phó hôn cô hay không? Rất có khả năng, lần này thì xong rồi......

"Nhậm tổng, anh hiểu lầm rồi...... Kỳ thật.... Tôi cùng...."

Vu Mông Mông nói không nên lời, bộ dáng ấp a ấp úng. Thôi bỏ đi.

"Thử thách cũng đã làm xong, tôi ra ngoài trước."

Nói xong thừa dịp Nhậm Thành không chú ý, Vu Mông Mông đẩy hắn một cái, nhanh như chớp mở khóa cửa chạy ra ngoài.

Vừa nãy còn cùng Sư Chi Phó anh tình tôi nguyện, sau đó hắn lại hôn cô, tình huống này không ổn. Nhậm Thành tuyệt đối không thể thích cô. Nếu vậy chỉ có một khả năng, chính là Nhậm Thành ghen với cô, thế nên mới đỏ mắt gấp gáp hôn cô trả thù Sư Chi Phó. Bọn họ coi cô là cái gì? Hai người giận dỗi mắc gì lôi cô ra làm bia đỡ đạn.......

A...... Ông trời ơi, chuyện này là sao?

Không được. Vu Mông Mông đổi hướng đi tới phòng Sư Chi Phó. Không thể để Sư Chi Phó biết Nhậm Thành đã hôn cô, càng không thể để Nhậm Thành biết Sư Chi Phó cũng đã hôn cô......

Hôm nay ở phòng xông hơi, cô hoàn toàn có thể rút lui không cản trở bọn họ. Giữa ba người tất nhiên sẽ có một kẻ làm bóng đèn, tại sao lúc ấy cô lại không nghĩ ra?

Vu Mông Mông dùng sức gõ cái đầu gỗ của mình. Nhất định cô phải tạo thêm nhiều không gian cho bọn họ mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không nên hoàn toàn phủi tay không can thiệp. Lỡ như cốt truyện loại bỏ cô chỉ vì vô dụng, vậy thì xong đời.

Suy nghĩ lộn xộn đầu váng mắt hoa, Vu Mông Mông mở cửa phòng Sư Chi Phó, trực tiếp chôn mình vào sô pha. Không nghĩ nhiều nữa, ngủ!

Sư Chi Phó thấy cô mệt mỏi nên chẳng hỏi han nhiều, nửa đêm cũng không trêu đùa cô. Hắn dự định sẽ để cô nghỉ ngơi một hai ngày.

Hôm sau, Vu Mông Mông vừa tỉnh dậy liền kêu lên.

"A!!!!"

Tay cô..........

Sư Chi Phó còn đang mơ ngủ, nghe thấy tiếng hét lập tức bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?"

Vu Mông Mông đầu tóc hỗn độn, khóc thút thít nói.

"Tay của tôi không cử động được..... Hu hu hu hu hu......"

Vu Mông Mông ngủ không yên ổn, tư thế vặn vẹo, đè lên tay phải cả một buổi tối. Lúc mới tỉnh phát hiện tay không động đậy, cô còn tưởng là tê tay. Kết quả đã qua nửa giờ vẫn không thể cử động, cô tức khắc sợ tới mức khóc lớn. Từ giờ cô đã không còn tay nữa rồi........

Sư Chi Phó sắc mặt ngưng trọng cực lực an ủi.

"Đừng vội, chúng ta đi bệnh viện xem thử."

Vu Mông Mông lau sạch nước mắt gật đầu. Sư Chi Phó ôm cô bế ra khỏi phòng.

"Anh Phó, anh mau bỏ tôi xuống, tay tôi phế nhưng chân còn tốt mà......."

Vu Mông Mông thẹn thùng nhẹ giọng nhắc nhở. Chủ yếu cô sợ Nhậm Thành nhìn thấy sẽ lên cơn trả đũa cô.

Bởi vì Vu Mông Mông kiên trì đòi xuống, Sư Chi Phó không thể bức bách đành phải thả cô ở sô pha.

"Còn chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói."

Vu Mông Mông lại lần nữa gật đầu.

Nhậm Thành nghe thấy động tĩnh liền mặc thêm áo khoác rồi ra ngoài phòng khách.

"Làm sao vậy?"

Nhậm Thành nhíu mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Tay tôi không thể cử động......."

Vu Mông Mông đã bình ổn cảm xúc, không còn khóc lóc nữa.

"Không cử động? Vì sao lại không thể cử động?!"

Tối qua trước khi đi ngủ vẫn còn tốt đẹp cơ mà? Nhậm Thành đem tầm mắt chuyển sang người Sư Chi Phó.

"Chắc do tư thế ngủ không đúng, nguyên nhân cụ thể là gì cần phải đi bệnh viện một chuyến." Sư Chi Phó đẩy đẩy gọng kính.

Động tác này bỗng làm Vu Mông Mông nhớ đến bộ phim hoạt hình về một thám tử lừng danh mang sứ mạng thần chết, Conan. Vu Mông Mông lắc lắc đầu, giờ là lúc nào cô còn tưởng tượng lung tung........

Đi bệnh viện ư? Bệnh viện là nơi nào? Đối với Vu Mông Mông mà nói, nơi đó so với địa ngục còn đáng sợ hơn, nói không chừng còn có lệ quỷ lui tới.....

"Có thể mời bác sĩ tới nhà khám được không?"

Vu Mông Mông xem trên TV, những kẻ có tiền đều sẽ gọi bác sĩ tới tận nhà khám bệnh.

"Mông Mông ngoan, muốn kiểm tra kỹ thì cần chụp CT, chụp X-quang. Nếu cảm thấy sợ cô cứ bịt kín mắt lại, như vậy sẽ chẳng thấy gì nữa."

Sư Chi Phó còn cẩn thận chu đáo hơn cả phụ nữ, không hổ là "vợ" nhà người ta.....

Nhưng nếu phải bước chân ra cửa, vậy việc thay quần áo xử lý như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cô cần nhờ vả Sư Chi Phó.

Vu Mông Mông đứng dậy đi vào phòng Sư Chi Phó. Tay trái cầm áo lót giấu sau lưng, cô đứng ở cửa phòng ló đầu ra.

"Anh Phó vào đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi....."

Bộ dạng Vu Mông Mông thần bí, hai người đàn ông trong phòng khách quay sang nhìn nhau.

Sư Chi Phó đi vào phòng liền thấy cô che che giấu giấu, ánh mắt nhìn về phía sau.

"Ngồi xuống rồi nói, cô có chuyện gì?"

Sư Chi Phó cho rằng cô có việc muốn hỏi.

"À thì.... Anh có thể giúp tôi một việc được không?"

Vu Mông Mông thẹn thùng cúi đầu. Dù thế nào đối phương cũng là con trai, thế nên cô vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

"Cô nói đi."

Sư Chi Phó tận lực dùng thanh âm nhẹ nhàng trấn an.

"À ừm..... Anh biết đấy, con gái có chút phiền toái, tay tôi lại không thể cử động....."

Cô đem áo ngực nhét vào tay hắn.

"Nhờ anh giúp tôi mặc áo nhỏ....."

Sư Chi Phó sửng sốt một hồi, sau đó vừa ôn nhu vừa dụ dỗ........

"Được, cô tới đây."

Vu Mông Mông không ngờ hắn vui vẻ đồng ý nhanh như vậy. Cô thận trọng đi đến trước mặt hắn, thấy cửa còn đang mở bèn đi qua đóng lại.

Cô ngồi quay lưng với Sư Chi Phó, muốn cởi áo ngoài nhưng nhận ra dùng một tay rất khó kéo áo, loay hoay đến thở hồng hộc mà vẫn không xong......

"Anh Phó, anh tới đây giúp tôi một chút."

Vu Mông Mông không muốn động đậy nữa, mỗi lần mặc nội y đều vô cùng phiền phức.......

"...... Được..."

Sư Chi Phó cả người khô nóng. Hắn cực lực nhẫn nại nhưng sâu trong nội tâm sớm đã xao động.

Rốt cuộc cũng cởi được cái áo, Vu Mông Mông thở ra một hơi. Thật chẳng dễ dàng chút nào.

"Anh mau giúp tôi đi, khó làm quá."

Tay không thể động thật khó chịu, cốt truyện chết tiệt chơi cô đây mà. Chờ ngày nào đó cô bị đùa chết, xem cốt truyện còn ai để chơi.......

Thời điểm mặc áo lót cho Vu Mông Mông, dường như Sư Chi Phó nghe thấy tiếng cô thở dốc kèm theo âm sắc hờn dỗi nũng nịu. Đối mặt với mĩ nhân mềm mại yếu đuối, ý xấu trong lòng Sư Chi Phó điên cuồng bành trướng....

"Mông Mông, nâng tay lên."

Giọng Sư Chi Phó trở nên khàn khàn. Hắn không biết đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần, đôi mắt đỏ tươi nhẫn nại chờ hạ nhiệt.

"Anh Phó, tay phải của tôi không nâng lên được, làm phiền anh....."

Vu Mông Mông chỉ có thể nâng tay trái. Mới đầu có hơi xấu hổ, nhưng cô nghĩ rằng người làm thụ sẽ không hứng thú với con gái, hai người xem như cùng giới tính, vậy nên yên tâm để hắn giúp mặc đồ.

Thân thể Sư Chi Phó căng thẳng, nhẫn nhịn đến đổ mồ hôi. Áo ngực này là kiểu cài đằng trước, hắn cố giữ vững hô hấp rồi mới nâng tay phải của cô lên, xỏ dây áo vào. Dường như khoảng cách quá xa, hắn không có cách nào điều chỉnh khuy cài cho tốt.

"Mông Mông, dịch gần một chút, cô ngồi quá xa tôi với không tới."

Vu Mông Mông đầu óc ngơ ngẩn "à à" hai tiếng rồi xích lại gần hắn.

Chưa với tới.....

"Vẫn không được, cô ngồi lên đùi tôi đi."

Sư Chi Phó nhìn "cảnh đẹp" trước mắt, yết hầu khô khốc chợt nóng lên......

Vu Mông Mông rất nghe lời ngồi vào lòng hắn, trong mắt trong tâm hoàn toàn không nảy sinh một tia nghi ngờ.

Sư Chi Phó thật sự không biết xử lý nội y của con gái. Hắn đẩy đẩy gọng kính vàng, đưa tay vòng qua người cô. Không biết cố ý hay vô tình, lúc hắn cài khuy áo tay liền không cẩn thận đụng chạm tòa thiên nhiên phía trước........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro