Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc đêm khuya, một thân ảnh đứng trước sô pha chậm rãi ngồi xuống. Quần áo hoàn toàn không cần ai động thủ, Vu Mông Mông nằm ngủ không thoải mái đã vô thức cởi bớt ra từ lúc nào.

Hai bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng hướng về Vu Mông Mông, mở rộng áo ngủ............

Vu Mông Mông thoải mái thở dài một tiếng. Trong mộng, cô đang lơ lửng trên mây lúc cao lúc thấp, còn thấy nam thần đời trước cô yêu thầm ôm hôn mình.......

Không biết vì cái gì, thân thể cô cảm giác thật kỳ quái......

Vu Mông Mông "ưm a" vài tiếng, chân mày nhỏ nhắn nhăn lại, cô xoay người muốn né tránh đôi tay kia.

Sư Chi Phó vừa mới nếm một chút ngon ngọt làm sao có thể buông tha. Hắn nhẹ nhàng đem thân thể cô lật lại, đối mặt hắn.

Vu Mông Mông không hề phát hiện, chép chép miệng tiếp tục ngủ đến quên trời quên đất. Sư Chi Phó chịu không nổi loại kích thích mãnh liệt này, hắn nhìn cảnh tượng "chọc người thương tiếc" phía trước, nguy hiểm nheo lại hai mắt............

Cái miệng nhỏ mềm mọng hơi hé mở bị ánh đèn ngủ chiếu lên, có thể mơ hồ nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng lấp ló như muốn mời người trêu chọc..........

Sư Chi Phó động đậy hầu kết, ánh mắt u trầm nhìn chằm chằm đôi môi mềm. Hắn biết không nên quá phận, nếu để cô tỉnh thì sau này rất khó khiến cô buông bỏ đề phòng......

Hắn cúi người thăm dò trong miệng cô, lại cuốn lấy đầu lưỡi tùy ý chơi đùa. Sư Chi Phó càng hôn càng sâu, càng hôn càng khó lòng kiềm chế.

Vu Mông Mông mơ thấy có người hôn mình, đầu lưỡi bị người nọ mút đến phát đau, một hồi nhu tình một hồi kịch liệt, tựa hồ muốn đem cô ăn tươi nuốt sống vào bụng.

Loại cảm giác này làm cô muốn hưởng thụ. Lâu lâu nằm mơ, ngẫu nhiên kích phát mộng xuân cũng là chuyện bình thường. Người nọ còn là đối tượng cô thầm mến đời trước nữa chứ.

Sư Chi Phó hôn như không muốn chia lìa, đôi mắt mất đi nhẫn nại đỏ ngầu lên. Không ngờ mỹ nhân khiến hắn mất kiềm chế thế mà đáp lại nụ hôn của hắn...........

Bắt lấy tay cô đè trên đầu, hắn cực lực áp chế xao động trong cơ thể, duỗi lưỡi sâu đến tận yết hầu, dùng sức quấy phá. Vu Mông Mông ở trong mộng cũng sắp hít thở không thông.......

Không biết qua bao lâu, Vu Mông Mông chợt thấy kỳ quái... Giấc mộng này tại sao lại chân thực đến vậy? Đột nhiên trên ngực truyền đến một trận đau xót, Vu Mông Mông ăn đau kêu một tiếng.

"Ưm ~"

Hai mắt còn ngái ngủ mơ hồ mở ra, đập vào mắt cô vẫn là phòng Sư Chi Phó, nhưng dường như có chỗ nào đó không thích hợp........

Không đúng ở đâu nhỉ? Trên người chợt lạnh, Vu Mông Mông phát hiện áo ngủ của mình bị cuốn lên tận cổ, cặp tuyết lê đang bại lộ giữa không khí.

Cơn buồn ngủ nháy mắt bay biến, cô vội vàng kéo áo xuống che khuất bầu ngực, ánh mắt khẽ mon men thăm dò. Sư Chi Phó vẫn quy quy củ củ nằm ở trên giường.

Vu Mông Mông lúc này mới buông lỏng tâm tình, thở ra một hơi. May sao tỉnh ngủ, bằng không......... trinh tiết của cô khó mà giữ được.

Cô đưa tay xoa ngực, bỗng thấy trên ngực ẩm ướt. Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, cô xấu hổ cúi đầu. Vu Mông Mông vỗ vỗ đầu nhỏ, tự dưng lại mộng xuân.

Cảm giác có hơi mắc tiểu, cô nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng vệ sinh. Trở lại sô pha, Vu Mông Mông nằm xuống ngáp một cái, chỉ mất vài giây đã chìm vào giấc ngủ, tốc độ thật sự quá nhanh.

Trong đêm đen, Sư Chi Phó mở to mắt, nắm chặt nắm tay nhanh chóng... đưa vào trong chăn, tựa hồ phải khắc chế cái gì đó......

Vu Mông Mông ngủ đến tận hừng đông, cả người thần thanh khí sảng, ngoại trừ trên ngực và miệng có điểm đau. Chắc là do giấc mơ ngày hôm qua.

Ăn sáng xong, ba người cùng nhau đi tắm hơi. Vu Mông Mông mặc quần đùi áo phông rộng thùng thình, vui vẻ ngồi ăn trứng gà.........

"Hôm nay chúng ta chơi trò gì?"

Sau khi bỏ bụng mấy quả trứng gà, Vu Mông Mông chủ động đề xuất chơi trò chơi.

"Chơi trò Kẹo cao su nhé?"

Nhậm Thành và Sư Chi Phó hoàn toàn không nghĩ tới Vu Mông Mông sẽ chủ động đòi chơi trò chơi, chẳng qua trò chơi này họ chưa nghe qua bao giờ.

"Kẹo cao su?"

Nhậm Thành vẻ mặt ghét bỏ, nghe tên đã thấy..... con nít....

"Chơi như thế nào?"

Phản ứng của Sư Chi Phó và Nhậm Thành hoàn toàn bất đồng. Vu Mông Mông thích điểm này ở Sư Chi Phó, hắn rất biết cách động viên người khác!

Còn Nhậm Thành, ngoại trừ ghét bỏ chính là chán ghét, Vu Mông Mông bĩu môi, chờ lát nữa sẽ để hắn ăn bơ cho biết mặt......

"Ví dụ tôi nói bắt tay thì tay của tôi phải kịp thời dính vào tay anh, người bị lẻ ra sẽ thua."

Vu Mông Mông làm mẫu, áp tay mình vào tay Sư Chi Phó, miệng vẫn nói liên tục.

"Người thua sẽ phải lựa chọn nói thật hoặc làm thử thách!"

Vu Mông Mông đắc ý dào dạt dùng ánh mắt hướng bọn họ tuyên chiến.

"Lần trước các anh hành tôi chết đi sống lại, hôm nay..... tôi phải vì bản thân báo, thù, rửa, hận!"

Vu Mông Mông ưỡn ngực giận dữ, bất bình đập đánh đét lên đùi.

".........."

Lại nữa. Thỉnh thoảng cô sẽ phun ra vài câu "hồ ngôn loạn ngữ" (*), may mắn lúc này hai người họ không ăn uống gì cả, bằng không lại bị sặc chết.

([*] Hồ ngôn loạn ngữ /nói năng lung tung/: chỉ lời nói xàm xí, nhảm nhí.)

"Khụ khụ..... Cô nói nhanh lên."

Nhậm Thành xấu hổ khụ hai tiếng thúc giục.

Vu Mông Mông âm thầm lườm hắn một cái. Địa ngục không cửa nên muốn đi chứ gì? Cứ chờ đấy, cô sẽ chơi hắn đến long trời lỡ đất, khiến hắn phải quỳ dưới chân cô thở dốc.

"Chơi lần lượt, anh Phó bắt đầu trước đi."

Vu Mông Mông căng chặt thần kinh.

"Được rồi, cô không cần khẩn trương như vậy."

Sư Chi Phó nhịn không được cười khẽ, ai không biết còn tưởng rằng cô bị làm sao.

"Bắt tay."

Vu Mông Mông như chạm vào kíp nổ, chạy trước tóm lấy tay Sư Chi Phó. Nhậm Thành ngồi tại chỗ đen mặt.

Cô sợ hãi so vai rụt cổ, khát vọng sống sót mạnh mẽ buộc cô phải an ủi Nhậm Thành.

"Nhậm tổng à, chơi trò chơi sẽ có lúc thắng lúc thua, đây là tình huống bình thường. Ngài cũng đừng để bụng."

Nhậm Thành lạnh lùng quét mắt liếc cô một cái, Vu Mông Mông giống như con chim cút rụt đầu càng thêm sâu.

Không nhận thua cũng vậy thôi, hừ......

"Anh Thành chọn nói thật hay thử thách?"

Sư Chi Phó vỗ vai hắn, ôn nhu hỏi.

Vu Mông Mông cảm tưởng đang bị nhồi bánh ga-tô vào mồm, đấy, lại muốn ngược F.A...... Hu hu hu....

"Nói thật." Ngữ khí Nhậm Thành sắp kết băng.

Vu Mông Mông mở to hai mắt, khuỷu tay đẩy đẩy Sư Chi Phó, dùng sức nháy mắt ra hiệu cho hắn.

Nhậm Thành: "........."

Có thể tôn trọng hắn một chút được không?

Sư Chi Phó nghi vấn nhìn về phía cô, không hiểu cô có ý gì. Vu Mông Mông ngẫm nghĩ, thôi, tốt nhất cứ huỵch toẹt ra.

"Anh Phó, hỏi một chút về lần đầu tiên ấy." Vu Mông Mông nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Sư Chi Phó thoáng nhìn cô. Ánh mắt của Nhậm Thành lúc này chỉ sợ còn lạnh hơn cả núi băng vạn năm.

"Anh có mối tình đầu hay từng yêu thầm người nào không?"

Hỏi hay lắm. Vu Mông Mông điên cuồng vỗ tay trong lòng. Đúng là "vợ chồng" với nhau, quả nhiên sẽ hỏi về vấn đề tình cảm. Nhậm Thành sẽ phải trả lời, và lỡ như hắn trả lời không tốt, tương lai cứ tập xác định ăn khổ đi........

"Không có."

Nhậm Thành đáp dứt khoát đến độ khiến Vu Mông Mông sửng sốt. Thật sự không có ư? Cô dùng khuỷu tay chọc chọc Sư Chi Phó. Vậy là yên tâm rồi nhé.

"Ghê nha...... Con mắt anh quả không tồi ~"

Cô cười cười đầy hàm ý với Sư Chi Phó. Hắn lại hoàn toàn không hiểu cô đang ám chỉ điều gì.

"Tiếp nào tiếp nào."

Vu Mông Mông tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm khều khều ống tay áo Nhậm Thành, nhưng bị Nhậm Thành hất ra.

Không cho nắm thì thôi, quỷ hẹp hòi......, ván tiếp theo để hắn thua tiếp. Cuối cùng cũng đến phiên cô đặt câu hỏi... Cười trộm......

"Bắt chân."

Vu Mông Mông đợi đúng thời cơ đột ngột lên tiếng. Cô tưởng rằng lần này nhất định sẽ thắng, không ngờ chưa nói hết câu, chân Nhậm Thành đã dán chặt một chỗ với Sư Chi Phó.

Cô còn chưa kịp động chân.

Vu Mông Mông trợn mắt há mồm nhìn chân bọn họ. Biết nói gì bây giờ, họ không hổ là một cặp, mười phần ăn ý.

Vu Mông Mông cúi đầu cắn ngón tay, mặt đầy vẻ vô tội. Nhậm Thành cười lạnh một tiếng. Kẻ ngang ngược sẽ phải trả giá đắt.

"Nói thật lòng hay nhận thử thách?" Khuôn mặt Nhậm Thành vô cùng lạnh lẽo.

"Nói.. thật đi..."

Vu Mông Mông nghiêng trái ngó phải, chính là không dám đối diện với Nhậm Thành.

"Tôi khuyên cô nên chọn thử thách." Nhậm Thành tốt bụng nhắc nhở.

Đáng tiếc Vu Mông Mông sẽ không tin kẻ ác. Đằng nào cũng chết, để coi hắn làm gì được cô.

"Tôi chọn nói thật!"

Nhậm Thành hừ cười.

"Cô có phải xử nữ (*) hay không?"

Câu hỏi này giống như một tia sét đánh thẳng một đường từ đỉnh đầu đến mũi chân Vu Mông Mông. Mặt Vu Mông Mông đỏ rực lên. Hắn hỏi cái quái gì thế này? Nhậm Thành đúng là độc mồm!

([*] Xử nữ: Cô gái trong trắng, nói thô hơn thì là gái trinh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro