Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên phía Hán Thời Nguyên, người của hắn đang tranh cãi ầm ĩ, hắn thì một chữ đều không nghe lọt. Toàn bộ đồ vật trong phòng đều bị hắn tức giận hất bay. Bảo mẫu cùng trợ lý không dám tới gần nữa.......

Cái trán sưng tấy nằm trên gương mặt trắng nõn đầy vẻ soái khí trông càng chói mắt, nhưng việc làm hắn tức giận không phải là mặt mũi.

Hán Thời Nguyên đỏ mắt siết chặt thành ghế dựa, ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, có thể thấy hắn dùng rất nhiều sức.

Vu Mông Mông! Giỏi lắm! Không có cô gái nào hắn không chiếm được. Chờ tới ngày ôm được người vào lòng, hắn sẽ đem cô giam cầm trong phòng, để cô vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.........

Vu Mông Mông bị người nhớ thương lúc này đang nhìn về phía hai người đối diện. Bên cạnh họ có...... một cỗ thân thể chỉ còn cái cổ cùng một ma nữ đang trề môi.........

Không đầu óc và.... Không vui vẻ??

Vu Mông Mông nhắm mắt, sau đó mở mắt ra nhìn hai con ma, xong lại liếc sang hai người nọ.

"Mông Mông nhìn tôi với anh Thành suốt thế, có chuyện gì sao?"

Sư Chi Phó ưu nhã cầm khăn ăn lau miệng. Nhậm Thành cũng nâng mắt nhìn cô.

"Không có gì....... Không có việc gì."

Vu Mông Mông không muốn dọa bọn họ, cười ha ha lảng tránh đề tài này.

"Không sao, có gì cô cứ nói. Bữa cơm không có trưởng bối, không cần nghiêm túc."

Sư Chi Phó giống như ông cụ non đang dạy trẻ nhỏ quy cách ăn cơm.

Anh chắc chưa? Vu Mông Mông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.

"Cô nói thẳng là được."

Sư Chi Phó an ủi.

"Tôi thật sự nói ra đấy nhé?" Vu Mông Mông xác nhận lại lần nữa.

Nhậm Thành liếc cô một cái, thầm nghĩ xem chuyện gì có thể khiến cô băn khoăn nhiều như vậy.

Sư Chi Phó ôn nhu cười nói.

"Tôi sẽ chăm chú lắng nghe."

Vu Mông Mông khó hiểu nhìn hắn, như kiểu Sư Chi Phó có loại đam mê gì đó rất kỳ lạ.

"Bên cạnh các anh là những kẻ không đầu óc và không vui vẻ."

Vu Mông Mông không đầu không đuôi nói ra mấy lời này, làm hai người đối diện ngu người.

???

Cái gì mà không đầu óc với không vui vẻ? Sư Chi Phó nhìn quanh bốn phía vẫn chẳng hiểu gì, đem ánh mắt nghi hoặc hướng về Nhậm Thành.

Sắc mặt Nhậm Thành hơi tái đi. Hắn nháy mắt đã hiểu, trừng Vu Mông Mông một cái. Vu Mông Mông bị hắn trừng đến lúng túng, bàn tay nắm chặt khăn ăn.

"Tôi đã không muốn nói rồi mà......" Cô thấp giọng lẩm bẩm trong miệng....

"Có ma à?"

Sư Chi Phó thấy sắc mặt cả hai đều không tốt cho lắm, liền liên tưởng đến thứ này.

Vu Mông Mông gật gật đầu, không dám nhìn hai người bọn họ nữa, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với miếng bò bít tết.

Sư Chi Phó cứng đờ thân thể. Không phải hắn sợ ma, nhưng mấy chữ "không đầu óc và không vui vẻ" này đủ để hình dung trạng thái của cái thứ đứng bên cạnh. Tưởng tượng thôi cũng thấy mất ngon, hắn buông dao nĩa trong tay xuống.

Vu Mông Mông ngồi đối diện vẫn ăn uống rất vui vẻ. Hắn buồn cười, khẽ cười ra tiếng.

"Mông Mông nhìn thấy mà không sợ hay sao?"

Vu Mông Mông mờ mịt ngẩng đầu, khóe miệng còn dính chút nước sốt.

"Ban đầu thì sợ, thấy nhiều thành vô cảm." Dù sao là ma quỷ sợ cô mới phải.

Sư Chi Phó không đáp lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nước sốt bên môi cô, đầu lưỡi giật giật......

"Cô có muốn đi xông hơi không?"

Sư Chi Phó nói ra, tâm hồn có chút bay bổng.

"Xông thì xông, lần này tôi nhất định sẽ chơi thắng các anh.... ít nhất một ván."

Vu Mông Mông hung hăng nhai bò bít tết.

"Ừ, đúng là rất có lý tưởng. Chỉ số thông minh vừa đủ thắng một ván"

Nhậm Thành lạnh lùng trào phúng.

Vu Mông Mông tức muốn hộc máu thiếu chút nữa đập bàn.

"Chờ đấy, đến lúc vào phòng xông hơi hai người các anh đừng có khóc!"

"!!!"

Thanh âm vừa lớn vừa rõ ràng, người chung quanh sôi nổi ghé mắt ngó sang. Lần đầu tiên Nhậm Thành bị sặc khi ăn bò bít tết, Sư Chi Phó thì bị lời nói kinh hãi thế tục của cô dọa nhảy dựng.

"Khụ khụ......." Nhậm Thành cực lực nhịn xuống ho khan.

"Nói nhỏ chút..."

Vu Mông Mông dẩu miệng ủy khuất không thôi.

"Tại anh trêu chọc tôi trước. Tuy rằng tôi thừa nhận tôi không thông minh, nhưng tôi cũng không ngu ngốc......."

Cô càng nói càng nhỏ giọng.

"Mông Mông của chúng ta ngốc chỗ nào? Cô thông minh lắm, ngoan, mau ăn đi, để tôi qua đấy xắt thịt cho cô."

Vu Mông Mông nhìn nhìn con ma không đầu bên cạnh Sư Chi Phó, vội ngăn hắn đứng dậy.

"Đừng đừng đừng, tôi tự làm được. Tay làm hàm nhai cơm no áo ấm...."

"Vậy được, không cần nóng vội, cô cứ ăn từ từ."

Người không hiểu chuyện chỉ sợ sẽ sa vào nhu tình của hắn, tuy nhiên Vu Mông Mông đã hưởng qua bạch liên chưởng của Sư Chi Phó, cô không có quá nhiều cảm giác.

Gần đây hắn đối xử với cô có vẻ tốt hơn một chút, nếu như tính tình không trà xanh thì hắn cũng không quá tệ......

"Hôm nay về sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai hãy đi xông hơi."

"Được."

Vu Mông Mông tâm tình tốt lên. Nhậm Thành bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là hết cách với cô, tư duy quá mức nhảy nhót.....

Cuối cùng cũng về đến nhà, Vu Mông Mông cởi giày thở phào một hơi. Hôm nay cô thật sự mệt mỏi, cả đầu đều lâng lâng nặng nề. Giờ mà nằm xuống giường khẳng định chỉ một giây là ngủ.

Sư Chi Phó trở lại chỗ tủ giày nhặt di động vừa mới đánh rơi, hắn lơ đãng liếc nhìn chân Vu Mông Mông. Bàn chân thiếu nữ trắng trẻo non mịn, nhỏ nhắn tinh xảo đến mức có thể nắm gọn bằng một tay. Sợi tơ hồng đeo trên cổ chân càng tăng thêm vẻ hương diễm ướt át, khiến người ta muốn thưởng thức một phen........

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm chân cô một lúc, tiếng nói khàn khàn.

"Mông Mông, đêm nay ngủ ở sô pha chỗ tôi đi, đừng quấy rầy anh Thành. Có vẻ hai ngày nay anh ấy chẳng được ngủ ngon."

Vu Mông Mông nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Đúng là Nhậm Thành bị cô chiếm giường mấy hôm nay, thân thể tôn quý của hắn đành phải ủy khuất ngủ sô pha. Tạm thời nên để hắn nghỉ ngơi vài hôm. Chuyện hắn giúp cô nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng dù sao cũng phải biết thông cảm cho hắn.

"Được, đêm nay tôi ngủ chỗ anh."

Hầu kết Sư Chi Phó vô ý thức cử động vài cái.

"Ừ, tôi sẽ không khóa cửa, cô cứ trực tiếp đi vào."

Vu Mông Mông hoàn toàn không dụng tâm đề phòng. Vì cái gì ư? Hôm nay ăn tối hai vị nam chủ ngồi ăn cùng nhau, chỉ có cô đơn độc ngồi một mình. Giờ Sư Chi Phó lại cảnh cáo cô, hắn đau lòng cho "chồng" tương lai đây mà.

Hắn đã nói như vậy rồi, sao cô có thể phản đối? Ngủ đâu cũng đều là ngủ, chẳng qua sô pha phòng Sư Chi Phó nhỏ hơn một chút.

Vu Mông Mông gõ cửa phòng Nhậm Thành đã lâu nhưng không có ai đáp lại. Kỳ quái, người đâu rồi? Cô mở cửa đi vào phòng. Cửa WC khép hờ, cô ghé sát vào nghe ngóng, bên trong không một chút động tĩnh.

Không ổn rồi! Mặt cô trở nên căng thẳng, bước vài bước chạy ào vào phòng tắm.

"Nhậm Thành!"

Nhậm Thành vừa tắm rửa xong chưa kịp mặc quần áo thì di động trên tủ đầu giường vang lên, hắn đành phải trần trụi đi ra ngoài.

Một lần nữa vào WC, tay Nhậm Thành mới cầm quần lót định mặc vào thì bị tiếng la cực gần của Vu Mông Mông kinh động........

Vu Mông Mông há to cái miệng nhỏ, con ngươi trừng đến chảy nước mắt, nhìn chằm chằm nơi nào đó của hắn không bỏ. Động tác hai người đồng thời đình chỉ, một hồi lâu mới có phản ứng.

Vu Mông Mông che mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

"Tôi không cố ý, tôi cứ tưởng... tưởng....., yên tâm, tôi sẽ không ăn anh, tôi tuyệt đối không dám có ý đồ với anh."

Con ngươi đen nhánh của Nhậm Thành lạnh lùng nhìn cô.

"Đi ra ngoài!"

"Được." Vu Mông Mông yếu ớt đi ra, thuận tiện đóng cửa lại.

Bên trong phát ra âm thanh mặc quần áo sột soạt, Vu Mông Mông theo bản năng nuốt nước bọt. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự. Cái đó, bạch liên hoa thật có phúc......

Nhậm Thành từ WC đi ra thấy Vu Mông Mông vẫn còn đứng đó.

"Cô có việc gì à?"

Vu Mông Mông không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu di di ngón chân.

"Mấy hôm trước tôi bá chiếm giường của anh, làm anh không thể nghỉ ngơi, đêm nay tôi sẽ ngủ ở phòng anh Phó."

"Tôi.........."

Nhậm Thành nhăn mày, đang muốn nói hắn cũng không ngại thì bị Vu Mông Mông ngắt lời.

"Nhậm tổng nghỉ ngơi cho tốt, tôi không quấy rầy ngài nữa, ngủ ngon."

Cô mỉm cười khoe một lượt tám cái răng, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi phòng Nhậm Thành. Phù phù phù.........., hít thở sâu vài hơi, cô ôm đồ ngủ đến phòng Sư Chi Phó.

Sư Chi Phó đeo một cái kính gọng vàng đang nửa nằm trên giường đọc sách. Phải, lúc này trông hắn thực văn nhã bại hoại.

"Anh Phó, tôi tắm trước nhé."

Sư Chi Phó ôn hòa gật đầu.

"Đi đi."

Ánh mắt hắn bên dưới thấu kính giống như mãnh thú vừa săn mồi thành công.........

Vu Mông Mông tắm xong cầm máy sấy rì rì hong tóc. Cô thập phần buồn ngủ, chẳng phát hiện dây áo ngủ đã tuột xuống dưới từ bao giờ.

Sau khi khô tóc, đầu óc bắt đầu có chút không rõ ràng, cô đi đến bên giường Sư Chi Phó hung hăng nện người xuống.

"Mông Mông?"

Sư Chi Phó đẩy đẩy cánh tay bóng loáng non mịn.

"Hử? Ngại quá ngại quá, hai ngày nay tôi quen thói ngủ trên giường Nhậm tổng, cho nên.........."

Vu Mông Mông mơ màng buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở.

"Không sao, cô ngủ trên giường đi, làm sao có thể để một cô gái ngủ sô pha cơ chứ?"

Vu Mông Mông ngầm trợn mắt. Trước đây cô cũng ngủ ở sô pha phòng hắn, tại sao không thấy hắn "tốt bụng" như vậy.

"Không cần, tôi ngủ ở đó là được rồi. Anh quá dài sẽ không vừa đâu, tôi thì có thể."

Nói xong không đợi Sư Chi Phó phản ứng, cô lăn khỏi giường, ném gối đầu lên sô pha, vừa nằm xuống đã ngủ mất.

"Tôi không những dài, mà còn to lớn, khả năng cô cũng khó vừa......."

Sư Chi Phó khàn khàn giọng, nói rất dễ nghe....

Vu Mông Mông một lòng mê ngủ, nào biết hắn đang nói cái gì. Cô là kiểu người nhắm mắt vào liền ngủ say như chết, sét đánh cũng không tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro