Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường đi có điểm xóc nảy, Vu Mông Mông ngượng ngùng vòng tay qua cổ Nhậm Thành. Cô không an phận dùng sức ngó nghiêng nên suýt bị tuột xuống đất, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Mặc kệ đắc tội trà xanh bạch liên hoa, cô ôm chặt cổ Nhậm Thành một phen.

Hơi thở Vu Mông Mông phả vào cổ, Nhậm Thành theo bản năng cúi đầu, cô vừa hay cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người không cẩn thận thiếu chút thì chạm môi.

Vu Mông Mông hoảng sợ vội vàng cúi xuống. Suýt chút nữa là hôn luôn rồi,  bạch liên hoa mà thấy, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì chơi cô.......

Tới phòng thay đồ, Nhậm Thành khom lưng thả Vu Mông Mông xuống ghế, ngay lúc đó khăn tắm rơi xuống mặt đất, dáng người Vu Mông Mông hiện ra trước mắt Nhậm Thành.

"Phong cảnh" gần trong gang tấc, Nhậm Thành không vội đứng dậy, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm..... nơi nào đó......

Vu Mông Mông chạm phải mặt ghế lạnh băng, “ui” một tiếng. Sao lại lạnh như vậy? Cô cắn môi nhấc cao eo, tư thế như muốn mời mọc người ta phạm tội.

“Tôi ổn rồi, các anh ra ngoài đi.”

Nhậm Thành ánh mắt nặng nề nắm chặt nắm tay đứng dậy, đồng thời ngăn cách tầm mắt Sư Chi Phó.

Vu Mông Mông tập tễnh đi vào buồng trong thay quần áo. Cô mặc xong quần áo, vừa mới ra đến cửa thì đột nhiên bị Sư Chi Phó bế công chúa.

Gì vậy? Bọn họ muốn trả đũa nhau à? Kịch bản quen thuộc dùng cô khai đao đây mà............

“Anh Phó, tôi không sao..... Anh mau bỏ tôi xuống.”

Ai ngờ Sư Chi Phó lại ôm cô chặt hơn, miệng Vu Mông Mông trực tiếp dán vào người hắn...........

Sư Chi Phó chẳng những không để ý còn càng ôm càng chặt, làm Vu Mông Mông không thở nổi.

“Anh đừng ôm chặt như vậy, tôi không hô hấp được.” Vu Mông Mông khó chịu bĩu môi.

Ôm thì ôm, vì cái gì ôm chặt như thế? Quả nhiên hắn đang trả thù chuyện Nhậm Thành ôm cô lúc nãy.

“Chi Phó, buông cô ấy ra!”

Nhậm Thành nhíu mày bước nhanh đuổi kịp hắn.

“Không muốn ngã xuống đất thì ôm tôi chặt vào.” Sắc mặt Sư Chi Phó bắt đầu chuyển đỏ.

Vu Mông Mông vội vàng ôm cổ hắn, bởi vì phải ôm chặt, bờ môi cô luôn lơ đãng chạm phải cằm hắn.

Vừa đặt cô vào trong xe, Sư Chi Phó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Vu Mông Mông, còn nhân cơ hội vươn đầu lưỡi liếm liếm, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô.

Vị trí của Sư Chi Phó ở đúng góc chết, đứng tại góc độ của Nhậm Thành sẽ chẳng phát hiện ra chuyện gì không ổn. Đầu óc Nhậm Thành còn đang đầy ắp dáng người mị hoặc của Vu Mông Mông........

Vu Mông Mông bị Sư Chi Phó hôn bất ngờ mà mụ mị cả người.

“Anh.......”

Mắt thấy Nhậm Thành ngồi xuống ghế bên cạnh, lời vừa định nói ra nháy mắt đành phải nuốt vào. Cảm giác khổ không thể nói, Vu Mông Mông chỉ muốn được trút giận, nếu như có thể động thủ thì sẽ đỡ bức xúc hơn.......

Ba người ngồi trên xe không nói lời nào, điện thoại Nhậm Thành chợt vang lên.

“Có chuyện gì?”

“Nhậm tổng, người đại diện của Hán Thời Nguyên đến công ty làm loạn.....”

Trợ lý vạn phần nôn nóng, anh ta vốn đã không hết việc, người đại diện của Hán Thời Nguyên lại tới càn quấy, thật là đau hết cả đầu.

“Chú Chu, tới công ty trước đã.” Nhậm Thành phân phó cho tài xế.

“Vâng, thiếu gia.” Chú Chu lập tức quay đầu xe hướng về công ty.

“Tôi lập tức qua đó, cậu cứ làm việc của mình đi, lại náo loạn nữa thì kêu bảo vệ ném cô ta ra ngoài.”

Cúp điện thoại, Nhậm Thành nhắm mắt dưỡng thần.

Âm lượng điện thoại có hơi lớn, cho dù không muốn nghe cũng không có biện pháp, trừ phi lỗ tai bị điếc. Vu Mông Mông chẳng hiểu gì cả, đang muốn hỏi lý do quản lí của Hán Thời Nguyên làm loạn thì thấy hắn nhắm mắt lại. Được rồi, cô đành ngậm miệng.........

Sư Chi Phó xoa xoa đỉnh đầu cô, “Cô chọc phải chút phiền toái cho anh Thành rồi.”

Vu Mông Mông: ???

Cô chọc á? Vu Mông Mông mắt to chớp chớp khó hiểu nhìn về phía hắn.

Cô nhớ rõ, hôm đó trừ bỏ lúc Sư Chi Phó tập luyện, buổi tối họ cùng nhau đi liên hoan. Thời điểm ăn cơm xong, đầu óc cô nóng lên đánh cuộc với người ta, may mắn cuối cùng đối phương đổi ý, bằng không....... cô sẽ mất toi 100 vạn. Thế là cô trực tiếp buông thả một chút.

“Chẳng lẽ..... là tôi thật?”

Là chuyện phát sinh sau khi cô uống say.........? Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Mông Mông hiện rõ sự hoảng hốt.

Sư Chi Phó muốn an ủi liền cười với cô, “Đúng vậy, bất quá Mông Mông không cần sợ.”

Không sợ mới lạ, cô đã đắc tội Hán Thời Nguyên, một kẻ tài lực gần như tương đương với Nhậm Thành. Vu Mông Mông đỡ trán thở dài, ngàn chạm vạn chạm không thể đụng vào rượu lần nữa. Uống say làm cái gì không quan trọng, quan trọng là có người khiến mình nhớ lại.

Tình huống hiện giờ còn tệ hại hơn, người ta trực tiếp tìm tới cửa gây sự. Lúc này cô thật sự mong nhớ lại mọi chuyện, dù cho có thống khổ, cảm lạnh cỡ nào...

Phì.... Dọa người.......

Cô chỉ muốn biết lúc ấy mình đã làm gì Hán Thời Nguyên. Chẳng biết chuyện có quá đáng hay không mà người đại diện của hắn dám náo loạn trước cửa Nhậm thị, lại không sợ bị Nhậm Thành xử lý……

Đừng bảo cô... sàm sỡ hắn nhé? Cô sẽ không mắt mù như vậy, tùy tay vớt đại một người bên cạnh còn ngon nghẻ hơn Hán Thời Nguyên. Sàm sỡ hắn ư? Nghĩ mà lạnh cả người.

“Anh Phó này.... Đừng bảo Hán Thời Nguyên đã bị tôi.... Ôiii ~”

...ăn sạch sẽ?

Sư Chi Phó lập tức trầm mặt, “Cô nghĩ đi đâu vậy? Cô đánh hắn, bất quá đánh hôn mê mà thôi, không có gì to tát.”

Hắn nắm lấy đôi vai gầy yếu của cô, thực bình tĩnh mà trấn an. Mặc dù vậy, Vu Mông Mông vẫn thấy cả người không khỏe. Đánh người đến mức hôn mê....... là đánh người......

Cho dù Hán Thời Nguyên có rác rưởi thế nào, nhưng để một cô gái nhu nhược tay không tấc sắt đánh gục, có thể thấy đối phương yếu đuối ra sao.......

Cô mở to mắt nâng hai cánh tay ngọc ngà nhỏ nhắn nhìn mấy lần. Ai mà đoán được đôi tay này lại vô địch bá đạo đến thế. Trên có thể đánh bay ma quỷ, dưới có thể đánh ngã một tên đàn ông bảy thước, chậc chậc!!

Thấy mắt cô sáng lên quan sát đôi tay, Sư Chi Phó lắc đầu.

“Không phải đánh bằng tay, mà là.......”

Hắn chỉ vào trán Vu Mông Mông.

“....cái này.”

Vu Mông Mông: ???

Dùng đầu? Ôi trời! Thiết đầu công cơ đấy!? Cô sờ sờ cái trán. Không đau! Đối phương thì ngất xỉu, cô lại không có vấn đề, cho dù một tí xíu cảm giác đau đớn cũng chẳng có......

Sư Chi Phó thấy cô hơi hơi cúi đầu bộ dạng suy nghĩ sâu xa, hắn liền vươn tay.... xoa rối bù đầu tóc cô.

“Không thể trách cô được, vốn dĩ nhiều người như vậy cuối cùng lại chẳng giữ nổi cô, đó là bọn họ không tốt.” Hắn lần nữa an ủi.

Vu Mông Mông bị chấn kinh bởi hành vi bao che này. Trong nháy mắt lệ đã rơi đầy mặt, cô nắm lấy tay hắn.

“Anh Phó thật ~ nghĩa khí! Vừa nãy ở bể bơi tôi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, không biết đâu mới là trân châu chân chính……”

Sư Chi Phó: ???

Nghe không hiểu cô đang nói cái gì...

“Ngài Phó, hiện tại tôi mới phát hiện ra ngài ngầu đến như vậy, ngoại hình mê người, khí chất minh tinh, câu hồn đoạt phách, làm người ta say mê đến cực cực cực cực cực điểm.......”

Cô liên tiếp buông lời nịnh hót. Dường như hơi thở sặc mùi trà xanh của cô có độc, bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt Sư Chi Phó ngày càng xanh mét........

Vu Mông Mông đem hết vốn từ khen ngợi tâng bốc mà mình biết gán một lượt lên người Sư Chi Phó. Khuôn mặt tuấn tú của hắn trưng ra đủ mọi sắc màu. Hắn bất đắc dĩ ngắt lời cô.

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

Sư Chi Phó day day huyệt thái dương đau nhức. Vu Mông Mông xoa xoa tay ôm lấy cánh tay hắn.

“Anh Phó này, nếu như..... Hán Thời Nguyên đòi bồi thường thuốc men hay thiệt hại tinh thần gì đó, anh có thể lo liệu giúp tôi... một ít được không?”

Cô muối mặt lấy lòng Sư Chi Phó, nụ cười tuy rằng rất đẹp nhưng trong đó ẩn chứa toàn nịnh bợ, thật sự là không nỡ nhìn thẳng....

Sư Chi Phó: “..........”

Mặt vô cảm rút tay về, hắn mặc kệ!

Vu Mông Mông vừa lay lay vừa ôm chặt tay hắn.

“Đừng mà anh Phó, số tiền nhiều như vậy lại phải đưa hết cho cái đồ bỏ kia, tôi.... tôi sẽ không sống nổi......”

Vu Mông Mông làm bộ thương tâm rơi lệ, một bên gạt nước mắt một bên thi thoảng ngó ngó Sư Chi Phó.....

“Ồ!”

Sư Chi Phó tỏ vẻ thờ ơ, mặc cô lăn lộn một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Ồ cái gì mà ồ? Nội tâm hắn thật độc ác! Cô hậm hực trừng mắt lườm hắn. Hừ, quỷ hẹp hòi!

“Mông Mông đáng yêu đang tuổi xuân thì như vậy, đúng là không thể bỏ mặc. Tôi có thể ứng tiền, tuy nhiên, có một điều kiện.”

Sư Chi Phó nhẹ nhàng cười.

“A.... Điều kiện gì?”

Vu Mông Mông theo bản năng nuốt nước bọt.

“Không cần khẩn trương, chỉ là tốn chút sức lực, nhưng đối với Mông Mông mà nói, thực có lời.”

Hắn véo véo gương mặt vô cùng mịn màng của cô.

“Anh nói xem.”

Vu Mông Mông hít sâu một hơi, đừng nói hao chút sức lực, bảo cô mỗi ngày múc nước rửa chân cho bọn hắn, cô đều sẽ làm!

“Gần đây vai với cổ của tôi đặc biệt đau nhức, coi như trả tiền trước, Mông Mông xoa bóp cho tôi 6 tháng, thế nào?” Sư Chi Phó vuốt ve tay cô.

Nửa năm? Lâu thế? Mà thôi, Vu Mông Mông cắn răng một cái. Không phải chỉ bóp vai thôi sao, còn có thể như thế nào nữa.....

“Chốt đơn, anh nói chuyện phải giữ lời, ngoéo tay nào....”

Vu Mông Mông dẩu cái miệng nhỏ, kéo ngón tay ngoắc ngoắc.

“Được.........”

Sư Chi Phó không nghĩ tới Vu Mông Mông.... đáng yêu như vậy, sủng nịch cười, móc đầu ngón út qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro