Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện này..........”

Lần đầu tiên đi liên hoan đạo diễn được chứng kiến một màn như vậy. Cô bé này mà diễn hài kịch đảm bảo sẽ cháy vé. Tiếc là người đẹp thế kia, diễn hài thì phí quá......

Vu Mông Mông ghé mặt lên bàn không nhúc nhích, nhìn kỹ là biết cô đã say đến bất tỉnh nhân sự.

“Mông Mông?”

Sư Chi Phó lay người Vu Mông Mông, Vu Mông Mông chỉ chép chép miệng, chẳng phản ứng gì nữa.

“Ngàn ly không say? Theo tôi thấy chính là một ly liền gục!” Nữ minh tinh váy hồng cười nhạo.

Nhậm Thành liếc mắt một cái, minh tinh váy hồng liền co đầu rụt cổ, không dám hó hé. Cô ta không dám, nhưng có người dám.

“Cũng thật thông minh, biết lấy tiến làm lùi!”

Ngón tay Hán Thời Nguyên vuốt cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Mông Mông.

“Cơm nước xong rồi, Vu tiểu thư đành phải làm phiền Nhậm tổng và Chi Phó. Tôi đi trước lấy hóa đơn, các cậu tự lo liệu nhé.”

Đạo diễn dự cảm sắp có chuyện chẳng lành, chỉ muốn nhanh nhanh tránh khỏi đầu sóng ngọn gió. Bởi lẽ ông khuyên bảo không được, nhưng lại không thể không khuyên......

“Đạo diễn... Tôi đi cùng ông, hóa đơn cứ để tôi trả.... Từ từ đạo diễn, chờ tôi với....”

Một nam minh tinh thức thời đuổi theo đạo diễn. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Đánh bài chuồn mới là thượng sách.

Hán Thời Nguyên khinh thường cười nhạo hai tiếng, vừa vặn Vu Mông Mông thoáng tỉnh lại từ trong cơn say. Đầu cô ong ong u u, nóng bức vô cùng.

Cô nghe thấy có tiếng cười nhạo, tưởng đang nhắm đến mình. Có người nhạo báng cô!?! Một cỗ hỏa khí không tên cứ thế “vù vù” bốc lên.

Vu Mông Mông loạng choạng nhỏm dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô dùng hết sức bình sinh bổ nhào vào người Hán Thời Nguyên.

Ầm ầm ầm.

Hán Thời Nguyên bị Vu Mông Mông đẩy ngã trên mặt đất, toàn bộ sau lưng va vào lưng ghế tựa, đau đến nổ đom đóm mắt.......

“Anh... Tên xấu xa này! Quả nhiên dám giễu cợt tôi, tôi đây phải xé cái miệng anh ra, anh... m.... mau xin lỗi ~... Mau...”

Vu Mông Mông định bóp cổ Hán Thời Nguyên, lại không biết cái cô đang véo kỳ thật là lưng ghế.

Hán Thời Nguyên bị đau còn chưa kịp hoàn hồn, nghe cô mắng mỏ một tràng thì vừa tức vừa đau......

Nhậm Thành cùng Sư Chi Phó nhanh chóng lôi Vu Mông Mông dậy, sợ Hán Thời Nguyên giở trò. Mấy người khác cũng vội vàng tới can ngăn. Hiện trường loạn hết cả lên.

Vu Mông Mông say rượu không biết lấy sức lực ở đâu ra cứ đè chặt Hán Thời Nguyên không buông, muốn đánh hắn.

“Dám nhắm vào Nhậm bá tổng nhà bọn tôi à, anh... ai cho anh cái gan ấy? Anh có biết.... Anh ấy... là ai... không...”

Vu Mông Mông thần thần bí bí ghé sát vào Hán Thời Nguyên. Hán Thời Nguyên đang đau muốn chết, nào có hứng thú biết ai với ai?

Hán Thời Nguyên không hứng thú, nhưng đám người ăn dưa xung quanh rất hứng thú. Chẳng lẽ Nhậm tổng còn có thân phận khác? Nếu là thật thì đúng là một tin sốt dẻo! Mang tiếng tới can ngăn nhưng lỗ tai họ đã dựng hết cả lên, chỉ sợ nghe sót từ nào.

Đương sự Nhậm Thành thần sắc ngưng trọng. Hắn xác thật có một thân phận bí mật trong thế giới ngầm, ngoại trừ ba và ông nội, cơ hồ không một ai biết. Sao Vu Mông Mông có thể.......

Sư Chi Phó tâm tư tỉ mỉ, nhìn sắc mặt Nhậm Thành lúc này hắn liền hiểu ngay. Mông Mông nhất định đã biết chuyện gì đó không nên biết......

“Anh ấy chính là.... thằng cha anh!!”

Vu Mông Mông rống to, dùng sức túm cổ áo Hán Thời Nguyên. Hán Thời Nguyên bị lôi kéo đến hít thở không thông, thiếu chút ngất đi.

Mấy người đang dỏng tai nghe ngóng: “.........”

Bỏ đi, bọn họ cũng uống say rồi, tự nhiên coi lời nói của kẻ say là nghiêm túc.

Nhậm Thành bị câu nói lớn lối và hành động tức giận của cô chọc cho dở khóc dở cười. Sư Chi Phó thì phụt cười ra tiếng.

“Còn không mau kéo ả điên này ra cho tôi!!!” Hán Thời Nguyên sắp bị cô lôi kéo đến chết rồi.

Mấy người chạy tới kéo Vu Mông Mông. Sư Chi Phó cùng Nhậm Thành mỗi người kéo một bên tay, không để những người khác chạm vào cô.

Vu Mông Mông ánh mắt lờ đờ, con ngươi đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn nổi điên muốn đánh người. Tay chân cô đều đã bị giữ lại, bất đắc dĩ lấy luôn đầu đập Hán Thời Nguyên.

“!!!!!”

Người xung quanh khiếp sợ há hốc miệng, mắt trừng to như quả chuông đồng.

Hán Thời Nguyên choáng váng đầu óc, nhất thời hôn mê bất tỉnh! Hắn bị Vu Mông Mông trực tiếp hạ gục.

Nhậm Thành cùng Sư Chi Phó thấy thế vội vàng kéo Vu Mông Mông đi. Vu Mông Mông còn ráng lấy chân đá hắn.

“Này thì ỷ thế hiếp người, này thì thích mắng chửi người, có chút tiền chút danh là không coi cha mẹ ra gì hả? Còn muốn lớn lối nữa không? Đá chết anh……”

Vu Mông Mông nhấc chân lại muốn đá tiếp, Nhậm Thành vội ôm lấy chân cô.

“Mông Mông, đừng làm loạn, nghe lời nào!”

Nhậm Thành lần đầu tiên mở miệng dỗ người, nhưng chẳng ai ở đây để ý hắn.

Vài nữ minh tinh người run bần bật, sắc mặt trắng bệch. Các cô thề sẽ không bao giờ ỷ thế hiếp người nữa........

Nam minh tinh vừa nãy bị Hán Thời Nguyên mắng mỏ nhìn về phía Vu Mông Mông, trong mắt mang theo mấy phần mềm mại không thể phát hiện. Anh ta biết cô đang trút giận thay mình.

Mấy con ma ở ngoài cửa sổ nhìn trộm thì la hét ỏm tỏi, ôm đầu chạy thật xa. Quả nhiên đúng như bọn họ nói, cô gái này không thể trêu vào……

Vu Mông Mông được Sư Chi Phó và Nhậm Thành ôm đi, chỉ còn Hán Thời Nguyên nằm ngất xỉu trên mặt đất. Một lúc sau hắn cũng từ từ tỉnh lại.

“Ui da!”

Cảm giác giữa trán có một cục u lớn, hắn dùng sức ngồi dậy. Mấy người vây quanh phát hiện hắn đã tỉnh, vội tới nâng đỡ.

Cho dù được đám người ân cần hỏi han, cơn tức trong lòng Hán Thời Nguyên cũng chẳng thể bình ổn. Hắn oai phong một cõi nhiều năm, chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy. Hắn nắm chặt nắm tay, đấm mạnh xuống bàn.

“Rầm” một tiếng. Tất cả mọi người im bặt, không ai dám mở miệng rước lấy tai vạ.

Hán Thời Nguyên nguy hiểm nheo lại hai mắt. Đợi tóm được người vào tay, hắn sẽ từ từ nếm thử tư vị của cô ta. Ngoài ra, còn có rất nhiều thủ đoạn tra tấn khác đang chờ!

Trong lúc đó, Nhậm Thành và Sư Chi Phó đã sớm đưa Vu Mông Mông trở về xe.

Hai người không ngờ Vu Mông Mông say rượu có thể làm ra chuyện như vậy. Bọn họ nới lỏng cúc áo trên âu phục, thở ra một hơi, tầm mắt thống nhất nhìn sang Vu Mông Mông đang nằm liệt trên ghế.

Vu Mông Mông vẫn lải nhải mãi không ngừng, “Dám tính kế anh Thành nhà tôi, cẩn thận tôi táng chết....... Ưm..... Nóng quá……”

Vu Mông Mông say rượu sắc mặt ửng đỏ, nhìn là muốn âu yếm. Hai tên đàn ông bất tri bất giác cảm thấy nhiệt độ trong xe nóng lên. Vu Mông Mông tựa hồ lửa cháy đổ thêm dầu, dùng sức lôi kéo quần áo trên người. May mà cổ áo cô mặc tương đối cao, bằng không..........

“Nóng quá đi……”

Cô không ngừng phát ra mấy tiếng “ưm ưm a a” khiến người xấu hổ. Mặc dù hai tay hai chân đã bị đai an toàn khóa chặt, người vẫn không thành thật vặn vẹo như sâu đo.

Sư Chi Phó muốn nhìn lại ngần ngại Nhậm Thành, ánh mắt mơ hồ như có như không. Nhậm Thành tất nhiên biết hết, hắn hắng giọng ho khan không ngừng.........

Vu Mông Mông giãy giụa giống như một con cá chạch, thật sự rất linh hoạt. Hai người kia không dám dùng lực quá lớn, sợ thương tổn da thịt non mịn của cô, thật vất vả mới có thể ôm Vu Mông Mông về đến nhà.

Vu Mông Mông ngã xuống sô pha, thuận tay bắt lấy khoảng không phía trước. Nhậm Thành vốn đang thả lỏng thể xác và tinh thần, định chuẩn bị thở phào một hơi thì bị Vu Mông Mông tóm được. Hắn mất đà ngã đè lên người cô, môi liền đụng tới một thứ mềm mại, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt Vu Mông Mông gần ngay gang tấc.

Hai người miệng đối miệng dính chặt vào nhau. Hình ảnh này luân phiên hiện hữu trong đầu hắn một hồi. Nhậm Thành chưa kịp quyết định tiếp theo sẽ làm gì thì đã bị Sư Chi Phó kéo ra.

Sư Chi Phó tức đỏ cả mắt, tựa hồ muốn đánh Nhậm Thành. Nhậm Thành vẫn lạnh mặt, không tỏ ra chút áy náy nào khi lỡ đụng chạm con gái nhà người ta.

Sư Chi Phó đành buông nắm đấm, rút khăn giấy ra sức chà xát miệng Vu Mông Mông. Vu Mông Mông phản kháng nhưng vô dụng. Nhìn thấy miệng cô sắp bị Sư Chi Phó lau đến sưng đỏ, Nhậm Thành vội tiến lên ngăn lại.

“Đủ rồi!”

Hắn bắt lấy cánh tay Sư Chi Phó, cả hai cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn nhau.........

Vu Mông Mông mơ hồ mở mắt lại thấy một màn như vậy, liền hiểu lầm hai người định hôn nhau.

“Các..... Các anh... về phòng hãy... làm, đừng có ở đây trêu ngươi tôi.....”

Vu Mông Mông hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, lải nhải lung tung một hồi.

Hai người đang trừng nhau nháy mắt lui về phía sau vài bước. Rốt cuộc trong đầu cô gái này chứa cái thứ kỳ kỳ quái quái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro