Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nào nào, uống rượu uống rượu, hôm nay cao hứng, mọi người đều uống đi……” Đạo diễn lớn giọng hô, bầu không khí hòa hoãn hơn hẳn.

Vu Mông Mông nâng ly rượu trắng giả bộ uống hai ngụm, dù sao cũng chẳng ai chú ý tới cô.

“Nhậm tổng không uống sao? Chẳng lẽ chúng tôi xấu đến nỗi anh không hạ miệng được?” Hán Thời Nguyên híp mắt hướng về phía Nhậm Thành.

Không khí trên bàn tiệc ngưng trệ,  ngay cả đạo diễn cũng không dám lớn họng nói nhiều một câu. Bối cảnh hai người cơ hồ khó phân cao thấp, đắc tội ai trong số hai ông lớn này đều sẽ to chuyện. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân bọn họ chỉ nên đứng ngoài xem.......

Nhậm Thành lạnh mặt, đang muốn nói gì đó thì Vu Mông Mông đã chen ngang.

“Không phải uống rượu thôi sao? Tôi sẽ uống thay Nhậm tổng!”

Uống rượu liên quan gì đến xấu hay đẹp? Nhắm mắt ngửa đầu rượu trôi xuống bụng, còn có thể thấy ai được nữa?

Không phải cô muốn xen vào việc người khác, mà là Nhậm Thành bị dị ứng rượu bẩm sinh, uống vào sẽ phải nhập viện. Hán Thời Nguyên chính là cố tình tới kiếm chuyện. Chiều nay cô đã dò hỏi một chút, gia sản nhà Hán Thời Nguyên so với nhà họ Nhậm chỉ kém hơn một tí xíu.....

Dù thế nào Nhậm Thành cũng là ông chủ của cô, tính cô lại bao che người nhà, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị người khác bắt nạt? Hơn nữa, Nhậm Thành là ai? Là Boss lớn trong sách đấy, ai bắt nạt được hắn? Hắn phẩy tay một cái là đủ chặt đẹp Hán Thời Nguyên!

Vu Mông Mông ý chí bừng bừng, tay cầm cái chân cua gặm một miếng. Thôi được rồi, cô thừa nhận, là cô muốn thừa cơ nịnh bợ. Lúc này không đi kiếm thiện cảm còn đợi tới khi nào? Đợi chị đây ra tay mà xem!!

Hán Thời Nguyên không ngờ Vu Mông Mông sẽ ra mặt nói chuyện. Hắn kiêu ngạo cười.

“Không biết tửu lượng Vu tiểu thư thế nào? Hôm nay tôi có may mắn được lĩnh giáo một phen hay không?”

Vung vẩy ly rượu trong tay, Vu Mông Mông to gan đồng ý.

“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Như vậy đi, chúng ta đặt chút tiền cược, anh thấy sao?” Vu Mông Mông sợ hắn không chấp nhận, vội kích hắn.

Sư Chi Phó đứng dậy định kéo cô xuống dưới, Vu Mông Mông vỗ vai hắn trấn an. Tên nhãi con kia dám khiêu chiến nam chủ phải không? Đúng là không biết lượng sức mình, cô phải gõ cho hắn ta tỉnh.

Hán Thời Nguyên nhướng mày. Diễn tinh, quả nhiên là chiêu lạt mềm buộc chặt. Mục đích cô ta tới đây là gì? Để hắn đoán xem, muốn làm người của hắn, hay muốn hắn theo đuổi mấy ngày?

“Ai gục trước phải trả đối phương 100 vạn! Thế nào?”

Vu Mông Mông hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Hán Thời Nguyên, phảng phất như đối phương chính là một cái ATM.

Sư Chi Phó và Nhậm Thành sôi nổi đỡ trán. Biết ngay mà.

“Mông Mông, đừng làm loạn nữa!” Nhậm Thành mở miệng muốn ngăn cản hành vi hoang đường của Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông đẩy tay hắn ra, nói nhỏ, “Tôi không làm loạn, chủ yếu là trút giận cho anh.”

“Cô......”

Lần đầu tiên Nhậm Thành cảm thấy nghẹn lời. Hắn đường đường là tổng tài Nhậm thị, từ khi nào phải để người khác trút giận thay?

“Đừng cản trở tôi kiếm tiền!”

Vu Mông Mông cảm thấy hơi phiền, hạ giọng không muốn phản ứng hắn nữa. Không chịu để cô giúp xả giận thì thôi, đừng có cản trở cô kiếm tiền.

Hán Thời Nguyên xanh mặt, chẳng lẽ hắn nghèo tới mức so đo 100 vạn?

Thật ra với Vu Mông Mông, giữa hắn ta và một ngàn tệ, đương nhiên cô sẽ chọn một ngàn tệ. Nhưng phải thừa nhận, chỉ số thông minh của cô không cho phép làm loại chuyện so người với tiền này.

“Được!” Hán Thời Nguyên sắc mặt khó coi đồng ý.

Vu Mông Mông bĩu môi. 100 vạn mà thôi, sắc mặt cần gì phải khó coi như vậy? Bá tổng tùy tiện ném tiền cho cô đều 100 vạn đấy. Quỷ hẹp hòi, bảo sao hắn chẳng có chút đất diễn nào, đáng đời. Tưởng cậy mạnh đoạt suất diễn à? Hắn nằm mơ đi.....

“Vu tiểu thư, uống rượu thì cứ uống, trên bàn ăn nhắc đến tiền bạc làm gì? Đã ăn mặc khó coi còn thô tục.”

Một nữ minh tinh váy hồng đột nhiên lên tiếng. Có cậu Hán phía trước, cô ta liền mạnh miệng châm chọc.

“Tôi ăn mặc khó coi liên quan gì đến cô? Nhà cô ở ngoài biển à, quản rộng thế? Phải, cô không thô tục, cô rất lương thiện rất thanh cao. Tốt bụng như vậy chi bằng ném cho tôi mấy trăm vạn đi. Làm sao đây, tôi vốn dĩ thô tục vậy đấy!”

Vu Mông Mông nhếch miệng cười. Cô bị Nhậm Thành và Sư Chi Phó nắm thóp nên không dám đắc tội bọn họ. Còn với mấy kẻ qua đường không biết ở đâu nhảy ra, thật không dám hứa.

“Sao tôi phải cho cô tiền?”

Nữ minh tinh không ngờ Vu Mông Mông sẽ trực tiếp ăn miếng trả miếng, sắc mặt nhất thời khó coi. Từ khi đi theo Lưu tổng, chưa có ai dám ăn nói với cô ta như vậy.

“Cô không thô tục cơ mà, đương nhiên phải cho tôi rồi.”

Vu Mông Mông cắn hai miếng chân cua chấm nước sốt. Ăn ngon quá đi……

Nữ minh tinh váy hồng ở trong giới nổi tiếng xảo quyệt, nhân phẩm thật sự không tốt, chuyên nâng cao dẫm thấp những nữ nghệ sĩ khác. E ngại cô ta có ông chủ lớn quyền thế chống lưng, đa số đều sẽ chịu đựng không phản bác. Đạo diễn cũng không thích cô ta, có điều người do kim chủ nhét vào, không muốn nhận cũng phải nhận. Hiện giờ thấy Vu Mông Mông vả mặt ả, tâm trạng mấy người trong bữa tiệc tất nhiên vui vẻ miễn bàn.

“Ăn no rồi, chúng ta chơi trò thật hay thách đi.” Một nam minh tinh lên tiếng định phá vỡ cục diện bế tắc.

Hán Thời Nguyên chẳng nể mặt chút nào, “Thật hay thách cái gì, ai muốn nghe anh thổ lộ?”

Tâm tình hắn hiện giờ không tốt, để coi kẻ mắt mù nào dám đụng vào họng súng của hắn?

Nam minh tinh kia vốn tốt bụng định giải vây ai ngờ bị Hán Thời Nguyên bật lại, vô cùng xấu hổ không dám nói gì nữa.

Vu Mông Mông xem như được chứng kiến cái gọi là “ỷ thế hiếp người”. Thật ra chính cô cũng khó lòng bảo toàn bản thân. Sở dĩ dám khiêu chiến Hán Thời Nguyên là bởi vì cô biết nguyên chủ có thể chất ngàn ly không say, cô thì một ly là gục.

Quả nhiên xúc động không tốt, nóng đầu liền hỏng việc, bất quá, hãy vì 100 vạn kia.

Vu Mông Mông quyết định liều mạng. Nguyên chủ tửu lượng cao, sợ cái gì.

“Đến đây, anh muốn uống kiểu gì?” Vu Mông Mông hào khí ngút trời đem ly rượu đặt trên bàn.

Nhậm Thành và Sư Chi Phó biết không ngăn cản được, đành để cô tùy ý. Có bọn họ ở đây, cô cứ việc chơi thoải mái.......

Hán Thời Nguyên cười khinh miệt, “Cô kiềm chế chút đi, lát nữa thua thì đừng khóc!”

“Tôi đây ngàn ly không say, sao có thể thua được.”

Vu Mông Mông cũng khinh miệt cười hắn, có điều cô cười lên lại rất lóa mắt, quả thực mỹ diễm động lòng người.

Hán Thời Nguyên đột nhiên bị kinh diễm, sửng sốt một hồi, tới khi phản ứng lại liền cảm thấy có chút mất mặt.

“Anh mau nói uống như thế nào, đừng bảo anh bị yếu.”

Cô cảm giác người này cứ yếu đuối như con gái.....

Vu Mông Mông vừa dứt lời, cả bàn tiệc liền phun nước bọt, sặc sụa trào nước mắt. Đạo diễn ho suýt đứt hơi. Chỉ vì một câu nói mà bữa tiệc loạn hết cả lên.

“Mọi người làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như thế? Đừng nóng vội, không ai tranh với mấy người đâu.” Vu Mông Mông nhíu mày nhìn bọn họ người sặc người ho, còn phun nước bọt.

Vu Mông Mông biểu tình mờ mịt làm sắc mặt mọi người lúc xanh lúc trắng, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhất thời khổ sở không biết nên làm thế nào. Mấy nữ diễn viên mặt mũi đỏ bừng bừng, giả vờ nghe không hiểu cho đỡ xấu hổ.

Chỉ có Nhậm Thành và Sư Chi Phó là không chút biểu tình, rốt cuộc bọn họ quen rồi……

Hán Thời Nguyên cũng bị chấn động vì lời cô nói, “Vu tiểu thư đúng là hồn nhiên.”

Vu Mông Mông trợn trắng mắt, “Sợ thua không dậy nổi chứ gì? Nhiều lời.”

Hán Thời Nguyên đảo đảo đầu lưỡi, thâm ý nhìn cô một cái.

“Tôi đổi ý rồi, 100 vạn quá ít, không có hứng thú.” Rõ ràng Hán Thời Nguyên này có tiền, hắn chẳng thèm chút lợi nhỏ ấy...

Mấy người trên bàn tiệc phục hồi tinh thần, vội ngồi xem diễn. Vu tiểu thư này đụng phải thứ dữ rồi. Vài nữ minh tinh âm thầm cười nhạo Vu Mông Mông. Họ dường như thấy được thảm cảnh của cô sau khi bị Hán Thời Nguyên vứt bỏ. Muốn chơi người trong giới giải trí ư? Chưa kịp làm gì thì đã bị nhấn xuống nước trước rồi........

Sắc mặt Nhậm Thành tối sầm chỉ chực chờ phát tác, ngay cả Sư Chi Phó sắc mặt cũng chẳng tốt hơn. Hán Thời Nguyên càng ngày càng không biết điều!

Vu Mông Mông “À” một tiếng rồi bình tĩnh ngồi xuống tiếp tục ăn cua. Mất công cô thể hiện. Thà ngồi ăn cua còn hơn cá cược với loại đàn ông thích lật lọng này. Quả nhiên nóng đầu dễ hỏng việc.......

Mọi người: “........”

Bữa tiệc trở nên trầm mặc đến quỷ dị. Đúng là không nên trông chờ vào phản ứng của một người mạch não không bình thường, họ sẽ bị vả mặt “bôm bốp”.

Hán Thời Nguyên thì bị cô chọc cho ngu người. Lần đầu tiên gặp gỡ, hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung Vu Mông Mông... Trong ngoài bất nhất?

“Nào nào nào, nâng ly nâng ly.” Cuối cùng vẫn là đạo diễn lên tiếng chúc rượu.

Lần này, Vu Mông Mông ngửa đầu uống cạn một ly. Rượu cay nồng chảy từ yết hầu xuống bụng, không chỉ thiêu đốt dạ dày mà còn hun hỏng đầu óc.......

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Vu Mông Mông hiện lên hai chữ, xong rồi. Tửu lượng của cô dựa theo khả năng của linh hồn.......

Người quanh bàn tiệc uống xong rượu còn chưa kịp ngồi xuống, Vu Mông Mông đã “Bịch” một tiếng ngã gục xuống bàn.

Mọi người: “!!!”

Hẳn là ngàn ly không say?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro