Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời đẹp, nhà bọn họ có một vị khách không mời mà đến.

Vu Mông Mông nhàm chán chống cằm nhìn con ong nhỏ - Nhậm Linh Lung cần mẫn xoắn xuýt bên bạch liên hoa Sư Chi Phó.

Ở một chung cư được bảo mật đến vậy cũng không giấu nổi tầm mắt fan trung thành, chậc chậc chậc....... quả không hổ danh anh Phó.......

Nhậm Thành rốt cuộc không nhìn nổi nữa, “Hoặc là ngồi yên một chỗ, hoặc là về nhà!”

Anh trai lên tiếng, Nhậm Linh Lung dù đang nóng lòng quấn lấy anh Phó cũng phải buông người ta ra, ấm ức ngồi xuống.

Sư Chi Phó từ trước đến nay luôn bị con gái quấn quýt, dần dần không còn lạ lẫm hay ngượng ngùng gì nữa, nói thẳng ra là, lợn chết không sợ nước sôi. Một khi không còn hứng thú đối với con gái, đương nhiên sẽ chuyển hướng sang con trai...........

Vu Mông Mông tỏ vẻ thấu hiểu. Tình cảm vốn dĩ chẳng phân biệt biên giới, chẳng phân biệt giới tính, yêu là yêu, mặc kệ người kia là ai. Những lời này đương nhiên không phải cô tự mình đúc rút, mà đọc được trong một cuốn sách từ đời trước, ấn tượng tương đối sâu, đến bây giờ vẫn có thể nhớ ra vài câu.

Tình ý giữa hai nam chủ sắp có dấu hiệu xuất hiện, cô phải tạo cơ hội cho hai người. Làm bà mối hay bóng đèn không quan trọng, mấu chốt là không được cản trở cốt truyện phát triển. Ngộ nhỡ cốt truyện biến tính khiến cô thành pháo hôi lót đường thì sao, đến lúc đó đúng là oan Thị Màu.

Nhậm Linh Lung cứ quấn lấy Sư Chi Phó, Sư Chi Phó bắt đầu không kiên nhẫn, liên tục nói xa nói gần để tiễn cô nàng về nhà. Tiếc là Nhậm Linh Lung không biết một vừa hai phải, càng bám người hơn, cả ngày đều anh Phó ơi, anh Phó hỡi..........

Cuối cùng Nhậm Linh Lung bị Nhậm Thành đuổi về, lỗ tai ba người nháy mắt được yên ổn.

“Phù.......” Vu Mông Mông thở ra một hơi. Nhậm Linh Lung bám quá dai, đừng nói Sư Chi Phó không chịu nổi, đến một quần chúng thích ăn dưa như Vu Mông Mông cũng không thể nhịn.

Thật vất vả mới được thanh thản, người đại diện của Sư Chi Phó gọi điện đến. Hắn cần chuẩn bị cho buổi biểu diễn ngày mai.

“Được rồi, chiều nay tập phải không?”

Sư Chi Phó nghe điện thoại xong liền thông báo cho Vu Mông Mông và Nhậm Thành.

“Ngày mai tôi có buổi biểu diễn, phải tập duyện xong trước tối nay, hai người muốn đi cùng hay ở nhà?”

Vu Mông Mông vừa định lắc đầu,  Nhậm Thành đã đồng ý.

“Cùng đi đi.”

“Tôi có thể không đi không?” Vu Mông Mông cắn một miếng khoai tây chiên, giọng uể oải hỏi lại.

Cô không muốn đi, đi thì chắc chắn sẽ nhìn thấy rất nhiều ma. Tưởng tượng cảnh đó, Vu Mông Mông rùng mình chà xát cánh tay.

Sư Chi Phó cùng Nhậm Thành đồng thời nhìn sang, ánh mắt có chút trách cứ, đầy vẻ “không ngờ cô lại không nghĩa khí như vậy”.....

Vu Mông Mông bị nhìn đến dựng tóc gáy, bắt đầu cảm thấy áy náy. Cô che trái tim nhỏ của mình. Đây là bị làm sao? Sao bảo cô không tim không phổi?

“Vậy.... Vậy thì cùng đi.” Dưới ánh mắt khiển trách mãnh liệt của bọn họ, Vu Mông Mông đành giơ cờ trắng đầu hàng.

Trở về phòng thay quần áo, suy nghĩ một chút, cô rút một cái kính râm từ bên trong ngăn kéo. Có kính râm hạn chế tầm nhìn, lại mang theo bàn tay vàng, như vậy chắc sẽ đỡ sợ hơn.......

Vu Mông Mông đeo kính râm nhìn về phía trước, cả người căng cứng như cương thi, bước đi quái dị vọt qua Sư Chi Phó và Nhậm Thành.

Hai người âm thầm liếc nhau. Sư Chi Phó chỉ chỉ đầu mình, hất cằm về phía Vu Mông Mông đi đằng trước. Nhậm Thành cân nhắc một chút, sau đó gật gật đầu. Khả năng cao là bị kích thích quá độ, dẫn tới đầu óc có điểm không bình thường.

Đoạn đường tới phòng tập rất dài, đèn đường tù mù. Vu Mông Mông đột ngột dừng bước chân, thân mình hơi phát run. Hạ kính râm xuống, cô thấy xung quanh tụ tập rất nhiều “người”.

Cô dừng lại, hai người cùng vệ sĩ phía sau cũng dừng lại, có chút khó hiểu nhìn Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông cảm thấy hối hận vì giành đi trước, tạo không gian riêng cho hai nam chính. Nếu biết sớm, cô đã câu giờ thêm một lát. Quan tài lạnh lẽo, tự dưng chui đầu vào làm gì? Chỉ cần không tự tìm đường chết, chắc hẳn cốt truyện sẽ... thủ hạ lưu tình. Giờ thì hay rồi, quan tài nóng hay lạnh không biết, chỉ biết cô sắp bị hù chết.

Thời điểm mấy “người” kia đến gần, Vu Mông Mông hoảng sợ, cả người cứng đờ lui thẳng về phía sau, chen vào giữa hai nam chính. Hai tay cô mỗi tay túm cánh tay một người, toàn thân phát run……

Nhậm Thành và Sư Chi Phó biết phía trước nhất định có cái gì đó, Vu Mông Mông nhìn thấy nên mới sợ đến vậy. Trước đây hai người đã trải qua vài lần, dần dần thành quen, không còn phản ứng quá lớn nữa. Họ để Vu Mông Mông tùy ý nắm chặt tay.

“Đừng sợ, bọn họ sẽ không làm hại cô......” Sư Chi Phó mở miệng an ủi. Nhậm Thành cũng vỗ vỗ tay cô, xem như trấn an.

Dàn vệ sĩ: “..............”

Tình huống này là sao? Với tính tình cậu Sư thì có thể hiểu, nhưng Nhậm tổng sao lại........ thông đồng làm bậy luôn rồi???

Đám vệ sĩ phỏng đoán đủ kiểu, không ngờ chuyện phát sinh kế tiếp càng khiến bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.

Vu Mông Mông ôm vai bá cổ hai người bên cạnh, mắt gắt gao nhắm nghiền không dám nhìn phía trước, để bọn họ tùy tiện “kéo” đi.

Đi chưa được hai bước, cô vô tình mở mắt, thình lình thấy trước mặt có một nhóm cả nam lẫn nữ mặt mũi trắng bệch đang chụm đầu nhìn mình.

“A............!!!!”

Vu Mông Mông thét chói tai nhảy lên người Nhậm Thành, tay chân quấn chặt lấy hắn.

Mấy con ma hoảng hồn, cũng ôm nhau la hét liên tục. Bạch tuộc Vu Mông Mông ngu người. Cô hét là vì bị dọa, mấy con ma này cũng hét là có ý gì? Cô dọa ma chúng à?

Vu Mông Mông đột ngột hét lên làm đám vệ sĩ suýt nữa quăng hết trang bị trong tay. Thấy cô treo trên người Nhậm tổng giống như vật trang sức, cả đám há miệng sắp rớt cả quai hàm.

Nhậm Thành cũng biểu tình sửng sốt. Có lẽ cảm giác được Vu Mông Mông run sợ, hắn đỡ lấy hông cô đề phòng người ngã xuống, chẳng nhận ra cử chỉ hai người lúc này...... rất không phù hợp với trẻ em....

Sư Chi Phó luôn giữ thần thái ôn hòa phút chốc đen mặt, ánh mắt âm âm u u khiến người ta kinh hãi. Hắn tiến tới mạnh mẽ "gỡ" Vu Mông Mông khỏi người Nhậm Thành.

Vu Mông Mông vừa chạm đất liền cảm giác sau lưng lành lạnh, quay đầu nhìn thì thấy ma nam trần truồng mặt mày nhăn nhở nhe răng cười với mình. Cô “A” một tiếng, lại nhảy lên người Sư Chi Phó.

Sư Chi Phó bị người quấn chặt, u hương uốn lượn men theo từng hơi thở. Cơ thể con gái mềm mại thơm tho, hắn ngửi lấy mùi hương, hưởng thụ sự ôm ấp ỷ lại. Sư Chi Phó giờ phút này không chỉ tâm thần nhộn nhạo, mà có vẻ hoàn toàn đắm chìm trong nữ sắc..........

Vệ sĩ lại lần nữa há hốc mồm. Rốt cuộc ai mới là......... Chẳng lẽ... Vu tiểu thư đã hạ gục cả hai vị nam thần này?

Trong khi đám vệ sĩ đang hoài nghi nhân sinh, Vu Mông Mông tỉnh táo lại sau cơn kinh hãi. Nghĩ đến việc mình làm, cô vội vàng nhảy xuống.

“Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, tại bọn họ.......” Ánh mắt liếc đến đám vệ sĩ, cô đành gãi đầu, nuốt xuống lời muốn nói.

“À ừm, các anh hiểu mà.” Nói xong liền cúi mặt.

Hành động ái muội vừa rồi thật sự khó giải thích, cô không dám nhìn ai, càng không dám làm loạn, chỉ có thể cúi đầu đi tiếp.

Vốn dự định gặp một quỷ đánh một quyền, nhưng sợ nhìn thấy thứ không nên thấy, cô từ bỏ ý nghĩ này. Có mấy vệ sĩ ở bên cạnh, cô không thể làm ra cử chỉ quá mức bất thường, bằng không người ta sẽ nghĩ cô có bệnh. Mà đúng là cô có bệnh thật, bệnh không thích ra khỏi cửa. Thật đau khổ……

Nhậm Thành và Sư Chi Phó chẳng buồn để tâm. Dù cô có làm khùng làm điên, thiên hạ vẫn thái bình.......

“Quá dọa người, quá dọa người, thật sự giống hệt lời Hữu Bính, cái cô này thật đáng sợ……” Một ma nữ vội vã nhường đường.

“Khủng bố thật đấy, cô ấy chỉ trừng mắt mà giống như phóng ra tia lửa điện.” Một ma nam chảy nước miếng, mắt si ngốc nhìn chằm chằm Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông nghe mấy con ma tám chuyện liền khuỵu chân một cái, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.

Cái quái gì vậy? Cô khủng bố chỗ nào? Họ bảo ai dọa người? Là đám hồn ma lang thang bọn họ dọa người mới đúng……

“Ôi trời, các người nhìn kìa, cô ấy lại bắt đầu trừng mắt, chẳng lẽ là muốn đánh chúng ta? Không được! Tôi còn có chút ít thọ mệnh thôi, đi trước đây.” Một ma nữ hoảng hốt cắm đầu cắm cổ bay đi.

“Từ từ, đừng bỏ tôi lại, tôi sợ cô ta....” Một ma nữ vô danh khác theo sát phía sau chạy trốn.

Chỉ còn lại mấy ma nam mặt mày đào hoa, “Mông Mông tiểu thư trừng mắt cũng rất đẹp……”

Người qua đường Vu Mông Mông: “............”

Một đám diễn tinh!

Ma nam được nhắc tới chắc là cái tên thích khỏa thân. Vu Mông Mông giật giật khóe miệng. Hữu Bính??? Đúng là tên sao người vậy. Có bệnh........ (*) Lần sau khi hắn ở một mình nhất định phải đánh hắn một trận, cho chừa cái tội bại hoại thanh danh cô.

([*] "Hữu":

"Bính": Soi sáng, rạng rỡ. Khi phát âm nghe gần giống chữ "Bệnh")

“Tới nơi rồi, mời vào.” Vệ sĩ đẩy cửa để ba người đi vào trước.

Bên trong phòng tập thực sự rất rộng, ánh đèn sáng choang. Âm thanh từ nhạc công cùng tiếng dậm chân thùng thùng trên sàn nhảy làm Vu Mông Mông bình tĩnh hơn hẳn. Nơi này nhiều người, cô không còn cảm thấy không khí âm trầm nữa.

Sư Chi Phó nhẹ nhàng xoa đầu Vu Mông Mông, “Tôi đi tập luyện đây, muốn xem tôi tập hay nghỉ ngơi một chút?”

Vu Mông Mông theo bản năng ngó nghiêng, nhìn phòng nghỉ không một bóng người liền điên cuồng lắc đầu.

“Đương nhiên là xem anh tập luyện, anh Phó đi đi.”

Lúc này đến phiên Nhậm Thành đen mặt. Cô gái này không biết động não gì cả. Biết rõ Chi Phó không có ý tốt còn không biết đường né tránh.

Nhậm Thành đứng tại chỗ bất động. Vu Mông Mông để ý hắn, tưởng hắn lại ghen, vội vàng tiến tới kéo hắn vào giữa cô và Sư Chi Phó.

“Nhậm tổng xem chung đi... Anh Phó cũng muốn anh xem anh ấy tập luyện, đúng không?” Vu Mông Mông cười cười.

Để coi Sư Chi Phó có biết nắm bắt cơ hội hay không. Nào, mau dỗ dành anh Thành của anh đi, bằng không đến lúc bị lăn lộn... không đứng thẳng được thì đừng kêu......

Vu Mông Mông nghĩ tới cái gì đó liền  cười rộ lên trông rất đáng khinh. Hai người bên cạnh nhìn cô cười đến mặt mũi vặn vẹo, đỡ trán bất đắc dĩ. Cô gái này nhất định lại tưởng tượng mấy chuyện không đâu rồi.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro