Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiễn Doãn đại sư xong, cô nhìn đến màn cửa quỷ khí mập mờ. Vu Mông Mông tốc màn lên lôi ma nam ra.

"Còn trốn ở chỗ này làm gì?"

Ma nam đáng thương khẩn cầu Vu Mông Mông.

"Nữ hiệp à, tôi không thể phí không 2 năm thọ mệnh được, ngài để tôi nghỉ ngơi một lúc đi......"

Vu Mông Mông thấy hắn không làm chuyện xấu, nhẹ nhàng buông tay, cảnh cáo hắn, "Muốn nghỉ thì nghỉ cho đàng hoàng, đừng để ta phải ra tay."

"Nhất định nhất định, cảm ơn nữ hiệp." Ma nam cười lấy lòng, hàm răng trắng ởn nhìn rất đáng sợ.

"Được rồi được rồi, ngươi biến đi." Vu Mông Mông bị khí lạnh làm nổi da gà.

"Mông Mông này, cô suy nghĩ vào phái Thanh Đạo thật hả?" Ngữ khí Sư Chi Phó nồng đậm lo lắng.

Vu Mông Mông không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, "Đương nhiên là không, nói khách sáo vậy thôi, tôi không làm thần côn đâu."

Cô cũng không thiếu tiền. Ở nhà nằm sô pha, xem TV, ăn quà vặt không sướng hơn à? Gặp ma đã đủ hết hồn rồi, chớ bảo cô làm công việc phải nhìn thấy ma quỷ mỗi ngày. Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng sinh hoạt về sau sẽ âm trầm đáng sợ đến mức nào.

Hai người nghe nói xong biểu tình có chút vi diệu. Đáng tiếc Vu Mông Mông không cảm nhận được biến hóa rất nhỏ ấy, cô còn đang bận vui vẻ. Chẳng những bình an vô sự, cô còn có một cái bàn tay vàng từ trên trời rơi xuống.

Cô vung tay đánh bừa mấy cái vào không khí. Đám quỷ kia cứ trêu chọc thử xem, chỉ cần mấy bạt tai, vài nắm đấm, bảo đảm bọn chúng sẽ phải quỳ xuống thuần phục.

Ma nam tránh sau bức màn nhìn cảnh này, ôm lấy thân thể run bần bật. Cô gái này thật đáng sợ......... Hu hu hu.......

"Mông Mông muốn ăn gì? Tôi làm."

Sư Chi Phó đi lên trước khoác vai cô, Vu Mông Mông muốn đẩy nhưng đẩy không được. Sao lại ngang nhiên khoác vai cô như thế? Muốn lợi dụng cô chọc giận Nhậm Thành à? Đúng là một đóa bạch liên hoa thù dai.

"Cứ để tôi làm. Anh Phó làm suốt rồi, hôm nay cho các anh nếm thử tay nghề của tôi lần nữa, tuyệt đối không làm các anh thất vọng." Vu Mông Mông nóng lòng muốn thử, chắp tay nói.

Cô nói như vậy, Nhậm Thành nhớ lại những việc vô tri cô từng làm, vành tai chợt đỏ rực lên.

"Món lần trước ăn rất ngon, tư vị... không tồi..." Sư Chi Phó không giống Nhậm Thành, thật lòng khích lệ Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông thích được khen ngợi, tức khắc lâng lâng, "Đương nhiên rồi..... Tôi làm ngon nghẻ lắm, ăn là khó quên, tư vị tuyệt vời......" Nói xong nhẹ lau nước miếng ở khóe miệng, có hơi đói bụng.

"Anh làm hay tôi làm, chi bằng làm cùng nhau, làm xong sớm một chút." Vu Mông Mông đề nghị, cô đói thật rồi.

"Vậy chúng ta làm luôn đi, cô thấy thích là được." Một câu nói bình thường qua miệng Sư Chi Phó liền thay đổi sắc thái, tràn ngập mùi vị ái muội.

Vu Mông Mông kỳ quái liếc hắn một cái, cứ cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Nhậm Thành lạnh mặt không lên tiếng. Hắn biết rõ Mông Mông đơn thuần không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đâm ra không thích Chi Phó trêu chọc cô. Nhậm Thành bất đắc dĩ lắc đầu.

Ma nam ở sau bức màn vô tình phát hiện. Hóa ra Vu Mông Mông là một cô nàng ngờ nghệch, bị người đùa giỡn cũng không biết.......

Vu Mông Mông bị đùa giỡn đang vui vẻ chạy lên chạy xuống, bận rộn nấu ăn.

Sư Chi Phó mắt mang ý cười, sai sử cô hết cái này đến cái kia. Nhậm Thành ngồi xem phim như bình thường. Ba người lại cùng nhau ăn cơm.

Thời điểm nghỉ trưa, Vu Mông Mông quay về sô pha phòng Nhậm Thành. Nhậm Thành nhìn bóng Vu Mông Mông phập phồng quyến rũ trên sô pha, thong thả cởi áo đi ngủ. Nói không chừng hắn lại thấy bóng dáng cô trong giấc mơ.........

Vu Mông Mông tỉnh giấc thì mặt trời đã lặn. Cô đứng lên ra ngoài phòng khách, Nhậm Thành cùng Sư Chi Phó đã sớm ngồi trước TV.

"Dậy rồi hả? Mông Mông, mau tới ăn trái cây." Sư Chi Phó ôn nhu tiếp đón. Vu Mông Mông gật đầu, đến bên sô pha ngồi ăn.

"Các anh đang xem phim gì?" Vu Mông Mông bỏ dâu tây vào miệng, ừm, ăn ngon.

"Phim tình cảm." Đương nhiên chỉ có Sư Chi Phó đáp lời, Nhậm Thành lại khôi phục vẻ lãnh khốc thường lệ.

Vu Mông Mông đã sớm quen rồi. Hắn mà nhiệt tình như Sư Chi Phó mới gọi là đáng sợ.

"Mông Mông muốn xem phim gì?" Sư Chi Phó hỏi. Vu Mông Mông ngậm trái cây, nói chuyện không rõ ràng.

"...him ấp a." Vừa nói vừa tiếp tục nhét trái cây vào miệng.

Cô ăn vội vàng cứ như có người ăn mất phần. Nhậm Thành ghét bỏ buông nĩa.

"Mông Mông, khóe miệng. Cô ăn vội làm gì, không ai tranh với cô đâu." Sư Chi Phó cầm khăn giấy chùi khóe miệng cho cô.

Vu Mông Mông điên cuồng nhai nuốt, cơ thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nhậm Thành. Quả nhiên người nọ sắc mặt lãnh đạm, nhìn chằm chằm hành động ái muội của hai người.

Dục vọng sinh tồn cực mạnh, cô đoạt lấy khăn giấy trong tay Sư Chi Phó, lại nhét một cái khăn giấy khác cho hắn.

"Miệng Nhậm tổng cũng có nước kìa, anh Phó lau đi. Tôi lôi thôi quen rồi, không dám làm phiền anh." Vu Mông Mông cười ha ha.

Anh trai à, làm ơn đừng kéo tôi xuống nước, tôi với anh không thù không oán, cớ sao lại đuổi cùng giết tận?

E là Vu Mông Mông vĩnh viễn cũng không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu.... ý nghĩa. Cô không hiểu, hai tên kia thì nháy mắt đã hiểu, sắc mặt đồng thời xanh mét, hình ảnh quả thực khiến người ta không dám tưởng tượng.

"Mông Mông, cô không thể ăn nói không biết suy nghĩ như vậy....." Sư Chi Phó giỏi nhẫn nại cũng không nhịn nổi, mơ hồ nói.

Vu Mông Mông:???

Tình huống gì đây?

"Đừng nói cô ấy không biết suy nghĩ, muốn suy nghĩ trước hết cần phải có đầu óc." Nhậm Thành tiếp lời Sư Chi Phó. Cô gái này mà có đầu óc thì đã không làm ra mấy chuyện nực cười.

Vu Mông Mông tức giận phản bác bọn họ, "Tôi quan tâm các anh, các anh lại bảo tôi không có đầu óc. Tôi.... Tôi...."

Cô nhảy sang sô pha của Nhậm Thành, định bóp cổ hắn. Bà đây sớm nhìn mi không vừa mắt rồi nhé! Giúp hắn nhiều chuyện như vậy, còn bất mãn với cô. Rõ ràng chưa có nói gì, trong mắt họ cô lại thành đứa không có đầu óc.

Nhậm Thành học võ từ nhỏ, tính cảnh giác khá cao, trở tay liền khống chế Vu Mông Mông đè xuống sô pha. Cô trực tiếp bị "nốc ao" (K.O)!

Vu Mông Mông báo thù thất bại, tức tối quay đầu đối diện Nhậm Thành, dùng mắt trừng hắn. Người kia thờ ơ, thậm chí có chút buồn cười.

"Mông Mông, muốn xem phim gì nào?" Sư Chi Phó trước nay đều đảm đương việc giảm bớt căng thẳng, nhưng đầu sỏ tạo mâu thuẫn đồng thời cũng là hắn.

Vu Mông Mông tức hắn, lại không thể không trả lời.

"Phim tình cảm cấp ba."

Sư Chi Phó tưởng tai mình có vấn đề. Hắn không nghe lầm chứ?

Nhậm Thành chăm chú xem TV, vốn không chú ý hai người đối diện. Vu Mông Mông trả lời một hồi lâu vẫn chưa được đáp lại, hắn mới quay đầu nghi hoặc.

"Phim tình cảm cấp ba?"

Thanh âm Sư Chi Phó trầm thấp, nghe là muốn rụng trứng..... Vu Mông Mông tán thưởng. Không hổ là ca sĩ nổi tiếng, nói chuyện đã dễ nghe vậy rồi, ca hát khẳng định càng nghe hay.

"Đúng vậy, phim tình cảm cấp ba, vừa đẹp vừa lãng mạn."

Cấp ba thanh xuân cùng tình yêu đầu đẹp đẽ, chính là thời khắc lãng mạn nhất đời người.

"Khụ khụ..... Ở đây nhiều người, xem phim này có ổn không?"

Sư Chi Phó biểu tình khó xử, lại có chút xấu hổ. Rốt cuộc hắn đã hiểu lý do Nhậm Thành hay ho khan........

Vu Mông Mông nhai trái cây rồn rột, liếc Sư Chi Phó một cái, "Ngại cái gì, anh cứ mở đi."

Cô cũng không rõ phim tình cảm vườn trường ở thế giới này có cái gì đáng xem hay không.

"Ở đây có hai nam, không ổn cho lắm......" Sư Chi Phó không ngờ cô cởi mở đến vậy, muốn xem thể loại..... phim này......

"Anh ngại tìm à? Đừng chọn phim chỉ có mỗi yêu đương, phải có cốt truyện nữa đấy?" Vu Mông Mông kinh ngạc nhìn Sư Chi Phó. Chẳng lẽ không có phim tình cảm cấp ba vườn trường?

Phải có cả cốt truyện? Thế này thì lãng mạn quá rồi! Sư Chi Phó xác nhận đi xác nhận lại Vu Mông Mông muốn xem hay không, cô đều kiên trì nói muốn, còn muốn xem ngay và luôn.

"Sao vậy? Không có loại phim này sao?"

Vu Mông Mông há mồm cắn một miếng trái cây. Xem phim thôi mà hỏi tới hỏi lui, không có thì khỏi xem, dù sao cô cũng chỉ muốn giết thời gian, thuận tiện làm Nhậm Thành mất hứng xem TV.

"Tôi mở đây, mở thật đấy."

Chính cô bảo hắn mở, hắn vô tội. Giọng Sư Chi Phó như bị khản cổ, cũng không dám lớn tiếng.

Vu Mông Mông xua xua tay, "Mở đi."

Tội vạ cô chịu, chẳng lẽ có mỗi cái TV mà Nhậm Thành còn tranh với cô.

Sư Chi Phó cầm điều khiển bấm bấm, TV xuất hiện một cửa sổ nhỏ. Hắn thuần thục tìm phim, hơi do dự rồi dùng sức ấn phím "phát".

Nhậm Thành định ngồi xem cho vui, không ngờ màn hình TV vừa chuyển, xuất hiện một đôi nam nữ đang hôn nhau kịch liệt...... kêu rên thành tiếng........

Nhậm Thành và Vu Mông Mông:................

Vu Mông Mông trừng lớn đôi mắt nhìn hình ảnh xuân tâm nhộn nhạo trên TV, trái cây trong miệng rớt xuống thảm, biểu tình ngây ngốc hoài nghi nhân sinh.

"Cậu làm cái gì thế?"

Nhậm Thành phản ứng đầu tiên. Hắn vội vàng tắt TV, sau đó xoay người nghiêm túc chỉ trích Sư Chi Phó.

"Mông Mông bảo muốn xem thì tôi mở thôi."

Sư Chi Phó cũng không hiểu tại sao vừa rồi lại nghe lời Vu Mông Mông, cứ như bị ma quỷ mê hoặc.

Vu Mông Mông nuốt vội trái cây trong miệng, "Anh hiểu lầm rồi, phim tình cảm cấp ba tôi bảo là loại phim có cảnh yêu đương, cảnh lãng mạn cơ, không phải... ý tôi không phải loại cảnh đó......"

Một sự hiểu lầm vô cùng đáng xấu hổ, quả thực mắc cỡ chết người. Cô trước giờ chưa từng xem "thể loại kia", ai biết được phim "cấp III" (*) lại không phải là phim cấp ba? Đời trước, đừng nói là xem phim, ba mẹ cô cơ bản không cho cô xem TV, cô như con búp bê mặc người sắp xếp.

([*] phim cấp III: còn gọi là phim 18+, là những phim dành riêng cho người từ 18 tuổi trở lên theo Hệ thống phân cấp phim của Hồng Kông. Những phim này thường có nội dung và hình ảnh tập trung vào các yếu tố liên quan đến tình dục hoặc các vấn đề nhạy cảm khác.)

Nhậm Thành nhìn nhìn Sư Chi Phó. Cô ấy không hiểu chuyện, cậu ta còn hùa theo làm gì?

Sư Chi Phó thừ người ngồi trên sô pha không nói nên lời. Vu Mông Mông đỏ bừng mặt làm bộ ăn trái cây, thực tế lại ngó Sư Chi Phó. Vừa rồi nhìn hắn ấn điều khiển từ xa, thao tác có vẻ rất quen thuộc. Nếu không phải hay xem thể loại này, tốc độ tay cùng trình độ tìm phim sao có thể thành thạo đến vậy? Còn giả vờ giả vịt...................

Cô âm thầm cười trộm, vậy là đã tìm ra nhược điểm của hắn. Cuối cùng, Sư Chi Phó không chịu nổi ánh mắt khác thường của Vu Mông Mông, ăn xong cơm chiều liền sớm về phòng nghỉ.

Trải qua trò cười này, Sư Chi Phó không còn đùa giỡn trước mặt Vu Mông Mông nữa, hành vi lời nói đều chừng mực hơn nhiều.

Lúc đầu Vu Mông Mông còn tưởng bạch liên trà xanh đang suy tính âm mưu gì đó đối phó mình. Mấy ngày trôi qua, cô phát hiện hắn nói chuyện và cư xử bình thường. Nội tâm căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Không biến cô thành công cụ kích thích Nhậm Thành là mừng rồi. Chẳng ai thích bị người ta lợi dụng cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro