Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hồi sau, đại sư mới mở miệng, "Xưa nay chưa có ai có thể chạm vào hồn phách, huống chi đánh như Vu tiểu thư nói. Tôi nghi ngờ cũng là chuyện bình thường. Vừa hay đang lúc ban ngày, lại có một hồn phách nhị giới....."

Nói đến đây, Doãn đại sư dừng một chút. Vu Mông Mông kinh hoàng biến sắc, cmn, có ma nữa à?? Cô vội vàng núp sau Nhậm Thành nhìn ngó khắp nơi.....

"Còn không ra? Thế nào? Để ta tự mình động thủ, ngươi sẽ mất thêm mấy năm thọ mệnh." Doãn đại sư sắc mặt lãnh đạm nhìn về phía rèm cửa........

Gió thổi lay động bức màn, phát ra vài tiếng loạt xoạt. Tình huống như vậy vốn rất bình thường, nhưng Nhậm Thành cùng Sư Chi Phó lại nổi da gà khắp người. Cửa sổ rõ ràng đều đóng kín, gió ở đâu lớn đến mức khiến bức màn rung động thành tiếng?

Mất một lát, hồn phách kia mới từ bức màn đi ra, toàn thân ngượng ngùng.

"Đại sư, ngài thật tàn nhẫn...... Vì phá kết giới của ngài, thọ mệnh người ta còn lại chưa đến 4 năm, giờ ngài lại nhẫn tâm như vậy...... Hức hức hức........."

Vu Mông Mông giật giật khóe miệng, thật muốn ném dép qua. Cái thanh âm giận dỗi ẻo lả ấy, ngoại trừ con ma khỏa thân ngày hôm qua, phỏng chừng chẳng còn ai không biết xấu hổ giống hắn.

Ma nam thấy Vu Mông Mông tiến lên định đánh hắn, vội vàng chạy đến phía sau đại sư.

"Đại sư, cứu tôi, Vu tiểu thư lại muốn đánh tôi kìa. Ngày hôm qua bị cô ấy đánh cho một phát, tôi đầu váng mắt hoa đến giờ. Tỉnh lại thì phát hiện tự dưng..... tự dưng..... mất toi một năm thọ mệnh rồi. Đại sư, ngài phải làm chủ cho tôi...... Hu hu........"

Hắn vặn vẹo thân mình, giọng điệu mếu máo ồn ào bên tai đại sư.

"Được rồi, ngươi ngừng lại đi."

Ma nam bị đại sư mở miệng ngăn lại, ủy khuất nép vào một bên, cảnh giác nhìn Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông nghe tiếng hắn, xác thật muốn xông lên táng cho một trận. Hôm nay con ma ở truồng này không cởi truồng nữa, hắn mặc âu phục của người bình thường.

"Chưa ăn đủ đúng không? Tối qua mới ăn đánh xong hôm nay lại tới, thấy mạng lớn quá hả? Tới đây tới đây tới đây, giúp ngươi toại nguyện, chuẩn bị tinh thần đi..."

Vu Mông Mông tiến tới ba bước túm cổ áo sơ mi của hắn, ma nam liều mạng giãy giụa vẫn không thể tránh thoát.

"Cô... mau buông người ta ra..... Dừng lại.... Đừng mà..... Cứu tôi với....."

Vu Mông Mông cùng Doãn đại sư:.................

Ma nam tỏ vẻ thà chết không chịu khuất phục, khiến Vu Mông Mông ghê tởm phải ném hắn xuống đất.

"Không khỏa thân nữa à? Mặc quần áo làm ta suýt không nhận ra đấy..."

Vu Mông Mông khinh thường liếc mắt nhìn ma nam dưới mặt đất một cái. Nếu không phải nghe được giọng nói kia, trong chốc lát đúng là không nhận ra hắn.....

"Lại trốn sau rèm cửa nhà ta làm cái gì?" Vu Mông Mông "dữ tợn" hỏi.

"Người ta chỉ là muốn nhìn cô một chút. Chẳng sợ người tôi thương thay lòng đổi dạ, tôi vẫn yêu người như thuở ban đầu......" Hắn nâng tay gạt đi giọt nước mắt vô hình.

"Lại là bộ dạng này, có tin ta chơi chết ngươi không?!" Vu Mông Mông nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

Cái quái gì chứ? Ma quỷ đều bất thường như vậy sao? Đã diễn tinh còn sa điêu...... (*)

([*] Diễn tinh: làm bộ làm tịch, chỉ những người thích giả bộ, giả vờ như thật. Nôm na là dạng diễn xuất thành tinh.

[*] Sa điêu: ngu ngốc, từ lóng trên mxh Trung Quốc, là cách nói trại âm của từ "Sỏa điểu" ("Silly Cock" - "con chim ngu ngốc" hay "đồ ngu", thuần việt là /ngu l*n/  = ="). Đây vốn là 1 từ thô tục, sau được nói trại đi để dùng với ý hài hước, châm biếm.)

"Tôi chỉ vừa mới vào thôi, thấy đại sư đến nên muốn hưởng chút không khí bên người đại sư, ai ngờ bị đại sư phát hiện..." Nam quỷ sợ hãi khoanh tay cúi đầu, thật thà nói.

Vu Mông Mông cảm giác quen quen, hình như cậu nhóc ở nhà họ Nhậm cũng từng nói mấy câu tương tự. Chẳng lẽ trên người đại sư có bảo vật gì đó thu hút ma quỷ? Nghe có vẻ sai sai.

"Tại sao không thấy hồn phách khác đi vào, chỉ có ngươi cố tình xông tới?"

Ma nam nhướng mày ngó Vu Mông Mông, "Chỉ hồn phách cá biệt mới có thể cảm nhận được. Kẻ cảm ứng yếu sẽ không phí phạm 2 năm thọ mệnh để tiếp cận đại sư đâu. Tôi thì bị thu hút đặc biệt mãnh liệt......." Hắn nghẹn ngào chực khóc.

Vu Mông Mông quyết đoán quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa. Doãn đại sư vẫn luôn trầm mặc không nói gì nhìn Vu Mông Mông, tựa hồ như muốn nhìn thấu cô. Vu Mông Mông bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên.

"Đại sư, ngài không tin lời tôi nói, vậy tên quỷ này nói ngài đã tin chưa?"

Doãn đại sư cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, "Thực sự đáng kinh ngạc. Không ngờ trên thế gian còn tồn tại nhân vật bậc này!"

Vu Mông Mông bị Doãn đại sư nói cho phát ngốc, "Đại sư nói...... tôi à?"

Cô hoài nghi chỉ chính mình. Không ai có thể chạm vào quỷ... Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là bàn tay vàng?

"À ừm, thật ra tôi muốn tìm hiểu một chút, xem cô chạm vào hồn phách như thế nào. Cứ làm giống ngày hôm qua, đánh hắn một phát đi." Đại sư nhẹ nhàng bâng quơ sai sử Vu Mông Mông.

Ma nam:..............

Hắn nước mắt nước mũi tèm lem, ngơ ngác nhìn về phía Doãn đại sư. Không, người này không phải Doãn đại sư.........

Vu Mông Mông càng phát ngốc, "Đánh... Đánh hắn á?"

Cô nhăn nhó nhìn tay mình, lại liếc mắt nhìn nhìn ma nam.

"Đánh!"

Ngữ khí Doãn đại sư lọt vào tai ma nam vừa tàn nhẫn vừa êm ái. Thanh âm thì êm ái, lời nói lại tàn nhẫn.

Vu Mông Mông nhìn ma nam bằng ánh mắt đồng cảm. Cô không ra tay giống ngày hôm qua, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn.

Ma nam run rẩy ôm lấy cánh tay, kết quả đối phương chỉ vỗ vai, hắn tức khắc lệ nóng lưng tròng. Tuy cũng đau, nhưng so với hai lần trước ăn đánh thì tốt hơn nhiều.

Ui..... Vu Mông Mông ghét bỏ run tay. Tên này lúc còn sống chắc chắn là M (*).

([*] M: Masochist, người khổ dâm hoặc thống dâm, chỉ những người thích bị hành hạ, bị tổn thương về thể xác hoặc tinh thần. Đây là một dạng biến thái, lệch lạc tình dục.)

"Đánh mạnh lên."

Doãn đại sư vô tình, Vu Mông Mông cũng chỉ có thể để nam quỷ tự cầu phúc.

Cô vung tay đánh về phía hắn. Ma nam bay "vèo" một cái, theo sau là tiếng hét cực kỳ bi thảm, cuối cùng ngừng lại ở góc nào đó, không như tối hôm qua bay thẳng khỏi phòng.

"Ui da ui da....... Eo của tôi......"

Sư Chi Phó cùng Nhậm Thành phảng phất như đang xem kịch. Hai người nhìn Vu Mông Mông và đại sư giống hệt hai tên ngốc, kẻ hô người đánh vào không khí, thật sự vừa buồn cười vừa khôi hài.......

Bỗng đại sư đột ngột đứng lên, nâng bàn tay Vu Mông Mông lật trái lật phải xem xét, "Thế gian không ngờ lại có người có năng lực giống cô!"

Doãn đại sư kích động không thôi, "Vu tiểu thư, suy xét gia nhập môn phái chúng tôi đi! Bao ăn bao ở phúc lợi tốt, lương trả gấp 5, kẻ hầu người hạ mỗi ngày, bất luận thể xác hay tinh thần đều sẽ khiến cô thoải mái tự đắc!"

Ba người:..................??

Cả ba trợn mắt há hốc mồm nhìn Doãn đại sư, hoá ra đại sư tới là để dụ người. Vu Mông Mông vội vàng xua tay cự tuyệt, cô không định làm thần côn (*).....

([*] thần côn: chỉ những thầy phép bà đồng hoặc những kẻ chuyên giả thần giả quỷ nhằm trục lợi bất chính.)

Phong cách biến đổi quá nhanh, chẳng ai phản ứng kịp. Thái độ trước và sau của Doãn đại sư biến hóa quá lớn rồi. Bình thường biểu tình luôn luôn thanh lãnh, giờ phút này nhìn thế nào cũng là nịnh nọt lấy lòng.

"Hai người các cậu có thể đi cùng làm khách."

Có vẻ Doãn đại sư nhất định phải đưa Vu Mông Mông về môn phái. Sợ cô không đồng ý, hắn mời luôn cả hai vị kia, như vậy hết thảy đều sẽ dễ nói chuyện.

Hai người trên sô pha nhìn nhau, Vu Mông Mông kiên quyết cự tuyệt.

"Đại sư, ngài chớ kích động, không chỉ môn phái của ngài, kể cả môn phái khác tôi đều không đi."

Một là cô không muốn làm thần côn, hai là không dám lệch quá xa quỹ đạo cốt truyện cũ. Cô sợ cốt truyện sẽ biến cô thành pháo hôi. Thông qua việc gánh nợ cho Nhậm Thành, cô có thể cảm nhận sâu sắc cốt truyện có ác ý đối với mình.

Doãn đại sư thấy ý cô đã quyết, biết không thể làm khó người khác, đành lắc đầu thở dài tiếc nuối.

“Nếu có một ngày cô thay đổi chủ ý, phái Thanh Đạo lúc nào cũng hoan nghênh cô.”

“Cảm tạ lời mời của đại sư, vậy... chuyện này coi như giải quyết xong đúng không?” Cô chụp bay cái móng heo đang vuốt ve đầu mình của Sư Chi Phó.

“Không cần lo, vốn dĩ kết giới này chỉ có hồn phách nhị và tam giới có thể vào được, nhưng hồn phách nhị giới hầu hết đều là hạng người lương thiện, bọn họ cùng lắm chỉ nhìn cô thôi. Làm ma lâu ngày sẽ đâm ra buồn chán, tuy nhiên phá kết giới sẽ phải trả giá đắt, cơ bản chẳng có quỷ hồn nào chịu bỏ 2, 3 năm thọ mệnh chỉ để gặp cô một lần.”

Đại sư liếc mắt nhìn ma nam đang ngồi xổm góc phòng vẽ xoắn ốc. Chắc cũng chỉ có mỗi con ma ngu ngốc kia làm cái chuyện lỗ vốn này.......

“Vậy còn quỷ hồn tam giới?”

Vu Mông Mông lo sợ. Có miếng mồi thơm ngon hấp dẫn như Nhậm Thành, quỷ tam giới bất chấp mạo hiểm vào đây thì phải làm sao?……

“Mông Mông, đại sư nói rồi, quỷ tam giới cũng không thể vượt qua khoảng cách 1000 mét, mà xung quanh đây cũng không có lệ quỷ.” Sư Chi Phó nhu thanh tế ngữ thì thầm bên tai Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông đã quen việc hắn thường xuyên ghé tai nói chuyện. Cô gãi gãi lỗ tai bị khí nóng thổi ẩm ướt.

Thấy đại sư gật đầu, Vu Mông Mông thở phào một hơi, an tâm ngồi xuống. Không có là tốt rồi.

“Vu tiểu thư không cần sợ, kẻ phải sợ chính là quỷ tam giới. Cô đừng lo lắng nữa.” Doãn đại sư nói xong mấy lời này, đứng dậy muốn về.

Trong ba người chỉ có Vu Mông Mông tiễn đại sư. Không phải hai người kia không hiểu lễ nghĩa, mà là bọn họ không thể niềm nở với cái gã muốn đoạt người của mình.

Hai người chung kẻ địch cùng nhìn ra cửa. Vu Mông Mông “hạ mình” cúi chào, vui vẻ tiễn đại sư. Doãn đại sư hoàn toàn coi hai người kia là không khí, mãn nhãn chỉ tồn tại Vu Mông Mông.

“Cô mau trở về đi, cậu Nhậm sẽ phái xe đưa tôi về, vạn sự phải hết sức cẩn thận.” Đôi mắt đại sư ngập tràn từ ái nhìn Vu Mông Mông.

Cô bị ánh mắt ấy làm cho sửng sốt, “À..... Được, vậy đại sư đi thong thả.”

“Có việc gì nhớ bảo cậu Nhậm lập tức liên lạc với tôi. Tôi hi vọng cô có thể vào phái Thanh Đạo, hãy suy nghĩ thật kĩ.” Đại sư vỗ vỗ vai cô.

Vu Mông Mông xấu hổ cười cười, “Tôi sẽ suy nghĩ, cảm tạ đại sư.”

Mời ngài đi nhanh cho, sẽ không có suy xét gì hết. Vu Mông Mông hạ quyết tâm rồi, không đời nào cô đi làm thần côn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro