Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ, đại sư chỉ nói tới Vu Mông Mông và Nhậm Thành, chưa đả động đến Sư Chi Phó. Hắn không biết giá trị của mình là gì.

"Vậy còn tôi?"

Sư Chi Phó thắc mắc.

"Thể chất và bát tự của cậu đây cũng vô cùng đặc biệt. Vu tiểu thư và cậu Nhậm là hai loại cực đoan, còn cậu thì hết sức bình thường. Ở trong mắt quỷ hồn, cậu không có chút cảm giác tồn tại nào. Lệ quỷ ghét nhất loại người có thể chất như cậu, gặp được cũng làm lơ."

Chẳng kẻ nào đi phung phí thọ mệnh để hại một người sống không cho "thọ mệnh". Làm ăn lỗ vốn như vậy, quỷ cũng chê nha.......

Sư Chi Phó:..........

Không khí vốn đang nặng nề, Sư Chi Phó hỏi xong, nháy mắt trở nên khôi hài.

Mấy người trong đại sảnh đều buồn cười, chỉ có Nhậm Linh Lung bênh vực anh Phó nhà mình.

"Ai cần quỷ để ý? Anh Phó ưu tú như vậy, em vẫn vô cùng thích anh."

Nhậm Linh Lung không hề thẹn thùng, thổ lộ với Sư Chi Phó ngay trước mặt mọi người.

Ông nội Nhậm tức đến đau tim. Đứa cháu gái không có đầu óc này thật khiến người ta đau đầu.

Sư Chi Phó xấu hổ.

"Linh Lung, hôm nay và ngày mai em nên ở nhà ngẫm lại!"

Vu Mông Mông buồn cười muốn chết, người ta chó chê không sủa, hắn thì quỷ chê không bắt, đúng là ma chê quỷ hờn mà, ha ha ha ha ha........

"Cậu có tác dụng ở giữa trung hòa hai thể chất cực đoan. Ba người các vị không thể thiếu một ai. Thiếu cậu, cực dương chạm cực âm là xung đột, đến lúc đó, sẽ ảnh hưởng tính mạng."

"Nhưng lúc trước đâu có chuyện gì?"

Như trong sách, mấy năm họ sống chung đều bình an vô sự, tại sao hiện tại lại có chuyện? Vu Mông Mông nhất thời khó hiểu.

Lần này không cần đại sư mở miệng, Nhậm Thành đã giải thích.

"Bởi vì lúc ấy cô không có thân thể cực âm, âm khí của mắt Âm Dương trên người tôi lại áp chế cực dương."

Nhậm Thành càng nói càng cảm thấy Vu Mông Mông ngu ngốc...... Vu Mông Mông lúc này mới hiểu, hóa ra chuyện là như thế. Vậy bây giờ phải làm sao?

"Đại sư, kế tiếp chúng tôi nên làm gì để bảo toàn tính mạng?"

Vu Mông Mông sốt ruột lắm rồi. Nói đi nói lại nửa ngày, phải hỏi được biện pháp giải quyết, vấn đề mấu chốt vẫn là giữ mạng.

"Ba người không thể tách ra, đại sư đã nói rồi còn gì?"

Nhậm Linh Lung bái phục đầu rỗng Vu Mông Mông. Rõ ràng vừa mới giải thích, đảo mắt liền quên. Não cô ta không phải não người mà là não cá vàng.

"Đã nói rồi à?"

Sao cô không nhớ nhỉ? Đầu gỗ không não gãi gãi tóc.

"Nhậm tiểu thư nói không sai, hiện giờ ba người các vị càng không thể tách ra. Về kiếp nạn của Vu tiểu thư, cô cũng đừng nóng vội. Nói không chừng đúng là có biện pháp hóa giải. Chờ hết bận, tôi sẽ sinh hoạt cùng ba người các vị một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề của cô."

Và cả câu đố trên người cô nữa.

Đại sư bỗng nhiên biểu tình nghiêm túc làm mọi người bị dọa, tưởng có thứ gì đang tới gần. Vu Mông Mông suýt nữa nhảy bổ lên người Sư Chi Phó.

"Trong lúc tôi đi vắng, sẽ có một ít phiền toái tới cửa tìm các vị. Bất luận là ai, quỷ hồn hay là người, hết thảy đừng để ý."

Nói đến đây, đại sư lấy ra vài đạo phù từ túi áo, đưa cho ba người.

"Nếu chúng dám đả thương các vị, hãy lấy đạo phù này ra. Mặc kệ là quỷ hay người đều sẽ né tránh. Đặc biệt là Vu tiểu thư, thể chất đặc thù của cô sẽ thu hút vô số kẻ hứng thú với năng lực thông linh, đương nhiên khó tránh khỏi gặp người có tâm lợi dụng. Vạn sự cô nhất định phải đề phòng."

Vì cái gì bị thương luôn là cô? Vu Mông Mông rầu rĩ.......

Đại sư tận tình khuyên bảo dặn dò ba người. Thời gian hắn đi bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng đừng để khi hắn trở về, bọn họ đã bị chơi chết hết.

Ba người cầm đạo phù, trịnh trọng cất kỹ.

Vu Mông Mông nhìn sang "bạn nhỏ ma", thằng bé đã nằm trong lòng mẹ Nhậm ngủ từ bao giờ.

"Con trai bà ngủ rồi."

Mẹ Nhậm sửng sốt nhìn Nhậm Thành tinh thần phấn chấn, mới biết cô đang nói đến cậu con cả đã mất của bà, tức khắc hai mắt rưng rưng.

"Nó ngủ ở đâu?"

Vu Mông Mông chỉ chỉ đầu gối mẹ Nhậm, cả người bà chấn động.

"Nó... Nó dựa vào tôi à?"

Bà khó tin mở to đôi mắt, cúi đầu nhìn đầu gối, che miệng im lặng khóc thút thít.

Đại sư lắc đầu thở dài. Khoảng cách sinh tử rất khó tiếp thu, là chuyện hết sức thương tâm, nhưng chẳng ai có thể tránh được định luật này.

"Đại sư, có thể để ba người bọn họ đến đây ở được không?"

Mẹ Nhậm rơi lệ bất lực. Có Vu tiểu thư bên cạnh, có lẽ bà có thể thường xuyên nói chuyện với Thừa Thừa. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng được nói chuyện cũng may mắn lắm rồi.

"Không thể. Vị trí bọn họ đang ở đã được xem xét kĩ lưỡng về mặt phong thuỷ, vì vậy không thể dọn đi."

Đại sư phủ quyết đề nghị của Nhậm phu nhân.

"Vu tiểu thư, hãy hạn chế ra ngoài một mình. Muốn đi đâu ba người cùng đi sẽ an toàn hơn. Đường núi ngõ hẻm cũng đừng đi."

Đã nói đến nước này, còn lại chỉ có thể xem tạo hóa của ba người. Hiện tại hắn không thể đi theo trợ giúp bọn họ. Sư phụ của hắn có lẽ không phải không muốn trở về, mà căn bản không thể trở về. Hắn cần tìm tung tích của sư phụ trước đã.

Ở nhà họ Nhậm thêm một lúc lâu, đại sư khuyên bọn họ đêm tối đừng ra đường, trở về vào ban ngày là an toàn nhất. Bất đắc dĩ, ba người Vu Mông Mông đành trở về sớm.

Suốt chặng đường, không ai nói một lời. Vu Mông Mông cũng không muốn nói chuyện. Cô bị đả kích nặng nề, thế giới quan thay đổi, sụp đổ hoàn toàn, lại còn tự dưng thành khiên chắn cho người khác, thành tên đã lên nỏ đợi ngày chịu chết.........

Vu Mông Mông không dám nhìn ngoài cửa sổ, mắt chỉ nhìn ghế dựa phía trước, như đi vào cõi thần tiên. Sư Chi Phó đè thấp mũ lưỡi trai, dựa ghế ngủ. Nhậm Thành nhìn ra cửa sổ không biết suy nghĩ gì.

Sau khi về đến nhà, cả ba đều kiệt sức, từng người trở về phòng riêng tắm rửa.

Vu Mông Mông tiến vào phòng, vừa bật đèn, mấy cái bóng ngoài cửa sổ hiện ra làm cô sợ tới mức nhảy cẫng lên. Cô bật hết đèn, chọn bừa vài món quần áo cùng nội y, chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu.

Tiếng la vang vọng giữa hành lang an tĩnh.

Sư Chi Phó đang đi tiểu thì bị dọa một phen, trực tiếp rụt trở về, làm hắn rất khó chịu. Cô gái đáng chết này! Hắn cố gắng vài lần nữa, tới lần thứ sáu rốt cuộc đi tiểu thành công, cảm thấy thoải mái.

Sư Chi Phó mặt mũi âm trầm bước nhanh ra ngoài, lúc đến phòng khách thì Nhậm Thành đã ngồi sẵn ở đó. Vu Mông Mông đang ôm gối phát run, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu. Thấy là Sư Chi Phó, hai mắt cô mơ hồ, bẹp miệng chực khóc.

"Mông Mông lại gặp ma hả?"

Sư Chi Phó tận lực bình ổn cơn nóng nảy thô bạo trong lòng. Vu Mông Mông vừa rơi nước mắt vừa gật đầu, nghẹn ngào nói không nên lời.

"Cô không cần sợ, chúng chỉ ở ngoài cửa sổ, không vào được trong phòng đâu."

Sư Chi Phó đi đến bên cạnh, ngồi xuống trấn an.

"Vào được, ở tủ quần áo....... Hu hu hu..... quá dọa người."

Vu Mông Mông khóc lớn, vốn dĩ cô không sợ thứ ngoài cửa sổ, kết quả không ngờ mở tủ quần áo, đột nhiên thấy một đôi chân........

CMN!! Cô muốn phát nổ. Cái quỷ gì vậy chứ? Ma có chân à?

Bàn tay Sư Chi Phó đang trấn an chợt tạm dừng. Hắn kinh ngạc nhìn Nhậm Thành đối diện. Trước đây không phải không vào được hay sao? Tại sao lại......?

Chẳng lẽ là trộm? Hai người cùng chung một suy đoán.

Vu Mông Mông vốn đang khóc lóc rối tinh rối mù, nhìn đến bọn họ liền vô cùng tức giận. Giờ là lúc nào mà hai người kia còn mắt đi mày lại, có cần quá đáng như vậy không?

"Này....."

Vu Mông Mông vừa định nói chuyện đã bị Nhậm Thành ngắt lời.

"Cùng đi xem chứ?"

Nhậm Thành hất cằm ám chỉ với Sư Chi Phó. Sư Chi Phó gật đầu.

"Các anh không nhìn thấy, đi xem có ích gì....."

Vu Mông Mông thở phì phì bạnh bạnh hai má.

"Lỡ đâu là người thì sao?"

Sư Chi Phó nghiêng đầu nhìn cô.

Là người? Phải ha, ma quỷ trên phim ảnh chẳng phải đều không có chân ư? Nếu đúng là có người lẻn vào đây giả ma giả quỷ hù dọa cô, cô nhất định lột da rút gân hắn. CMN, giả cái gì không giả, lại đi giả ma dọa người.........

Vẻ mặt "dữ tợn" của Vu Mông Mông ở trong mắt họ chính là dáng vẻ bị dọa đến ngu người.

Hai người lắc đầu bất đắc dĩ đứng dậy tới phòng cô. Vu Mông Mông còn đang ảo tưởng xả giận, thấy bọn họ thình lình rời đi, đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng.

"Các anh đừng đi nhanh như vậy, từ từ, đừng bỏ tôi lại......"

Tiếng Vu Mông Mông ồn ào vang lên làm căn phòng yên tĩnh tăng thêm vài phần sinh khí, không còn khiến người ta sợ hãi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro