Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Chi Phó ngoài mặt tuy cười, đáy mắt lại âm u. Vu Mông Mông vốn đang ở bên cạnh hắn, được hắn che chở, Nhậm Thành đột nhiên cướp người từ trong lòng, hắn đương nhiên không vui. Nhậm Thành lúc này rất có tâm, hắn bảo hộ Vu Mông Mông kín kẽ. Đáng tiếc bây giờ cô chẳng rảnh để ý mấy chuyện tình tình ái ái.

"Trong nhà sao lại có......"

Mẹ Nhậm mặc dù rất sợ hãi, đáy lòng vẫn nảy sinh nghi hoặc. Trong nhà sao lại có trẻ con......., nhắc đến trẻ con, ký ức bị phủ bụi đã lâu của bà chợt ùa về.

"Vu tiểu thư, đứa bé kia mấy tuổi......."

Mẹ Nhậm bỗng nhiên kích động đứng dậy, khóe môi run rẩy, nước mắt rơi không ngừng....

Vu Mông Mông không dám nhìn sang, chỉ cho rằng bà bị dọa khóc.

"Nhậm phu nhân, cậu bé.... đại khái khoảng 4 đến 5 tuổi."

Vu Mông Mông còn chưa nói xong, mẹ Nhậm đã che miệng khóc ầm lên.

"Ông xã, là nó, là Thừa Thừa, nhất định là nó....."

Bà khóc đến tê tâm liệt phế. Nhậm Thành nhăn chặt hai hàng lông mày, đi tới trấn an mẹ mình.

Ông nội Nhậm, bà nội Nhậm và Nhậm Linh Lung ở tầng trên nghe tiếng mẹ Nhậm gào khóc thất thanh, tưởng bà xảy ra chuyện, vội vàng chạy xuống dưới......

Mẹ Nhậm khóc thật sự quá mức thê lương, Vu Mông Mông thấy không đành lòng, bèn khuyên nhủ.

"Nó cũng không đáng sợ lắm đâu, mặt trắng hơn trẻ con bình thường một chút thôi........."

Mẹ Nhậm vừa khóc, bé trai liền im lặng nhìn bà. Vu Mông Mông tưởng tiếng khóc khiến nó không vui, vội vàng an ủi mẹ Nhậm.

Khi mấy người nhà họ Nhậm từ trên tầng đi xuống, mẹ Nhậm đã ngã vào lòng ba Nhậm mà khóc. Trong mắt ba Nhậm cũng lấp lánh lệ quang, tựa hồ nhớ đến chuyện đau lòng nào đó.

"Đây là.... bị làm sao?"

Ông cụ Nhậm được dì Lưu đỡ ngồi xuống ghế. Nhậm Linh Lung sốt ruột vây quanh bố mẹ. Mẹ cô làm sao lại khóc đến mức này?

"Thưa ba, Vu tiểu thư nhìn thấy một cậu bé trong vườn, Tố Vân nghĩ đó là... Thừa Thừa..."

Ba Nhậm nhíu chặt lông mày.

Ông cụ Nhậm hít sâu một hơi, "Có thật không? Vu tiểu thư?"

"Đúng là có một cậu bé, nhưng có phải Thừa Thừa mọi người nhắc đến hay không...... thì cháu không biết."

Vu Mông Mông xấu hổ gãi đầu, chốc chốc lại ngó cậu bé đang trầm mặc ở một bên.

"Chị ơi, chị bảo mẹ đừng khóc nữa, tim em đau lắm....."

Thanh âm non nớt của cậu bé lại lần nữa vang lên, làm Vu Mông Mông giật mình.

"Thằng bé bảo, Nhậm phu nhân đừng khóc nữa, nó sẽ đau lòng, nó gọi bà là... mẹ."

Vu Mông Mông chuyển lời cho Nhậm phu nhân.

Nhậm phu nhân dừng tiếng khóc, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, bà đã bổ nhào vào người Vu Mông Mông, khẩn cầu nói.

"Vu tiểu thư, cầu xin cô để ta được thấy mặt nó, thấy mặt là đủ rồi, thấy mặt thôi......" Mẹ Nhậm khóc không ra tiếng, lay lay cánh tay Vu Mông Mông. Vu Mông Mông nhanh chân đỡ mẹ Nhậm lên sô pha.

"Nhậm phu nhân, chuyện này tôi thật sự không làm được, tôi chỉ có thể giúp bà chuyển lời, để hai người đối thoại với nhau."

Nhậm Linh Lung nhớ mang máng, cô nàng có một người anh trai chết bệnh lúc 4, 5 tuổi. Không ngờ Vu Mông Mông dám dùng chuyện thương tâm này lừa gạt ba mẹ cô.

"Mommy, mẹ đừng nghe cô ta, nhân phẩm cô ta không tốt, một hai muốn gả cho anh con. Nói không chừng cô ta dùng việc này để lừa mọi người đấy."

Nhậm Linh Lung vẻ mặt tức giận, hằm hằm chỉ trích Vu Mông Mông một tràng. Vu Mông Mông là người, không phải Bồ tát, cô sẽ không để yên cho người ta đánh mắng.

"Trước khi vũ nhục người khác, phiền Nhậm tiểu thư nhìn lại chính mình. Tôi có ý đồ với anh cô chứ đâu có ý đồ với cô, cô sốt ruột làm gì? Ngộ nhỡ anh trai cô cũng thích tôi thì sao?"

"Anh tôi sẽ không thích cô đâu, đồ hồ ly tinh."

Nhậm Linh Lung không ngờ, Vu Mông Mông lại phản bác mình lần nữa ngay trước mặt anh trai và người trong nhà. Trước kia, chỉ cần có mặt người nhà, cô nàng có gây khó dễ đến đâu Vu Mông Mông cũng không dám hé răng một tiếng.

"Hồ ly tinh được dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp. Cảm ơn cô quá khen, đúng là tôi đẹp hơn cô thật."

Vu Mông Mông nhìn cô nàng chằm chằm, cười nhạo một tiếng.

"Cô......"

Nhậm Linh Lung nhìn ánh mắt của Vu Mông Mông liền nổi trận lôi đình.

"Linh Lung!!"

Ông cụ Nhậm đen mặt, trừng mắt với Nhậm Linh Lung.

"Cháu lại ngứa da phải không? Gia quy nhà họ Nhậm thường ngày dạy cháu thế à?"

Ông cụ rống lên, âm thanh vang vọng khắp biệt thự.

Vu Mông Mông suýt chút nữa điếc tai, mấy người khác cũng bị tiếng quát của ông cụ làm cả kinh, co rụt lại.

"Ông nội vẫn lớn giọng như vậy."

Lời của cậu bé như mang một tia hoài niệm. Vu Mông Mông thoáng nhìn cậu bé.

"Thằng bé nói ông nội vẫn lớn giọng như vậy."

Ông cụ Nhậm biểu tình ngưng trệ, cúi đầu không nói chuyện nữa. Bà nội Nhậm sốt ruột.

"Thật sự là Thừa Thừa sao? Thừa Thừa, Thừa Thừa....."

"Chị, chị bảo với bà nội, em nghe được."

Vu Mông Mông hướng không khí gật gật đầu.

"Bà nội Nhậm, thằng bé nghe được, nói bà đừng gọi nữa."

Nhậm Linh Lung vừa định lên tiếng châm chọc, lại bị Nhậm Thành dùng mắt cảnh cáo, thở phì phì đứng một bên canh chừng Vu Mông Mông. Bà nội Nhậm nghe Vu Mông Mông nói vậy liền ôm ngực.

"Cục cưng của ta, tâm can của ta, cháu ở bên kia có ổn không? Đêm nào bà nội cũng mơ về Thừa Thừa, bà nội hóa quần áo và đồ chơi cháu có nhận được không?"

Bà nội Nhậm nói từng câu từng chữ như móc tim móc phổi, biểu tình nhớ nhung đau đớn không thôi, tựa như hi vọng Thừa Thừa có thể xuất hiện trước mặt bà ngay lập tức.

Cậu bé được gọi là Thừa Thừa bất đắc dĩ thở dài.

"Em vốn sợ sẽ quấy rầy người nhà, cho nên lâu lắm rồi không báo mộng, quả nhiên......"

Có vẻ cậu bé không muốn thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ỉu xìu, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu.....

"Thực xin lỗi, chị... tại chị không biết em là........"

Cô vốn không biết nó là ma, càng hi vọng mình không nhìn thấy ma. Hiện tại đến WC cô cũng không dám đi.

"Biết thế chị coi như không nhìn thấy."

Vu Mông Mông không đành lòng thấy nó như vậy. Cô nghẹn ngào. 

"Không phải lỗi của chị, có khi ông trời muốn để ba mẹ biết, rằng em... không hoàn toàn biến mất."

Nghe cậu bé nói, nỗi sợ hãi bỗng giảm hơn phân nửa, đúng là một đứa bé đáng thương........

Nhìn Vu Mông Mông nói chuyện với không khí, Nhậm Linh Lung bắt đầu hoài nghi bản thân quá mức đa nghi. Anh cả đã mất đang ở cạnh cô thật ư? Cô ta có thể nhìn thấy anh ấy thật ư?

Ba Nhậm mẹ Nhậm chưa từng nghe chuyện có thể đối thoại với hồn ma, thực sự khó mà tưởng tượng. Đến Thành Thành cũng chỉ có thể nhìn, không thể làm gì khác như nghe tiếng hay chạm vào.

"Thành Thành, không phải con có thể nhìn thấy sao?"

Ba Nhậm có chút lo lắng. Ông sợ kẻ xấu lợi dụng chuyện này tính kế nhà họ Nhậm. Ông không dám mạo hiểm, vợ ông sẽ không chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy lần thứ hai.

"Ba, lần này con thật sự không nhìn thấy."

Nhậm Thành kỳ thật cũng giống ba Nhậm, bắt đầu hoài nghi Vu Mông Mông "giở trò", hoặc là gián điệp thương mại ai đó phái tới. Nhưng xét phản ứng ban nãy cùng hiểu biết khi ở chung với Vu Mông Mông, cô không đủ thông minh để làm mấy việc này.

Vu Mông Mông không biết mình vừa bị Nhậm Thành hạ thấp chỉ số thông minh. Lòng cô đang ngập tràn thương cảm với cậu bé, căn bản chẳng chú ý tới ánh mắt mấy người nhà họ Nhậm.

"Không nhìn thấy......?"

Ba Nhậm dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vu Mông Mông. Ông nghi ngờ vị Nhậm tiểu thư này có âm mưu, cô ta căn bản không thấy gì cả, nếu không chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?

Nhậm Thành biết ba mình nghĩ gì, nhìn ông lắc đầu, ý bảo Vu Mông Mông không phải loại người này. Không phải hắn tin tưởng mù quáng, mà là tính tình Vu Mông Mông ruột để ngoài da, suy nghĩ viết hết lên mặt. Hơn nữa cô ta nhát cáy như vậy, có thể làm nên trò trống gì? Phỏng chừng bị lừa còn vui tươi hớn hở giúp người ta đếm tiền.

Ba Nhậm thấy con trai lắc đầu, trong lòng vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, nếu có thể lừa gạt cả con trai ông, hoặc là cô ta thật sự nhìn thấy, hoặc là kỹ thuật diễn của cô ta cực kỳ thành thục, thực sự đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro