Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Chi Phó đứng lên chào hỏi đầu tiên.

"Ông nội Nhậm!"

Vu Mông Mông cũng chậm chạp đứng dậy theo.

"Ừ, Tiểu Phó tới hả? Ta vừa mới chơi cờ với ông cháu đấy."

Ông nội Nhậm nhìn thấy Sư Chi Phó, phản ứng giống như bà nội Nhậm, rất nhiệt tình.

"Nói vậy vị này chính là Vu tiểu thư?"

Ông cụ Nhậm là một người có tướng mạo chính trực ngay thẳng, Vu Mông Mông rất có cảm tình với ông. Nhìn là biết, vị này mới là bậc trưởng giả chân chính, có thể khai thác nắm giữ cơ nghiệp khổng lồ nhà họ Nhậm.

"Đúng vậy, ông nội Nhậm, cháu là Vu Mông Mông."

Vu Mông Mông có phần xấu hổ. Tuy Nhậm Linh Lung gây sự trước, nhưng dù sao cô cũng là khách, nói nghiêm túc thì chỉ là "cấp dưới" của Nhậm Thành. Thảm rồi, đành phải nhẫn nhịn vậy. Nếu không bỏ qua cơn giận này, cô sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ, có khả năng còn bị Nhậm Linh Lung trả thù.

Ông nội Nhậm gật đầu.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Con bé Linh Lung lại làm sao?"

Nghe được từ "lại", Vu Mông Mông nháy mắt yên tâm. Xem ra Nhậm Linh Lung ở nhà thường xuyên gây chuyện.

"Không có việc gì, chuyện chẳng đáng kể....."

Bà nội Nhậm lên tiếng trước, trừng mắt liếc Nhậm Thành một cái. Nếu nó dám tố cáo với ông cụ, bà sẽ không tha cho thằng nhóc hỗn xược này.

Chẳng rõ Nhậm Thành không nhìn thấy hay coi như không thấy, trực tiếp nói thẳng.

"Ông nội, gia giáo tu dưỡng cơ bản nhất Linh Lung đều quên rồi, ông phải xử thật nghiêm theo gia pháp."

Ông cụ Nhậm sửng sốt. Nó thừa biết ông vẫn luôn yêu thương cháu gái, thế mà trước mặt khách làm trò nói con bé không có giáo dưỡng, còn yêu cầu lập tức thi hành gia pháp.

"Chị Lưu, kêu Linh Lung tới thư phòng một chuyến!"

Ông nội Nhậm mặt không biểu tình, xoay người để dì Lưu đỡ vào thư phòng. Bà nội Nhậm sốt ruột đầy mặt liền đi theo.

Một lát sau Nhậm Linh Lung bị gọi vào. Trong thư phòng truyền ra tiếng khóc lóc ấm ức của Nhậm Linh Lung, tiếng ông cụ lớn giọng trách cứ, cùng tiếng bà cụ Nhậm ở một bên đau lòng khuyên bảo.......

Vu Mông Mông ngồi nghe có phần không đành lòng, cô còn nghe được tiếng thứ gì đó đánh vào da thịt bịch bịch bịch. Không tàn nhẫn đến vậy chứ? Thời đại này còn có gia pháp như vậy sao?

"Mông Mông, cô không cần áy náy. Nghe thì rất đau, nhưng thực tế là giơ cao đánh khẽ, chỉ đánh vào lòng bàn tay thôi, không sao đâu."

Sư Chi Phó thấy cô đứng ngồi không yên, liền an ủi.

Còn không phải nhờ công lao của anh?

Vu Mông Mông nghi ngờ Sư Chi Phó đoán được Nhậm Linh Lung sắp về, nên cố tình kích thích để Nhậm Linh Lung nhắm vào cô........

Càng nghĩ càng có khả năng, tên bạch liên hoa có độc này, thật đúng là đủ độc......

Sau khi ý thức được chuyện này, Vu Mông Mông hận đến ngứa răng. Cô chưa gặp ai trà xanh bằng Sư Chi Phó, chẳng trách người như nguyên chủ cũng bị hắn chơi chết. Tuy rằng nguyên chủ là tự làm tự chịu, nhưng chứng tỏ Sư Chi Phó cũng rất lợi hại. E rằng hắn đã sớm nắm thóp nhất cử nhất động của nguyên chủ, tương kế tựu kế một đòn diệt gọn đối phương, còn hắn thì sạch sẽ tinh tươm từ đầu tới cuối......

Xoa xoa lông tơ dựng đứng trên cánh tay, cô khủng hoảng đến cực điểm...... Sư Chi Phó đúng là một bạch liên hoa đáng sợ, quá dọa người, cô muốn về nhà.......

Thời điểm ra khỏi thư phòng, Nhậm Linh Lung đã khóc sưng cả mắt. Bắt gặp Vu Mông Mông ở cửa phòng khách, cô nàng lập tức trừng mắt.

"Vu Mông Mông, tôi với cô không đội trời chung! Cô cứ chờ đấy....."

Còn đang muốn ra oai nói thêm một hai câu, trong thư phòng truyền đến tiếng động, cô nàng vội vàng che miệng lại, sải bước lao về phòng.

Vu Mông Mông:..........

Cái quỷ gì vậy? Mất công cô áy náy khi thấy cô ta bị đánh đòn, dẹp đi, cô ta xứng đáng, làm cô tự dưng nổi cơn thánh mẫu, phì.........

Giận mà không dám nói, Vu Mông Mông vì áp lực cuộc sống, đành nhịn!

Nhậm Thành mặt mũi tối sầm gọi điện thoại.

"Khóa hết tài khoản của Linh Lung lại, chỉ để dư 3 nghìn tiêu vặt, ai hỏi thì cứ bảo là tôi yêu cầu."

Nói hay lắm...... Vu Mông Mông nháy mắt sảng khoái từ mũi chân đến đỉnh đầu. Thao tác của Nhậm Thành khiến tim cô nở hoa rồi, nam chủ thời điểm này quả thực rất thuận mắt.

Mặt Sư Chi Phó cứng đờ, có vẻ cũng không ngờ Nhậm Thành sẽ nói giúp Vu Mông Mông.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ. Sư Chi Phó mỉm cười, bóc một quả chuối đưa tới trước mặt Vu Mông Mông.

"Trước bữa cơm thấy cô có ăn chuối. Cô đã không chịu ăn táo, vậy ăn chuối đi."

Cầm thì không ổn mà không cầm càng không ổn, tên bạch liên hoa này làm Vu Mông Mông hết sức buồn bực. Tự nhiên vô duyên vô cớ tính kế cô, tức thì tức, nhưng vẫn có phần sợ đắc tội hắn. Trong đầu hiện lên kết cục của nguyên chủ, cô đưa tay nhận lấy quả chuối.

"Cảm ơn, anh không cần khách khí như vậy, ha ha......"

Vu Mông Mông cười mỉa ra tiếng. Ưu tiên tính mạng, chuyện nhỏ bỏ qua. Cô còn chưa muốn chết đâu....

Sư Chi Phó vuốt ve nơi ngón tay bị đụng chạm, ngồi ngắm cô ăn, mắt chăm chú nhìn.... miệng cô.....

"Xem ra cô thực sự thích ăn chuối, chuối... ăn ngon lắm à?"

Vu Mông Mông đang mải ăn, nghe hắn hỏi liền đáp.

"Đúng vậy, ăn chuối tốt cho dạ dày, hơn nữa chuối vừa thơm vừa ngọt, đương nhiên thích ăn."

"Vậy ăn thêm một quả, tôi bóc cho cô."

Sư Chi Phó tiện tay cầm lấy một quả chuối đang chuẩn bị bóc.

"Đừng đừng đừng, tôi không ăn nữa, anh ăn đi."

Vu Mông Mông nhìn thoáng qua.

"Hơn nữa chuối này to quá, bụng tôi thật sự không nhét nổi........."

Vu Mông Mông lại bổ sung thêm một câu, cô thật sự quá no rồi. Vu Mông Mông đầu gỗ hoàn toàn không biết lời nói của mình dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.......

Sư Chi Phó dừng bóc chuối, ngay sau đó cười nói.

"Vậy Mông Mông thích ăn thế nào? To quá không nhét được, to vừa thì sao?"

Nhậm Thành bỏ sách sang một bên, nắm tay húng hắng ho. Vu Mông Mông nghe thấy Nhậm Thành khụ khụ, nghi hoặc nhìn nhìn. Xem ra đêm nay phải hấp một bát tuyết lê đường phèn cho hắn ăn.

"To vừa cũng nuốt không nổi, một là đủ rồi, thật sự tôi không nhét xuống bụng được."

Vu Mông Mông vội vàng xua tay cự tuyệt, hắn coi cô là lợn chắc......

"Cô nhỏ như vậy ư?"

Sư Chi Phó hơi khàn giọng, sự ái muội cùng dục vọng chiếm hữu trong mắt càng thêm nồng đượm.

"Đúng vậy, nhét không nổi....."

Nói xong còn mở miệng nhỏ gặm mấy ngụm chuối, biểu tình ngốc nghếch ngu xuẩn khiến người ta hoài nghi nhân sinh.

Nhậm Thành không nhịn được đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu. Vu Mông Mông thật sự hết thuốc chữa.

Hành động của hắn lại làm Vu Mông Mông nghĩ nhiều. Cô cảm thấy hắn cần phải uống thuốc.

"Nhậm tổng, ngài nên gặp bác sĩ đi thôi."

Nhìn hắn xem, hết ho khan rồi váng đầu, triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng, phải nhanh chóng khám bác sĩ, cần tiêm thì tiêm, cần uống thuốc thì mua thuốc.

Nhậm Thành liếc cô một cái, hoàn toàn từ bỏ ý định cứu vớt cô, chỉ có thể ám chỉ Sư Chi Phó đừng làm mấy trò..... xàm xí.....

"Chi Phó, ăn nhiều chuối vào."

Nhậm Thành đột nhiên nói một câu, không chỉ khiến Vu Mông Mông không khỏi sửng sốt, còn làm Sư Chi Phó tạm ngừng động tác.

"Vâng, Nhậm tổng."

Sư Chi Phó đương nhiên có thể nghe hiểu ẩn ý của Nhậm Thành, Vu Mông Mông thì lập tức dò xét cốt truyện. Gian tình bắt đầu rồi sao? Sắp bắt đầu rồi sao?

Cô kích động đến run tay, đột ngột quá. May mà cô thông minh, không ăn quả chuối kia, bằng không Nhậm Thành sẽ ghen mất. Hai mắt Vu Mông Mông lập lòe nhìn Nhậm Thành một cái, lại ngắm nghía Sư Chi Phó một hồi. Ánh mắt ái muội đến mức này, hai người dĩ nhiên chẳng thể bỏ qua.

"Mông Mông? Ngẩn người làm gì?"

Sư Chi Phó làm lơ lời cảnh cáo của Nhậm Thành, chủ động tiến tới ngồi cạnh Vu Mông Mông.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Vu Mông Mông nháy mắt hoàn hồn, vội vàng thối lui về phía Nhậm Thành.

"Anh Phó, anh làm tôi giật mình."

Ý thức được phản ứng có điểm thái quá, Vu Mông Mông vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ thật sự bị hoảng sợ. Thình lình xuất hiện trước mặt người ta, rất dọa người đấy biết không?

"Xin lỗi, trông cô thất thần, ánh mắt cũng không bình thường, tôi chỉ định quan tâm cô."

Sư Chi Phó chăm chú nhìn Vu Mông Mông.

Còn khuya đây mới tin nhé. Vừa tính kế cô xong, hiện tại liền ra vẻ quan tâm?? Hắn diễn không biết mệt à, hơn nữa, chẳng lẽ nhìn cô ngu đến vậy?

"Cảm ơn anh Phó quan tâm, chính là hai anh càng nhìn càng thấy đẹp, nên tôi nhất thời thất thần."

Vu Mông Mông gãi gãi đầu, bộ dạng thập phần ngây ngô. Có thể không đắc tội liền không đắc tội, bị tính kế còn phải tươi cười lấy lòng, Vu Mông Mông cảm thấy nghẹn khuất.

Hiện tại hai vị nam chủ đã bắt đầu để ý nhau, chuyện Sư Chi Phó tính kế cô cũng chẳng có bằng chứng gì, hết thảy đều là tự suy đoán. Tóm lại cô là giả, gian tình của hai người bọn họ mới là thật.

"Mông Mông mới thật sự xinh đẹp."

"Mèo khen mèo dài đuôi, không đúng không đúng, tôi chỉ thường thường thôi, hai đại nam thần các anh mới thật sự đẹp mắt...."

Vu Mông Mông nịnh nọt không ngừng, Sư Chi Phó bị cô dỗ cho bật cười liên tục.

"Sao cô lại đáng yêu như vậy?"

Hắn vươn tay xoa bóp khuôn mặt Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông chụm tay che mặt. Đau muốn chết, đáng yêu thì đáng yêu, ai mượn hắn véo mạnh như vậy. Cô tức giận trừng mắt.

Sư Chi Phó mãn nhãn đầy ý cười. Thực thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro