Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit:Quả Dưa Tịch Mịch

Chưa Beta

Dậy sớm là một việc rất khó khăn.

Đông Phương Bác Diễn đứng lên, đi tới lay Nguyên Triều Vũ, y ậm ừ hai tiếng, như là đã tỉnh, "Em lại ngủ thêm chút nữa, lão công anh đi rửa mặt trước đi."

Đông Phương Bác Diễn đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng cạo râu, rồi lại thay quần áo, mặc trên người áo sơmi và quần tây đen trông rất có tinh thần. Quay đầu xem Nguyên Triều Vũ còn cuộn ở trên giường ngủ, nằm nghiêng, tứ chi dang ra, ngủ giống như đầu heo.

Hắn đi qua đem chăn của y xốc lên.

Nguyên Triều Vũ cuộn đến càng nhiều, giống y như con tôm, hoàn toàn không có ý tứ rời giường.

Đông Phương Bác Diễn: "......"

Hắn lấy ra di động tịch thu tối hôm qua, tiến đến bên tai Nguyên Triều Vũ. Thấp giọng nói: "Ngươi không rời khỏi giường, ta liền đem điện thoại bỏ rác."

Thanh âm trầm thấp của nam nhân rất có từ tính, giống như âm thanh của đàn cello.

Nguyên Triều Vũ mở mắt ra, lấy di động qua, ấn mở.

"Mới 6h40!!!"

Y vẻ mặt đưa đám bò khỏi giường, hướng WC đi đến.

Cổ áo của áo thun quá lớn, lộ ra một nửa đầu vai tuyết trắng mượt mà.

Vạt áo thấp,làm lộ ra đôi chân dài trắng lắc qua lắc lại nhìn rất quyến rũ câu nhân.

Đông Phương Bác Diễn ngồi ở trên cái giường nhỏ màu hồng phấn, ánh mắt đen tối không rõ.

Nguyên Triều Vũ đi vào WC, rửa mặt qua loa, sau đó cầm lấy quần áo treo trên tường ở WC, sờ một chút, ha ha, quả nhiên đã khô.

Ngày hôm qua y tắm rửa, thuận tiện đem một bộ quần áo duy nhất kia giặt sạch, y phát hiện tường đá phòng suối nước nóng độ ấm rất cao, lại sờ thử vách tường WC cách vách, vuốt cũng ấm, liền đem quần áo treo ở trên tường WC, sáng lên còn có thể mặc.

Nếu không khô, vậy lại mượn quần áo đại lão mặc a ~

Y đem chính mình xử lý chỉnh tề, ngoan ngoãn mà đi ra.

Đông Phương Bác Diễn nói: "Ngươi như thế nào còn xuyên quần áo ngày hôm qua?" Quá mất mặt!

Nguyên Triều Vũ vỗ vỗ ngực, đem quần áo phủi thẳng: "Em không mang quần áo về đây, ngày hôm qua em ở Taobao mua mười mấy bộ quần áo nha, hôm nay là có thể đưa đến rồi."

"Ngươi muốn cái gì cùng quản gia trực tiếp nói là được."

Nguyên Triều Vũ gật đầu, "Ân ân, biết rồi, lão công chúng ta mau đi ăn cơm đi, bảo bảo đói bụng."

Đông Phương Bác Diễn: "......"

Bữa sáng kiểu Trung Quốc rất tinh xảo, Nguyên Triều Vũ trước kia đều tùy tiện ở ven đường mua chút bánh rán , cháo giò , bánh quẩy ăn, lúc này đúng là mở rộng tầm mắt, bữa sáng bằng cháo bên trong cư nhiên có tôm lớn bóc vỏ, này quá xa hoa rồi .

Y liền uống hai chén cháo, lại hỏi: "Có sữa bò hay không, cái loại em uống lúc ở trên phi cơ ấy."

Nữ quản gia nói: "Mời ngài chờ một lát."

Chợt vì y bưng lên một bình sữa bò lớn, rót vào trong ly nhỏ, đưa tới trước mặt y.

Nguyên Triều Vũ nếm một ngụm, nói: "Chính là hương vị này, cùng sữa bò ta bình thường uống không giống nhau nha."

"Bữa sáng mà tiên sinh vì phu nhân chuẩn bị, sữa bò đều là từ nông trường chuyên cung cấp sữa bò của Đông Phương gia."

Nguyên Triều Vũ uống xong sữa bò, liếm liếm môi, nói: "Trách không được uống ngon như vậy." Có tiền thật tốt.

Bác sĩ đã ở phòng khách đợi trong chốc lát.

Nguyên Triều Vũ xem thời gian trên di động, 8 giờ mười lăm.

Y ngủ nướng nhưng trong lòng hiểu rõ, chắc chắn bản thân có thể tới đúng giờ.

Nhưng là, bác sĩ thực xin lỗi nha, ta không biết từ phòng ngủ đến nơi ăn sáng lại tốn tận mười phút, từ nơi ăn sáng đến phòng khách mất tận mười lăm phút.

Có trời mới biết, bọn họ cư nhiên ăn bữa tối ở một chỗ, ăn bữa sáng còn muốn đổi một chỗ khác a.

Làm gì mà nhiều quy củ như vậy a.

Bác sĩ là người nước ngoài, nên nói chuyện bằng tiếng Anh, đem báo cáo toàn tiếng Anh đưa cho Đông Phương Bác Diễn, bababa nói một tràng thiệt dài.

Nguyên Triều Vũ học xong đại học thì chưa từng xem tiếng Anh nữa, hằng ngày nếu nói chuyện thì không thành vấn đề, nhưng một khi nói hay đề cập một chút từ ngữ chuyên nghành, liền có chút mơ hồ, bất quá y vẫn nghe hiểu đại khái.

Bác sĩ nói, y tuổi còn trẻ, thân thể vẫn rất tốt, trước kia tuy rằng có uống rượu, nhưng là bảo bảo vẫn khỏe mạnh. Hiện tại chỉ cần hằng ngày bổ chút vitamin thì sẽ tốt hơn.

Sau khi nói xong mọi việc Đông Phương Bác Diễn liền đem bác sĩ đuổi đi, đối y nói: "Bác sĩ nói thân thể ngươi không tốt lắm, yêu cầu cần phải ngủ sớm dậy sớm, về sau buổi tối 10 giờ phải ngủ, buổi sáng 6 giờ rời giường."

Nguyên Triều Vũ mờ mịt: "Bác sĩ vừa nãy không nói như vậy a, nàng rõ ràng nói thân thể của em rất tốt, chỉ cần bổ sung vitamin."

Đông Phương Bác Diễn hai mắt híp lại, không nghĩ tới bao cỏ* Nguyên Triều Vũ cư nhiên nghe hiểu được tiếng Anh, hắn thuận miệng lừa gạt nói: "Đó là do ngươi nghe lộn."

* bao cỏ:kiểu người phế phế

"Nga, Tốt thôi." Nguyên Triều Vũ nghĩ, bác sĩ nói toàn tiếng anh như vậy lại còn có mấy từ ngữ chuyên nghành, xác thật có vài câu y nghe không  hiểu.

Có người làm đưa tới một cái áo khoác âu phục màu đen cho Đông Phương Bác Diễn, hắn mặc vào, đem cổ áo sơmi vuốt thẳng.

Đã cấm dục lại mang theo mấy phần tà khí.

Hai mắt Đông Phương Bác Diễn nhìn chăm chú vào Nguyên Triều Vũ, kiêu căng mà nói: "Ta đi đây."

Nguyên Triều Vũ nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ tiếng Anh, nghe xong cũng không ngẩng đầu lên. "Ừm, lão công đi thong thả."

Đông Phương Bác Diễn: "......"

Hắn lại nói: "Ta mà đi là mười ngày nửa tháng mới có thể trở về đó."

Nguyên Triều Vũ tuy ngọt ngào cười,nói: "Lão công anh phải chú ý thân thể,ở bên ngoài không nên thức đêm a." nhưng vẫn ngồi bất động, ngay cả đứng lên đưa tiễn cũng không đứng,trong đầu thì đang nghĩ lập tức liền có thể đi giường lớn ngủ nướng, thật vui nha.

Đông Phương Bác Diễn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:Mời  bảo bảo  giữ gìn một chút nha, đối thủ chỉ. QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro