CHƯƠNG 90 - Ở rể cũng không ai muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90 - Ở rể cũng không ai muốn

Lệ Đông Quân nghe giọng nói của bà, trực giác bảo có chút không đúng, vẫn nói rõ: "Ta và cô."

Lần này đến phiên Liễu Phiêu Nhứ ngây người, bà ước chừng ngẩn ra một hồi lâu, mới ngơ ngác nói: "Ngài nói cái gì?"

Lệ Đông Quân hơi hơi nhăn mi lại, "Ta nhớ rõ đã hỏi qua cô khi nào gả chồng, cô nói có thể gả ngay lập tức, nếu phải gả, vậy gả cho ta đi."

Liễu Phiêu Nhứ vội nỗ lực hồi tưởng, mới nhớ tới lần gặp mặt trước, ông hình như thật sự có hỏi bà khi nào thì thành thân, lúc ấy bà tự giễu, nói không chừng ngày mai liền gả, cũng nói không chừng cả đời sẽ gả.

Lời nói kia rõ ràng chỉ là câu vui đùa, nào biết ông sẽ cho là thật, hơn nữa chỉ đem nửa câu đầu cho là thật!

Càng quan trọng hơn là làm sao ông lại nãy sinh ra tâm tư cưới bà chứ?! Rõ ràng người trong lòng ông......

Bà nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có một nguyên nhân —— nhất định là ông thấy bà bị Trịnh đại quan nhân dây dưa đến chật vật như thế, muốn giúp bà một phen.

Nhưng ân tình lớn như vậy, bà làm sao có thể thể tiếp thu, huống hồ, bà cũng không nghĩ tới phải gả ông.

Nàng thần sắc phức tạp mà lắc lắc đầu, "Tướng quân, ý tốt của ngài ta xin nhận, chỉ là chuyện này, ta không thể đáp ứng."

Lệ Đông Quân nhíu mày thành hình chữ xuyên, "Tại sao? Chẳng lẽ cô phải gả cho người khác, không gả cho ta?"

Liễu Phiêu Nhứ cười khổ nói: "Tướng quân, ngài rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy, ta không muốn thành thân, ai cũng không gả."

Lệ Đông Quân nghe bà nói ai cũng không gả, trong lòng mới bình tĩnh một chút, ông ngồi tại chỗ không nhúc nhích, không biết suy tư cái gì.

Lúc trước khi ông tới cũng ngồi ở một bên không lên tiếng như vậy, Liễu Phiêu Nhứ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, hôm nay có lẽ là do ông đề ra loại sự tình này, lúc này hai người ngồi đối diện lại cảm thấy hết sức không được tự nhiên.

Bà lung tung khảy hoa quế trước mặt, chỉ cảm thấy thời gian như đang ngừng lại.

Lệ Đông Quân trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên lại nói: "Cô không muốn gả, vậy thì để ta ở rể, như thế nào?"

Liễu Phiêu Nhứ lại lần nữa bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Không không không, ngài đừng như vậy......"

Ánh mắt Lệ Đông Quân rõ ràng ảm đạm xuống, nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy thôi, chờ cô mở quán, ta lại đến."

Ông nói xong liền xoay người đi, như thường lệ không đi cửa chính, giậm mấy cái lên xuống bước lên đầu tường biến mất.

Liễu Phiêu Nhứ đối diện với khoảng sân không một bóng người, sau một hồi chậm rãi thở ra một ngụm khí.

Lúc này trên Lăng Tiêu Phong, Nghiêm lão nhân rốt cuộc cũng quan sát từng đồ tôn hiếm lạ đủ rồi, ngẩng đầu muốn tìm Lệ Đông Quân tiếp tục tính sổ, kết quả tìm một vòng cũng không thấy bóng người, lập tức rống lên: "Nghịch đồ kia đâu!"

Phan Lê nhỏ giọng nói: "Sư phụ vừa xuống núi rồi ạ."

Nghiêm lão nhân trừng mắt, "Ngươi đứa nhỏ ngốc này, hắn chạy cũng không biết nói với ta một tiếng."

Phan Lê cúi đầu, hắn là cố ý không nói, nói ra tuy rằng sư phụ sẽ bị sư tổ bắt lấy giáo huấn, nhưng chuyện qua đi, hắn tuyệt đối cũng sẽ bị sư phụ giáo huấn một lần, nếu không nói, sư tổ nhiều nhất ngoài miệng cũng chỉ mắng hắn hai câu, cũng không nỡ đánh hắn.

Quả nhiên, Nghiêm lão nhân nói: " Sư phụ các ngươi đều chuẩn bị đem các ngươi bán đi, cũng thương thay mấy tiểu tử các ngươi thành thực, còn một lòng hướng về phía hắn!"

Mấy tiểu tử thành thực cùng nhau yên lặng cúi đầu.

Nghiêm lão nhân lại hỏi: "Các ngươi có biết đối phương là nữ tử nhà ai hay không? Lão nhân ta liền tới cửa thương lượng, muốn sư phụ các ngươi ở rể không phải là không được, bất quá mấy tiểu tử các ngươi cũng không cần đi theo làm của hồi môn?"

Mấy sư huynh đệ lén liếc nhìn nhau, mịt mờ mà đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạm.

Lâm Trạm một bộ khó có thể tin, "Sư tổ, bên ngoài tại sao lại truyền ra tin đồn như vậy? Sư phụ căn bản không tính toán tới cửa làm con rể, ông chỉ là nhìn trúng một bà chủ quán mì dưới chân núi, muốn đem người cưới về mà thôi."

Các sư huynh đệ trong lòng đồng thời phi một tiếng, thật là không biết xấu hổ!

Bất quá, quả nhiên là đại sư huynh a, không biết xấu hổ như vậy, hiện tại mới có vợ cùng hài tử.

Hổ Đầu cũng không biết xấu hổ, cho nên cũng có vợ và hài tử làm ấm giường.

Còn có da mặt của tiểu sư đệ, thật sự là càng dày như vết chai trên cổ và mông hắn, vợ hắn cũng rất nhanh sẽ tới tay.

Cho nên nói, thứ da mặt này, thời điểm nên không cần thì không cần đi.

Trong lòng các sư huynh đệ lại ngộ đạo ra một điều.

Nghiêm lão nhân nghe Lâm Trạm nói xong, hồ nghi hỏi: "Thật sao?"

Lâm Trạm vỗ ngực, "Trời đất chứng giám, bà chủ kia chúng con đều đã gặp qua, sư phụ còn thường đến nơi đó ăn mì, các ngươi nói có phải hay không?"

Mọi người bị điểm danh liền vội gật đầu, "Đúng đúng đúng, chúng con đến một tiếng sư nương cũng đã gọi."

Đậu Tầm bổ sung nói: "Bà chủ kia họ Liễu, bà làm đồ ăn rất ngon!"

Nghiêm lão nhân vuốt cằm nghĩ nghĩ, đột nhiên vui rạo rực nói: "Không tồi không tồi, nghịch đồ kia tuy rằng thông suốt chậm, nhưng cuối cùng cũng là thông suốt, lão tử sống thêm mấy năm, có lẽ còn có thể bế thêm một đồ tôn ngoan! Tới tới tới, nhóm khỉ con các ngươi, mau giúp lão tử thu xếp, phải nhanh đem sư nương các ngươi cưới vào cửa!"

"Vâng!" Rốt cuộc cũng có thể đem cái nồi này vứt đi, Lâm Trạm phá lệ thiệt tình vang dội.

Chờ trở lại trong phòng, Thanh Liễu vẫn đuổi theo hắn hỏi: "Những tin tức đó có phải là chàng thả đi hay không?"

Lâm Trạm không dám lừa nàng, cũng không dám nói rõ, chỉ hàm hồ nói: "Chúng ta chỉ nói sư phụ muốn ở rể, những chuyện khác đều là người khác nghe nhầm đồn bậy truyền đi."

Thanh Liễu bất đắc dĩ mà trừng mắt hắn, "Chàng nha ——"

Lâm Trạm vội nói: "Mặc kệ thế nào, sư tổ cuối cùng cũng đã trở lại, việc hôn nhân của sư phụ liền có tiến triển, vợ, ta đây đều là vì muốn tốt cho sư phụ."

Thanh Liễu nói: "Nhưng mọi người làm hại sư phụ oan ức ăn một trận đòn, sau này khi sư phụ biết rõ chân tướng còn không phải sẽ tìm mọi người tính sổ sao?"

"Không cần chờ sau này, ta thấy sư phụ hôm nay xuống núi tám phần chính là tìm hiểu tin tức, chờ ông nghe được lời đồn bên ngoài, khẳng định có thể đoán được là do chúng ta làm, vợ, chúng ta chuẩn bị chạy trốn đi."

Thanh Liễu ngơ ngác trừng mắt hắn, "Chàng nói thật sao? Chúng ta hiện tại phải trở về sao?"

"Không nhanh như vậy" Lâm Trạm nói, "Hiện tại sư tổ còn ở trên núi, sư phụ sẽ không động thủ dưới mí mắt của người, bất quá không phải chúng ta đã nói qua trung thu liền trở về sao? Như vậy cũng kịp rồi."

Thanh Liễu gật gật đầu, nói thật ra, thời điểm vừa tới đây nàng rất nhớ nhà, nhưng hiện tại nhắc tới phải đi, nàng lại có chút luyến tiếc.

Bất quá thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, sớm muộn gì cũng phải trở về, hơn nữa cha nương ở nhà hẳn là cũng thập phần nhớ bọn họ.

Tới thời gian cơm chiều, bàn ghế tổn hại trong đại điện đều không thấy nữa, đã được thay mới hoàn toàn.

Mọi người cũng không chú ý nam nữ phân bàn, toàn bộ ngồi vây quanh một vòng tròn lớn trên bàn dùng cơm.

Nghiêm lão nhân nhìn xem bên này, lại nhìn xem bên kia, vừa lòng mà sờ cằm.

Bất quá, chờ tầm mắt chuyển tới trên người Hổ Đầu, liền dừng lại, qua lại nhìn vài lần, nhíu mày nói: "Tiểu Tam, phu thê các ngươi ngồi xa như vậy làm gì?"

Cái xưng hô này cũng chỉ có ông mới có thể kêu, Hổ Đầu không dám có chút bất mãn, chỉ hướng về phía Yên Nhiên bên kia dịch qua một chút.

Yên Nhiên cứng thân mình, động tác cẩn thân, kiệt lực tránh cho hắn đụng tới.

Nghiêm lão nhân nhìn ở trong mắt, mày nhăn đến càng chặt, đừng nhìn ông hiện tại cũng là một lão già ế vợ, nhưng khi còn trẻ cũng đã thành thân, sau này thê tử lại ra đi trước ông một bước, ông không đành lòng thấy vật thương tình, mới giao Lăng Tiêu Phong cho Lệ Đông Quân, chính mình đi ra ngoài lưu lạc thiên nhai.

Ông buổi chiều thấy tiểu tử Tiểu Tam này cùng vợ hắn có chút không thích hợp, buổi tối xem kỹ càng là như thế.

Chỉ là ông cũng muốn cho đồ tôn lưu lại vài phần mặt mũi, không truy cứu, chờ mọi người cơm nước xong tan đi, mới đơn độc đem Hổ Đầu lưu lại.

Hổ Đầu cúi đầu cúi đầu, bộ dáng thành thật nghe lời.

Nghiêm lão nhân biết, đồ tôn này của mình có vài phần tà tính, không phải nói hắn tâm tư xấu xa, mà là thủ đoạn độc ác.

Mà hắn lại có vài phần cứng đầu, giống như nói, trên đời người, ở rất nhiều thời điểm trong lòng đều sẽ có chút tà niệm, đại đa số mọi người biết là không đúng, có thể khống chế, nhưng cũng có số ít người dù biết nhưng lại mặc kệ để nó tự phát huy, cứ vài lần như vậy, căn bản sẽ không biết đây là không đúng, cứ một lòng một dạ mà làm, sẽ trở nên ác độc lúc nào không hay.

Nghiêm lão nhân biết đồ tôn này của mình chính là loại người lông phượng sừng lân kia, cho nên từ nhỏ đã dặn dò Lệ Đông Quân, đừng để hắn ra khỏi phạm vi quản lý của Thượng Thanh Tông. Chờ đến khi hắn trưởng thành, thoạt nhìn cũng không có gì khác với người thường, mới thả lỏng một chút.

Chỉ là hiện tại xem ra, tựa hồ thả lỏng có chút sớm.

Nghiêm lão nhân cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Tiểu Tam, ngươi và vợ ngươi làm sao quen biết nhau, thành thân ở đâu, khi nào sinh hài tử tất cả đều kể lại một lần cho sư tổ nghe đi."

Hổ Đầu không giấu giếm, thành thành thật thật kể lại từ đầu, dùng thời gian ăn xong bữa cơm mới kể xong.

Nghiêm lão nhân nghe xong, thở dài một tiếng, "Ngươi a ngươi a! Ngươi quả thực là làm bậy! Sư phụ ngươi như vậy, tốt xấu gì cũng biết cưới vợ là phải bái đường, ngươi nói ngươi, ngươi như thế nào...... Ai! Khó trách vợ ngươi cùng ngươi không thân cận, chuyện như vậy, nàng còn cùng ngươi thân cận mới chính là gặp quỷ!"

Hổ Đầu khiêm tốn thụ giáo, đại sư huynh cũng nói hắn cùng thê tử có vấn đề, hiện tại sư tổ cũng nói như vậy, chứng tỏ quả thực có vấn đề, hắn nói: "Sư tổ, ngài nói con nên làm cái gì bây giờ?"

Nghiêm lão nhân trừng mắt, "Làm sao bây giờ? Ngươi hiện tại cút trở về cho lão tử, tìm vợ của ngươi, nàng bảo ngươi làm gì ngươi phải làm theo, nàng bảo ngươi cút ngươi liền phải thành thật cút, để lão tử nghĩ biện pháp trước, hiện tại ngươi liền học rùa đen vương bát rụt đầu cho tốt, bằng không liền chờ vợ của ngươi chạy mất đi!"

Hổ Đầu vốn cũng không trông cậy vào việc đêm nay có thể vào phòng cùng vợ, vì thế liền ngoan ngoãn gật đầu lui ra.

Nghiêm lão nhân thấy vậy lại thở dài một tiếng, nếu ngươi nói đồ tôn này không ngoan? Lúc hắn gật đầu so với ai khác cũng đều nhu thuận hơn! Ngươi nói hắn ngoan? Dùng cây thọc hắn một cái hắn cũng không có phản ứng!

Thôi thôi, chung quy cũng là đồ tôn của mình, không tránh được muốn cái mặt già này của ông phải đi tìm cháu dâu kia hoà giải, vừa vặn trên núi muốn làm hỉ sự, không bằng làm nhiều thêm một cái đi.

Cũng không biết nghịch đồ kia chạy đi đâu, làm sư phụ thật vất vả trở về một chuyến, thế nhưng cũng không biết bồi ông ăn một bữa cơm, hừ, đúng là nghịch đồ!

Lệ Đông Quân lúc này đang ôm một bình rượu, ngồi trên nóc nhà của một tòa tửu lầu, phía sau trăng tròn treo cao, bên cạnh có mấy cái bình rỗng đang lăn lông lốc.

Có người ngồi xuống bên người ông, châm chước thật lâu mới thử nói: "Lệ phong chủ, nghe nói ít ngày nữa ngài phải vào nhà cao cửa rộng ở rể, làm sao lại ở đây mượn rượu tiêu sầu vậy?"

Lệ Đông Quân khóe mắt cũng không thèm liếc hắn, chỉ cau mày lại rót một ngụm rượu, bang một tiếng quăng vỡ bình rượu, hương rượu Trúc Diệp Thanh còn chưa tản ra, ông đã như sét đánh mà động thủ, đem kẻ xui xẻo kia đánh đến lão nương cũng không nhận ra.

Ông lại đá bình rượu, lung lay nói: "Đám, đám vương bát đản các ngươi, lão tử có ở rể cũng không ai muốn, các ngươi đến đây cười nhạo ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro